Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 37

"Mày vẫn định bỏ trốn sau tất cả sao, Xử Nữ?"

"Mày không thể che giấu thân phận của mình mãi được đâu"

"Tôi là Samuel, rất vui được gặp cậu"

"Khi muốn kết thúc, hãy nhớ lại vì sao mình bắt đầu"

Xử Nữ thức dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ, cả người thì ướt sũng đầm đìa mồ hôi. Lại là cơn ác mộng này, lại là ký ức đó, nó luôn muốn dày vò anh. Anh thở gấp, đưa tay lên lau những giọt mồ hôi còn vương trên trán, ánh mắt đáng sợ đến lạ thường.

Ngoài trời tuyết vẫn còn rơi, màu trắng phủ dày đặc tấm kính cửa sổ.

Bỗng anh cảm thấy có vật gì đó hơi nặng, mềm mềm, ấm ấm ở trên đùi mình. Xử Nữ giật mình vạch chăn ra.

Là Salmon, nó đang nằm cuộn mình trong chăn tận hưởng hơi ấm trên cơ thể anh.

"Là mày à..."

Anh khẽ cười, gạt chú mèo tam thể ra khỏi giường.

Salmon đang ngủ ngon lành bất ngờ bị gạt phăng ra khỏi vùng ấm áp liền giật mình dựng đứng lông dậy, mắt thì trợn ngược lên hoảng hốt. Xử Nữ phá lên cười, vẻ mặt của nó giải trí chết đi được.

Nụ cười sớm dập tắt trên khoé môi, Xử Nữ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ như đang trầm ngâm suy tư về điều gì đó. Anh thở dài ngẫm nghĩ về cuộc đời mà thấy bế tắc. Có chàng trai nào mới mười bảy tuổi mà đã nhiều suy nghĩ sâu sắc và trưởng thành như anh không? Kể cả thế, anh vẫn chẳng thể giúp bản thân vực dậy khỏi những quá khứ đau thương, thoát khỏi những ràng buộc dày vò tâm hồn.

Anh thầm nghĩ liệu có phải do mình suy nghĩ quá nhiều hay không, chuyện gì đã qua thì nên cho qua. Nhưng tại sao anh cảm thấy nó vẫn chưa hoàn toàn kết thúc... Mọi thứ có thật sự đơn giản như thế không...

Cơn ác mộng đó đã đeo bám anh gần một năm, liệu đó có phải là điềm báo trước cho những chuyện tồi tệ sắp xảy ra?

"Không, không thể nào..."

Xử Nữ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, những lo toan trong đầu anh như muốn nổ tung.

"Trông cậu tệ quá"

Thiên Yết xuất hiện với ly cà phê nóng trên tay. Mùi cà phê phảng phất xung quanh, hương vị đậm đà thơm ngon.

"Đừng lo, tôi không sao"

Anh đáp, không muốn chia sẻ cho cô nghe những điều giấu kín trong lòng.

"Mấy hôm gần đây cậu lạ lắm"

Thiên Yết gặng hỏi, dường như cô đã nhận ra điều gì đó bất thường.

"Chị đã bao giờ chạy trốn điều gì khiến mình sợ hãi chưa...?"

Xử Nữ hỏi.

"Tất nhiên là rồi! Hồi nhỏ tôi lấy sách của Sư Tử xé ra gấp máy bay, kết quả là con bé khóc ầm nhà ầm cửa lên. Ba tôi biết chuyện liền cầm cái roi to đuổi theo, miệng thì liên tục gọi 'Thiên Yết'. Thật đáng sợ"

Cô bật cười hồi tưởng về thời thơ ấu.

Xử Nữ phì cười, Thiên Yết lạnh lùng bí ẩn cũng có những lúc thật nghịch ngợm và tăng động.

"Đối với tôi khi còn nhỏ thì đó là điều đáng sợ nhất. Nhưng khi lớn rồi, tôi nhận ra rằng thứ đáng sợ hơn cả khi bị ba đánh là chạy trốn chính bản thân mình"

Cô thở dài nhấp một ngụm cà phê.

Xử Nữ chăm chú lắng nghe, anh hoàn toàn có thể đồng cảm và thấu hiểu lời cô nói, vì anh đang trải qua cái cảm giác đáng sợ ấy...

"Ai cũng đã từng chạy trốn thứ gì đó trong cuộc sống. Bởi lẽ, chạy trốn luôn dễ hơn so với việc đối mặt và giải quyết"

"Cậu biết gì không Xử Nữ... Chạy trốn giúp chúng ta an toàn nhất thời. Nhưng đó chỉ là sự trốn tránh trong sợ hãi và dằn vặt"

Cô nhìn cậu bằng ánh mắt sâu lắng, đậm buồn.

"Tôi lại nói nhiều rồi, xin lỗi nhé"

Thiên Yết chợt nhận ra những điều cô nói vừa rồi quá thừa thãi so với câu hỏi trọng tâm mà Xử Nữ đặt ra.

"Không nhiều đâu, haha"

Anh che miệng cười.

Thấy tâm trạng Xử Nữ đã khá hơn, cô liền bỏ qua việc tra khảo anh như vừa nãy.

"Còn Kim Ngưu..."

Anh nói, đợi ý kiến từ Thiên Yết.

"Chỉ cần Woo Jin thấy hạnh phúc là đủ"

Cô đáp lại ngắn ngủi.

