Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 25

Phải mất một lúc lâu mọi người mới kiểm soát được ngựa di chuyển theo ý muốn.

Tiếng móng sắt của những chú ngựa gõ xuống mặt đất vang "lộp cộp, lộp cộp". Xử Nữ nắm chặt chiếc la bàn nhỏ trong tay, vẻ mặt anh như đang suy tư ngẫm nghĩ về điều gì đó.

Sau một khoảng thời gian đấu tranh giành sự sống, cực nhọc chạy trốn dịch bệnh bùng nổ, họ đã có thêm đồng đội, và tất nhiên, cũng đã mất đi rất nhiều đồng đội.

Họ đã cùng nhau trải qua bao niềm vui, nỗi buồn. Trên đời này không có gì là mãi mãi, cũng chẳng có gì là chắc chắn. Xử Nữ mông lung không biết cuộc đời mình sẽ trôi dạt về đâu, hay những người đồng đội thân thiết luôn sát cánh bên anh sẽ vượt qua ra sao. Họ sẽ tới Ulsan an toàn chứ?...

Hôm nay trời nắng hơn mọi ngày, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.

Mọi người đã bỏ khá xa khu rừng và đang tiến thẳng tới Ulsan.

Suốt quãng đường đi họ gặp không ít xác sống cản trở, nhưng chúng đều được xử lý rất dễ dàng. Da Hyun, Thiên Yết và Woo Jin đã hình thành những kỹ năng chiến đấu cơ bản khi đối mặt với xác sống, họ cứ nhắm vào đầu mà tấn công. Còn Xử Nữ và Ma Kết thì sẵn có kinh nghiệm chiến đấu nên kỹ năng của họ sẽ điêu luyện và nhanh nhẹn hơn trông thấy.

Đi qua hai con đường dốc liên tục không ngừng nghỉ khiến cơ chân cơ tay ai cũng tê cứng, nhức nhối, mỏi mệt.

"Chúng ta dừng lại được chưa? Trời cũng sắp tối rồi đó"

Na Young đưa tay lên xoa cái bụng đang kêu òng ọc vì đói của mình.

"Nếu đi thêm hai dặm nữa sẽ có một tiệm gà rán, chúng ta có thể nghỉ chân tại đó"

Woo Jin nói.

"Sao? Tiệm gà rán ở nơi hoang vu như thế này ư?"

Ma Kết nhìn anh khó hiểu, cô không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều nên cũng không rõ lắm.

"Theo thống kê thì ở nước ta có hơn năm mươi nghìn quán gà rán, thậm chí còn nhiều hơn tổng số cửa hàng McDonald trên thế giới. Và đặc biệt nhiều nhất là ở Seoul"

Xử Nữ trả lời.

Lời giải đáp thắc mắc khiến Ma Kết như được khai sáng ra một thế giới mới. Đúng là ở Hàn Quốc có rất nhiều tiệm gà rán, chính xác hơn là chúng la liệt khắp nơi. Vậy nên họ cũng không quá lạ lẫm hay ngạc nhiên khi tồn tại quán gà rán ở nơi xa xôi thế này. Đó là tiệm ăn nhỏ, phù hợp cho những vị khách đi đường xa muốn dừng chân dùng bữa.

"Người Hàn Quốc các người ai cũng nghiện gà rán hết, đó là lý do vì sao. Toàn đồ chiên rán, thật có hại cho sức khoẻ"

Anh nói, nghe thật chẳng khác gì ông cụ non.

"'Các người'? Chẳng nhẽ cậu không phải người Hàn Quốc sao?"

Ma Kết ngạc nhiên, mọi ánh nhìn đều hướng về phía anh.

"Tôi là người Nhật, nhưng sinh ra và lớn lên tại Hàn Quốc"

Anh thản nhiên đáp, coi đó là việc hết sức bình thường. Nhưng đối với mọi người đó lại là một điều rất đặc biệt, thú vị. Ai cũng hứng thú và ngạc nhiên khi biết Xử Nữ là chàng trai đến từ "xứ sở hoa Anh Đào"

"Phập"

Tiếng mũi tên xuyên qua đầu xác sống vang lên, cắm chuẩn xác giữa trán.

