Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 21

Ma Kết quăng hết đồ đạc ra chỗ cửa để chặn lũ xác sống, thứ duy nhất cô cầm theo là túi súng. Mặc dù nó rất nặng nhưng cô vẫn phải cố gánh vác trên đôi vai yếu ớt này.

"RẦMMMM"

Cửa xe sập hoàn toàn, xác sống đổ vào như chiến trận. Ma Kết hoảng loạn chạy lên tầng, dù sao vẫn còn rất nhiều đồ có thể gây khó khăn khi chúng bước qua. Đông như vậy chắc chắn xác sống sẽ sớm mò được lên tầng hai, cô không thể trốn tránh mãi được, phải có cách gì đó.

"Bây giờ phải làm sao đây?"

Ông Park lo lắng hỏi, nhìn ra ngoài cửa kính nhưng không thấy con trai mình đâu, điều đó khiến ông càng thêm sốt ruột và nóng lòng muốn rời khỏi xe.

"Chị, chúng ta sẽ ổn chứ?"

Min Joon nắm chặt lấy tay Ma Kết run sợ, điều này chỉ khiến cô cảm thấy thêm gánh nặng, tự ép bản thân phải có trách nhiệm giữ cho mọi người được sống sót.

Hết cách, Ma Kết đành phải chấp nhận phương án cuối cùng mà cô nghĩ ra từ nãy giờ, đó là nhảy ra khỏi cửa sổ. Nó quá mạo hiểm để thực hiện, nhưng giây phút này thì đành phải dùng đến nó thôi.

Cô chạy tới với chiếc súng to cầm trên tay, dùng nó liên tiếp phang vào cửa kính. Tấm kính xe nứt dần và...

"XOẢNG"

Nó đã vỡ.

Xác sống cũng vừa kịp lúc lên trên tầng. Ma Kết vơ lấy khẩu súng trong túi và bắn vỡ sọ chúng.

"Min Joon, em làm được mà đúng không?? Hãy nhảy ra khỏi đây đi! Mọi người! Nhanh!"

Ma Kết gào lên, chúng rất đông.

Mọi người sắp bị dồn đến bước đường cùng.

Ông Park cùng cô Lee và Min Joon vội vã chạy tới chỗ cửa kính vừa bị đập vỡ, vẻ mặt của họ tái mét đầy sợ hãi. Lũ xác sống ở khoảng cách gần trông thật sự rất kinh tởm và bốc mùi. Chúng phát ra những âm thanh rên rỉ ồn ào, há miệng to khao khát cắn thịt người.

Ma Kết nghe thấy tiếng va chạm "cạp cạp" của hàm răng hôi thối rõ rệt.

"Xẹt xẹt xẹt xẹt"

Tiếng súng tiểu liên bắn liên tiếp vào não lũ xác sống.

Ma Kết không thể kiểm soát được nơi này, chúng đông tới mức khó tả. Một vài con nằm ngoài tầm kiểm soát của cô đã tới được chỗ ba người còn lại.

Ông Park vơ bừa đồ đạc xung quanh để tấn công chúng. Min Joon và cô Lee sợ hãi chưa dám nhảy khỏi cửa sổ. Ma Kết thì đang bắn trong vô vọng, không biết bao giờ chúng mới chết hết. Càng ngày xác sống càng tiến đến gần hơn, cô sắp chẳng thể cầm cự được nữa.

"MẸEEEEEE!!"

Min Joon hét lên khiến tất cả mọi người trong xe giật mình.

"Cô Lee!!!!!!"

Ma Kết hoảng hốt.

Lũ xác sống đã bắt được cô ấy, chúng đè cô Lee xuống và cắn nát mọi nơi trên cơ thể.

"Rời khỏi đây mau!"

Ông Park dù rất đau lòng nhưng vẫn phải bế Min Joon nhảy ra ngoài cửa sổ. Ma Kết lưỡng lự một lúc rồi cũng bỏ chạy trong khi xác sống đang mải thịt cô Lee. Tiếng gào thét thảm thương trong đau đớn ấy thật ám ảnh biết bao...

Ông Park bế đứa trẻ nhỏ đang gào khóc nhảy khỏi xe. Những mảnh thuỷ tinh vụn cứa vào chân tay khiến ông đau đớn, máu dần dần chảy ra nhiều hơn. Ông Park đã có tuổi, làm những điều quá sức thế này khiến ông mệt đứt hơi. Ông Park thở hổn hển siết chặt tay Min Joon.