Ma Kết đã kịp ra tay xử lý một con ngay trước mặt, trong khi Xử Nữ còn chưa kịp rút kiếm ra.

Mặc dù hai người họ đều luôn cảnh giác cao độ, nhưng lần này mũi tên của cô lao nhanh hơn nhát kiếm của anh rồi.

Ma Kết nhảy xuống ngựa và bước tới chỗ con xác sống. Cô rút mũi tên ra khỏi đầu nó và cắm lại vào nỏ, màu máu đỏ sẫm giữa trán bắn nhẹ một ít ra ngoài.

Con xác sống sở hữu gương mặt già dặn, mái tóc xoăn dài rối bời và thân hình gầy trơ xương. Cả cơ thể nó lấm lem đầy bùn lầy và máu me, vệt hàm răng to in sâu trên bắp tay lộ rõ rệt. Có vẻ như là một người phụ nữ lớn tuổi đã lập gia đình, Ma Kết có thể đoán ra bởi chiếc nhẫn cưới đeo trên tay.

Nhưng giờ đó chỉ là cái xác sống xấu xí kinh tởm đã bị cô đâm chết mà thôi.

"Có người!"

Da Hyun bất ngờ nói khi thấy từ xa có một vài chiếc xe tăng quân đội đang lăn bánh tới đây. Chiếc xe càng tới gần hơn, tiếng đạn pháo càng gầm rít to hơn, tiếng nổ chói tai, bụi bay khắp nơi.

"Nấp! Mau lên!"

Xử Nữ vội vã cùng mọi người nấp vào bụi cây bên hai ven đường.

Thiên Yết buộc dây vào gốc cây, sau đó kéo ngựa vào chỗ kín. Cô trong tư thế nằm bò, cùng Woo Jin, Da Hyun và ông Park nấp bên ven đường đối diện với những người còn lại.

Tiếng đạn nổ tứ tung đã dừng, chỉ còn âm thanh của bánh xe đang tiến gần hơn. Xử Nữ cầu nguyện lần này Salmon sẽ không kêu nữa.

Da Hyun bịt miệng không dám phát ra tiếng động, tim cô đập thình thịch sợ hãi, rốt cuộc đám quân đội đó tại sao lại tới đây? Chẳng biết họ tốt hay xấu, trước tiên vẫn phải nấp đã.

Xử Nữ nheo mắt nhìn lũ người mặc quân phục kia mà cảm thấy có gì đó không ổn. Ma Kết bên cạnh thì giương cung lên, sẵn sàng bắn bất cứ tên nào có ý đồ xấu muốn làm hại đội cô.

Trong bụi cây muỗi vo ve rất nhiều, hết đậu lên mặt rồi lại xuống tay chân, nhưng họ vẫn cố gắng chịu đựng để không lộ vị trí, thỉnh thoảng mới dám thò tay xuống chân tiêu diệt con muỗi.

"Hahaahaha giết xong đám xác sống ở đằng kia đã thật đấy!"

Một người đàn ông râu ria ngồi cười hả hê trên chiếc xe.

Giết xác sống sao? Vậy họ là người tốt ư?

Na Young cười sung sướng, vui mừng khi đã tìm được thêm người có chung mục đích. Cô nàng hồn nhiên cất tiếng:

"Xin ch..."

Chưa kịp để Na Young nói hết câu, Ma Kết đã vội vã kéo người cô lại và bịt chặt miệng cô. Na Young bất thình lình bị ngăn cản thì hơi hoảng loạn, nhưng rồi cô cũng ngoan ngoãn trật tự ngồi im theo mong muốn của Ma Kết.

"Này Kwang Soo, có tiếng động gì bên kia vậy? Mày ra xem thử đi"

Tên râu ria đó ra lệnh cho một chàng trai trẻ, anh ta có súng!