"Bịch"

Tiếng túi súng được ném từ cửa kính ra, theo sau là Ma Kết. Cô hạ chân xuống mặt đất một cách nặng nề, khổ sở, mảnh thuỷ tinh đâm sâu vào phần đùi khiến cô đau muốn khóc. Ma Kết cắn răng rên rỉ chịu đựng.

"Ôi chúa ơi......"

Cô run rẩy không dám động tay vào vết thương vì quá đau.

"Ma Kết, cháu có đi được không?"

Ông Park hốt hoảng chạy tới đỡ Ma Kết dậy, Min Joon sụt sịt đứng sát hai người lớn vì sợ. Trước đó ông Park đã cẩn thận dặn dò thằng bé phải yên lặng, không được khóc to.

"Urghh... Cháu... Cháu..."

Ma Kết thở không ra hơi, mảnh thuỷ tinh đâm sâu vào phần thớ thịt khiến cô đau buốt, tê liệt toàn bộ cơ thể, đôi mắt dần trở nên mờ đục hơn. Vết thương như bóp nát cô vậy, Ma Kết chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối và bất lực như thế này. Mắt cô nhẹ nhàng khép vào, và dần dần, chỉ còn một màu đen bao trùm lên đôi mắt ấy.

"Không! Ma Kết!"

Ông Park hoảng hốt đỡ lấy tấm thân người con gái trẻ ấy. Cũng may nơi họ đang đứng rất vắng xác sống, nếu không nhanh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị những con khác phát hiện ra và đuổi theo.

"Mọi người!"

Tiếng Woo Jin cất lên. Anh chạy tới cùng Thiên Yết bắn chết hết lũ xác sống đang ở gần họ.

Mọi người vui mừng khôn xiết khi được đoàn tụ, và tất nhiên là lũ xác sống sẽ không để niềm vui ấy được trọn vẹn.

"Xử Nữ và Da Hyun đâu? Mọi người có thấy họ không?"

Thiên Yết hỏi, mắt đảo xung quanh tìm kiếm Xử Nữ và Da Hyun. Cô đang cảm thấy vô cùng bất an và lo lắng.

"Không, bác không thấy họ"

Ông Park buồn bã đáp.

Ma Kết ngất đi do mất quá nhiều máu, Woo Jin phải cõng cô trên lưng.

Thiên Yết lo lắng tới mức suýt khóc, cô không thể để mất Xử Nữ và Da Hyun được.

Cô cứ vừa bắn xác sống vừa ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình họ, đầu óc không thể tập trung xử lý xác sống nổi. Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ thấy những cái xác hôi thối đang lao tới chứ không thấy hai người bạn của cô đâu.

Woo Jin khó khăn cõng Ma Kết️️ bỏ chạy cùng mọi người, trong khi đó anh vẫn phải bắn xác sống. Họ đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Chỉ cần một bước sơ sẩy là mạng sống chấm hết.

"ĐOÀNG"

Tiếng súng lạ bất chợt vang lên từ xa khiến tất cả mọi người đều giật mình.

"Đoàng Đoàng Đoàng"

Tiếng đạn bắn vẫn là từ khẩu súng ấy. Xử Nữ? Da Hyun? Min Hwa? Eun Bi? Một trong số người bọn họ chắc chắn còn sống, Thiên Yết dám khẳng định điều đó.

"Là ai đang bắn vậy???"

Thiên Yết nôn nao nhìn về hướng tiếng súng phát ra.

"Đi thôi! Mau lên!"

Woo Jin nói, sau đó họ cùng chạy.

Mọi người khó khăn vượt qua những con xác sống, vừa bắn vừa đánh đấm. Chỉ cần lỡ để chúng cắn nhẹ một vết thôi cũng coi như mất mạng.

"Graaaa!!"

Xác sống bất ngờ kéo lấy tấm áo choàng của Ma Kết khiến Woo Jin bị khựng chân lại. Anh không thể thả cô xuống cũng không thể quay lưng lại giết chúng được.

Xác sống đuổi theo ngày một gần, chúng kéo đến đông đúc hơn, kéo mạnh tấm áo choàng của Ma Kết, tới nỗi Woo Jin cảm giác như cô sắp bị kéo đi.