Ma Kết, Xử Nữ và Na Young cảm thấy căng thẳng và lo lắng hơn bao giờ hết, giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt họ. Tay Ma Kết trở nên run rẩy hơn, tim cô đập mạnh tới mức khó thở, cung tên cũng theo đó mà rung theo.

Na Young bật khóc trong sợ hãi, nhưng cô lại không dám phát ra tiếng.

Mạng sống của ba con người đang bị đe doạ...

Xử Nữ chậm rãi thò tay ra đằng sau, chuẩn bị rút kiếm chiến đấu.

Kwang Soo tiến đến gần hơn, nheo mắt nhìn vào nơi bụi cây có ba người đang ngồi. Bỗng có tiếng nói đã ngăn cản hành động của anh:

"Chúng ta về được chưa? Tên chỉ huy bắt chúng ta làm công việc này vì mục đích gì chứ?"

"Hắn đang cố tỏ ra tốt đẹp với những tên chức cao, việc này thật vô ích..."

Kwang Soo quay người lại nói, quên luôn nhiệm vụ chính là kiểm tra bụi cây, sau đó anh tiếp tục:

"Hắn biết rõ thành phố này không còn cách nào cứu vãn, nhưng tại sao vẫn bắt chúng ta đi dọn xác sống? Chúng ta không thể sống yên ổn ở Ulsan được sao?"

Nghe tới đây, tất cả mọi người trong bụi cây đều ngạc nhiên, họ tới từ Ulsan sao?

Nhưng cả nhóm vẫn cảm thấy có gì đó không đáng tin ở đám người này.

"Mày nghĩ tao không muốn sống sao?"

Tên râu ria ngồi trên xe cất tiếng nói, hắn có lẽ là người độc ác và nhẫn tâm nhất trong số những quân sĩ ở đây.

"Chúng ta đã giết rất nhiều người, chứ không phải xác sống! Họ đều là những người vô tội. Hwan Wook, anh có thể..."

"Pằng"

Chưa kịp để Kwang Soo kết thúc câu nói. Hwan Wook đã kết thúc mạng sống của anh bằng khẩu súng lục.

"Pằng. Pằng. Pằng"

Thấy Kwang Soo vẫn chưa chết hẳn, Hwan Wook nghiến răng nghiến lợi bắn thêm nhiều phát nữa.

Na Young bịt tai, nhắm mắt vào để không phải chứng kiến cảnh tượng kinh khủng đó. Cơ thể Kwang Soo tê cứng lại, anh gục người xuống và chết, máu me nhoe nhoét loang lổ khắp nơi trên cơ thể.

"Thật phiền phức"

Hắn chẹp miệng, liếc mắt sang người quân sĩ vừa gợi ra chủ đề này.

Anh ta chỉ biết nuốt nước bọt cầu nguyện cho số phận đen đủi của mình. Nhưng may mắn thay, hắn đã không ra tay.

"Quay đường lại đi. Còn sống hay đã chết, giết hết!"

Hwan Wook ra lệnh, sau đó chiếc xe chuyển bánh và khuất dần trong tầm nhìn của họ...

Đợi khi chúng rời đi hẳn, mọi người mới dám bước ra khỏi nơi ẩn nấp, ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Xử Nữ chống chân ngồi xuống, rút khẩu súng từ tay Kwang Soo ra. Súng vẫn còn rất nhiều đạn, có thể giúp ích về sau.

Chuyện này thật khó hiểu! Không thể tin được chính phủ lại điều những người mất nhân tính, vô nhân đạo thế này đi làm việc nước. Bao mạng sống vô tội đã bị chúng giết chết không thương tiếc. Mọi thứ đang rất hỗn loạn, và sự tồn tại của những loại người này chỉ khiến thế giới thêm thối nát hơn.

Chúng không nương tay với bất kỳ ai, kể cả có quỳ xuống cầu xin tha mạng đi chăng nữa.

Lũ người đó coi thường mạng sống của người dân, coi thường nhiệm vụ của đất nước.

"Tôi nhất định sẽ tố cáo chúng khi tới Ulsan, lũ khốn nạn!"

Na Young phẫn nộ, tay siết chặt thành hình nắm đấm.

Cô hận chúng! Cô hận thủ phạm đã gây ra cái chết của bao người vô tội. Dịch bệnh thôi chưa đủ hay sao???

"Chúng coi mạng người như cỏ rác vậy"

Thiên Yết dắt ngựa ra, tức giận nói.

"Là chỉ chúng, hay là cả chính phủ...?"

Xử Nữ thở dài, suy nghĩ dần trở nên tiêu cực và mất hy vọng.

"Hãy có niềm tin"

Thiên Yết an ủi.

.

.

.

Tới tiệm gà rán, mọi người nhanh chóng bắt tay vào kê bàn ghế chặn lối vào, phủ rèm lên che cửa sổ, phải đảm bảo sự an toàn cho nơi dừng chân này.

Diện tích của tiệm gà rán không quá lớn, vừa đủ cho bảy người. Đối với họ đây là không gian ấm cúng và dễ giữ nhiệt, quá đủ cho một đêm.

Thiên Yết lấy hết khăn trải bàn, tất cả những gì có thể để chắn tầm nhìn của lũ xác sống.

"Trong này không có nước sao?"

Xử Nữ đứng trước bồn rửa cằn nhằn.

"Cậu nên làm quen đi, ai cũng muốn tắm hết"

Da Hyun nói, cảm thấy thật mệt mỏi vì sự sạch sẽ thái quá của hắn ta.

Nhét Xử Nữ vào tình cảnh không được tắm rửa hàng ngày chẳng khác gì đẩy anh xuống địa ngục. Anh thà chết chứ không bao giờ chịu ở bẩn.

"Có nhiều thứ chúng ta cần phải thích nghi thôi"

Cô an ủi.

"Tôi có thể hình dung ra tương lai của cậu khi về già. Ông cụ Xử Nữ hận đời vì không lết được thân xác gầy gò ốm yếu tới nhà tắm"

Da Hyun bật cười trêu đùa.

"Chị thật nhạt nhẽo"

Xử Nữ mỉm cười, chấp nhận bỏ qua nỗi bực tức trong lòng.

Bằng cách nào đó mà trò đùa nhạt nhẽo của Da Hyun đã biến thành lời an ủi có giá trị đặc biệt đối với anh.

"Tôi tìm được một ít nước dừa, chị có muốn uống không?"

Anh cầm trên tay một hộp nước dừa nguyên chất, khẽ lắc lắc.

"Cảm ơn, cậu uống đi. Trong này có gì đặc sắc không?"

Da Hyun khoanh tay, ngó nghiêng tìm tòi xung quanh.

"Không"

Anh lắc đầu, vặn nắp ra và tu nước dừa một cách ngon lành.

Thức uống nguyên chất từ quả dừa khiến Xử Nữ như được bay lên mây. Không gì bằng đồ uống lành mạnh và dinh dưỡng.

"Chúng ta sẽ ngủ chung với ngựa hả?"

Na Young nói, vuốt ve con ngựa màu trắng bị buộc dây vào tay vịn cửa.

"Nó vừa đại tiện một bãi, và tôi là người đi dọn"

Ma Kết mặt đầy sát khí nói. Bốn con ngựa thật tốn diện tích.

"Chúng ngoan thật đấy!"

Ông Park xoa đầu ngựa, vui vẻ nói.

Chỉ mới một ngày thôi nhưng cảm tưởng bốn chú ngựa đã rất gắn bó đối với họ. Nếu không có chúng, họ sẽ chẳng vượt qua được bao gian nan thử thách trên đường đi.

Họ quá tập trung mải mê phòng thủ mà không để ý rằng trời đã tối, cũng là lúc các giác quan của xác sống trở nên nhạy bén hơn. Mọi người phải cẩn trọng trong từng hành động và lời nói. Buổi tối là lúc mọi vật sẽ trở nên yên tĩnh, hành động của loài người sẽ tạo tiếng động rõ hơn.