Anh giữ vững chân và cánh tay cô, cố gắng hết sức để chạy đi. Lũ xác sống khoẻ quá, chúng giữ rất chặt, hùa vào bấu víu. Cứ thế này chẳng mấy chốc xác sống sẽ tóm được họ. Mọi thứ như đang tua chậm lại, Woo Jin bất lực hoàn toàn...

"Pằng pằng pằng"

Xác sống lần lượt bị bắn chết dưới tay Thiên Yết, Woo Jin nhân cơ hội liền bỏ chạy.

Mặc dù đằng trước còn rất nhiều xác sống nhưng Thiên Yết vẫn quay lại bắn giúp anh. Cô đúng là rất quan tâm đến anh mà.

Tiếng súng phát ra ở gần ven sông. Họ đã tới nơi nhưng lại chẳng có ai cả, chỉ thấy thêm đông xác sống. Và chúng vẫn đang đuổi theo nhất quyết không chịu buông tha.

"Nhảy xuống nước! Mau lên!!!! Mọi người có nghe thấy em không? Nhảy xuống nước!"

Giọng của Na Young cất lên đã thu hút sự chú ý của bốn người họ.

"Nhảy xuống nước! Xác sống sẽ không bắt được chúng ta! Mọi người có đó không?"

Lần này là giọng của Da Hyun.

"Đoàng đoàng đoàng"

Tiếng đạn vẫn liên tục nổ ra từ nòng súng ở dưới sông.

Lũ xác sống liên tiếp nhảy xuống sông nhưng không ai bắt được ba người họ: Na Young, Da Hyun và Xử Nữ. Họ chỉ bắn khi cảm thấy cần thiết để giữ mạng sống, Xử Nữ dặn phải tiết kiệm đạn hết mức có thể.

Không chần chừ thêm nữa, họ giết những con xác sống đang đứng chắn đường và quyết định nhảy xuống sông.

"Aaaa!!"

Xác sống bất ngờ vồ lấy Min Joon khi ông Park không để ý.

"Aaaaaa!"

Min Joon gào thét khi bị chúng cắn vào cánh tay. Máu phun ra khắp nơi, hàm răng in sâu vào phần xương non nớt của thằng bé khiến Min Joon đau đớn, tê buốt.

"Pằng"

Woo Jin đã kịp thời phát hiện và bắn vào đầu nó. Ông Park vội vã cởi áo để buộc chặt vào vết thương của Min Joon, mong có thể cầm được ít máu.

"Tõm"

Họ nhảy hết xuống nước.

"Ta không biết bơi!!"

Ông Park hét lên, Min Joon bám vào người ông mà chìm theo.

"Cháu đây!"

Thiên Yết bơi tới chỗ ông Park và Min Joon để giúp họ. Trời lạnh vô cùng, nhảy xuống nước không khác gì bị tra tấn thể lực. Ai cũng cảm giác như sắp đóng băng vậy, nhưng họ vẫn quyết tâm chiến đấu đến cùng.

Con sông chiều rộng rất ngắn nên mọi người có thể dễ tìm thấy nhau.

"Bơi dọc theo con sông là có thể thoát được! Nhanh lên nào mọi người!"

Xử Nữ nói, giọng run rẩy vì cái lạnh của mùa đông. Đầu tóc anh ướt nhẹp, bờ môi tím tái. Na Young bên cạnh bám chặt vào người Xử Nữ vì không biết bơi.

Woo Jin cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi phải trông nom Ma Kết lúc cô bị ngất. Anh vừa phải đeo túi súng, vừa phải giữ cung tên, quan trọng là phải giữ mạng sống của cô an toàn.

Toàn thân Woo Jin đau nhức, mỏi rã rời, và điều kiện thời tiết thì lại càng tạo thêm gánh nặng.

"Đi thôi!"

Da Hyun nói.

Chú mèo Salmon được cô buộc chặt sau lưng như em bé. Thỉnh thoảng nó lại giãy nảy lên khi chạm nước lạnh, cào cho cô mấy phát đòi thoát, làm Da Hyun phải khổ sở nhẫn nhịn cắn răng chịu đựng.

Min Joon đã bất tỉnh từ bao giờ, không rõ còn sống hay đã chết. Cơ thể thằng bé lạnh ngắt, hơi thở cũng đang yếu dần...