"Tôi đã tìm được chút thức ăn hộp ở nông trại, mọi người hãy nghỉ tay ăn chút nào"

Da Hyun vác chiếc ba lô ra và lộn ngược nó lại, rất nhiều hộp thức ăn nguội từ trong rơi ra. Nào là xúc xích, thịt cá ngừ, thịt bò, ngô, đậu, rong biển...

"Da Hyun, em tuyệt quá!"

Thiên Yết ngạc nhiên, cô hạnh phúc tới nỗi suýt khóc.

Ai cũng vui mừng, sung sướng nhìn những hộp đồ ăn sắc màu dưới mặt sàn.

Woo Jin chu đáo chạy vào trong căn bếp tìm thìa và đũa. Dù sao ăn uống cũng nên phải tử tế một chút, kể cả khi hoàn cảnh không ủng hộ đi chăng nữa.

Thiên Yết gắp miếng thịt bỏ xuống đất cho Salmon ăn. Con mèo phiền phức ngày nào giờ đã rất ngoan ngoãn nghe lời mọi người.

Con người hay động vật cũng đều cần thời gian để trở nên gắn bó, thân thiết.

"Em ăn thêm đi"

Woo Jin đưa hộp ngô cho Thiên Yết.

"Sao anh không ăn đi? Không phải nhường em đâu, nãy giờ anh cũng chưa ăn được gì mấy mà"

Cô nắm lấy tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt đầy yêu thương.

"Bé con của anh"

Anh đưa tay lên, nhẹ véo má cô.

"Ăn cũng không xong"

Ma Kết khẽ đánh mắt sang lườm nguýt đôi uyên ương. Cô tỏ ra tức giận nhưng thực chất trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc cho họ.

Thiên Yết và Woo Jin chỉ biết đỏ mặt cười ngại ngùng.

"Cấm người khác thể hiện tình cảm là một tội ác đó"

Na Young bật cười, nói bằng giọng trêu đùa.

Thấy Ma Kết không phản ứng gì, cô bé lại được đà tiếp tục:

"Chẳng lẽ chị chưa yêu ai bao giờ sao?"

Ma Kết sững người lại, cảm thấy xấu hổ trước câu hỏi ấy. Cô rất ít khi kể về chuyện tình cảm của mình cho người khác nghe. Na Young thật muốn làm khó cô mà.

"Cậu hơi nhiều lời rồi đấy"

Xử Nữ khó chịu lên tiếng.

"Này Xử Nữ, trông cậu như vậy chắc hẳn có nhiều người theo đuổi lắm đúng không?"

Na Young hỏi, chuyển đối tượng sang Xử Nữ. Cô vẫn rất hứng thú với việc trêu đùa mọi người.

Na Young vô cùng hồn nhiên và trẻ con, tò mò gì là hỏi đấy, nên đôi khi sẽ khiến người khác lâm vào tình thế khó xử, bí bách.

"Thế cậu đã yêu ai bao giờ chưa?"

Thấy Xử Nữ không trả lời, Na Young vẫn gặng hỏi.

Nhắc tới đây, ánh mắt anh toát lên vẻ đượm buồn, nuối tiếc... Da Hyun có để ý, và cô chưa thấy vẻ mặt của Xử Nữ như thế này bao giờ hết.

"Tôi ăn xong rồi, tôi xin phép"

Anh lạnh lùng nói, bỏ dở hộp thức ăn, đứng dậy kê bàn ngủ.

Na Young chau mày khó hiểu, cô không biết mình đã làm sai điều gì... Biểu cảm của anh lạ quá...

"Ai cũng phải trải qua tổn thương và đau khổ khi yêu. Và nếu chưa hoàn toàn vượt qua nó, họ sẽ không muốn nhắc lại đâu..."

Ông Park nói, lặng lẽ nhìn chàng trai trẻ ấy.

Vẻ mặt buồn bã của cậu bé đó khiến ông hồi tưởng lại về thời còn trẻ của mình; mối tình đầu không trọn vẹn.

"Đẹp trai và tài giỏi như thế, ai lại khiến cậu ấy phải buồn vậy nhỉ?"

Na Young ngây thơ hỏi.

"Thôi nào Na Young, em ăn đi, chị nhường xúc xích cho em này"

Da Hyun thở dài nói. Đến bất lực với cô bé này.

"Con người khi yêu ai cũng mù quáng và ngốc nghếch như nhau cả. Biết là đau nhưng vẫn cứ đâm đầu vào"

Ma Kết chốt một câu rồi cũng đứng lên kê bàn ra góc tường ngủ.

Tuổi mới lớn thật nhiều điều khó nói...

.

.

.

Khi mọi người đã đi sâu vào giấc ngủ hết, chỉ còn Thiên Yết và Woo Jin vẫn thức. Họ ngồi bên nhau, vai kề vai. Ngọn nến trước mặt càng tô thêm vẻ lãng mạn ngọt ngào, nó mang hương thơm dễ chịu và cảm giác thanh thản.

"Thấy chúng buồn bã như vậy khiến em nhớ về quãng thời gian thất tình của mình. Giờ nhìn lại em thấy bản thân thật yếu đuối và ngốc nghếch..."

Cô thở dài, nhẹ dựa vào vai anh, cảm thấy may mắn khi đã vượt qua khoảng thời gian bị tổn thương, dày vò đó.

"Em biết không, mối tình đầu của anh bắt đầu khi anh bằng tuổi em"

Woo Jin tâm sự.

Thiên Yết vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ anh lại yêu muộn như vậy.

"Vậy là cách đây ba năm rồi sao..."

Cô ngạc nhiên.

"Đúng vậy. Cô ấy là người theo đuổi anh trước, nhưng đồng thời cũng là người muốn chấm dứt mối quan hệ trước"

Ngữ điệu của anh cay đắng và chua xót.

Woo Jin hiện giờ giống như đứa trẻ cần được che chở và an ủi vậy.

"Em có thể được biết lý do không?"

Cô ngước nhìn anh với ánh mắt tò mò, đầy sự hiếu kỳ.

"Cô ấy nói rằng: 'Chúng ta không hợp nhau. Mình nên chia tay'"

Woo Jin trả lời, điều này khiến cô cảm thấy hết sức nhảm nhí.

"Vậy anh không níu kéo luôn sao?"

Cô hỏi.

"Anh còn có thể níu kéo được gì nữa. Cô ấy đã hết yêu anh..."

Anh làm bộ mặt mếu máo đáp.

"Thôi đừng buồn, có em bên anh rồi"

Thiên Yết đặt đầu Woo Jin tựa vào vai mình, cô khẽ hôn nhẹ lên trán anh.

"Khi yêu thì chẳng cần lý do. Nhưng chia tay thì hàng loạt lý do"

Cô mỉm cười đầy chua xót, đây là điều rất đỗi hiển nhiên. Chẳng ai mà hợp nhau hoàn toàn cả, quan trọng có biết cố gắng vun đắp tình cảm vì nhau không thôi. Gì mà không hợp chứ? Thật nhảm nhí. Không hợp thì đầy lý do để nói.

"Nhìn em từ góc này khiến anh muốn làm người xấu quá..."

Woo Jin trêu đùa, đưa tay lên nghịch lọn tóc xoăn của cô. Gương mặt trái xoan, làn da trắng mịn màng và đôi mắt tròn cuốn hút ấy khiến anh vô cùng rung động.

"Anh sẽ không muốn đánh thức mọi người đâu..."

Cô nói một đằng nhưng ánh mắt lại thể hiện một nẻo. Nó gợi tình và quyến rũ đến đáng sợ.

"Chỉ cần em giữ im lặng thôi..."

Anh cười khẩy, đặt đầu cô xuống một cách nhẹ nhàng.

Woo Jin nhìn cô đắm đuối một hồi lâu, sau đó anh lên tiếng:

"Chỉ cần em giữ im lặng thì thích gì anh cũng chiều"