Cà phê đã nguội, không gian yên ắng đến lạ thường, có những chuyện cả hai người biết nhưng vẫn cố tình lờ đi, không muốn trách móc hay hoài nghi điều gì về Kim Ngưu. Trong hoàn cảnh này thì tinh thần tập thể vẫn là trên hết.

"Tôi cũng muốn thấy Na Young được hạnh phúc"

Thiên Yết nhếch mép cười đầy ẩn ý.

"Chị biết tôi không thể mà"

Anh chán chường trả lời.

Đúng là Na Young đã tự nguyện làm rất nhiều điều vì anh, cô luôn hết mình trong chuyện tình cảm. Nhiều lúc cô phiền phức nhưng cũng rất dễ thương, và đôi khi anh cảm thấy vui vẻ khi được ở bên cô. Nhưng...

"Tôi không thể ép bản thân yêu một người mình không có tình cảm"

Anh trả lời dứt khoát, nhanh gọn.

"Con bé sẽ rất buồn đấy. Hãy làm nó hết tình cảm với cậu, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương con bé"

Cô khuyên nhủ.

"Thử thách khó nhỉ"

Xử Nữ nói.

Tình huống khó xử quá...

.

.

.

"Canh rong biển thơm ghê"

"Bảo Bình, phải công nhận chị thật thông minh khi đã nghĩ ra cách làm hàng rào đặc biệt như vậy nha"

"Ôi bánh gạo cay ngon chết mất"

Ngoài bếp tràn ngập không khí thân mật rộn ràng, mọi người vừa trò chuyện vui vẻ vừa bận rộn chuẩn bị bữa ăn trưa. Lò sưởi đã tăng thêm sự ấm cúng đầy đủ trong căn nhà. Mùi đồ ăn thơm phưng phức lan tỏa khắp nơi. Tiếng xì xèo, chặt thái khiến bụng ai cũng phải réo ầm lên biểu tình, cảm giác thèm ăn bất chợt dâng trào.

Trong không khí náo nhiệt đó, chỉ riêng Samuel tự tách biệt bản thân mà một mình ngồi trong phòng nghịch khối rubik. Cứ quay ghép hoàn thành cả sáu mặt chán chê, cậu lại làm rối nó để thử thách bản thân lại từ đầu.

"Cạch"

Tiếng động lạ ngoài cửa khiến cậu phải chú ý, Da Hyun đang bước vào. Samuel liền vội vờ như không quan tâm mà dán mắt vào khối rubik chơi.

"Cậu lấy cái đó ở đâu thế?"

Cô hỏi vu vơ, mục đích là để bắt chuyện.

"Chủ nhà có một bộ sưu tập rubik. Chị ấy cho tôi một cái"

Samuel trả lời.

"À ra vậy... Bảo Bình nghiện mấy thứ đó lắm mà..."

Cô nói.

"Kẹt"

Da Hyun bất ngờ chốt cửa lại

"Chị làm gì thế?"

Samuel nhướn mày hỏi.

Tuy bên ngoài cậu tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng nhưng bên trong thì hoàn toàn ngược lại, nó hỗn loạn và hồi hộp một cách lạ thường.

"Cởi áo ra đi"

Da Hyun nói gọn trong bốn chữ nhưng cũng đủ khiến cậu điên đảo. Không phải chị ta có ý đồ đen tối gì đấy chứ?

"Này... này... tại sao phải đột ngột vậy?"

Cậu lắp bắp không thốt nên lời, thế này có nhanh quá không?

Da Hyun không quan tâm mà tiến gần cậu hơn. Samuel đỏ ửng cả hai má, chưa có người con gái nào khiến cậu phải xấu hổ thế này, thật mất hình tượng quá.

"Sẽ nhanh thôi, cởi áo ra nào. Coi như phần thưởng vì cậu đã dũng cảm ra ngoài kiếm thuốc. Mà tai cậu đỏ hết lên rồi kia..."

Cô nói, gương mặt lộ rõ hai vệt đỏ hồng.

"Tôi... tôi chưa làm chuyện này bao giờ"

Cậu thành thật thú nhận, vội quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ ngây thơ của mình. Da Hyun nhăn mặt, không hiểu thằng nhóc này đang nói linh tinh cái khỉ gì nữa.

"Cậu hãy nhanh lên trước khi tôi đổi ý"

Cô gằn giọng nói.

"Đây... đây! Tôi cởi liền!"

Cậu giật nảy mình trước lời cảnh cáo ấy, không thể để lỡ mất cơ hội ngàn năm có một này được! Lời nói khiến Samuel quên đi mọi nỗi sợ hãi về thứ đen tối cậu đang nghĩ trong đầu. Lúc này cậu chỉ muốn làm nó ngay mà thôi, nếu lề mề cô ấy sẽ bỏ đi mất.

Cậu vội vàng cởi phăng chiếc áo nỉ ra và đặt nó lên bàn. Nửa thân trên để lộ phần cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, sáu múi đầy đặn và vòm ngực vạm vỡ. Samuel lúc này trông chẳng khác gì một người đàn ông thực thụ... Trên người cậu vẫn còn những vết thương từ hôm qua, Da Hyun nhìn chúng mà cảm thấy xót xa.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống sau lưng Samuel và đặt tay lên người cậu. Thân hình cường tráng cứng cáp này khiến cô bay lên chín tầng mây. Làn da cậu ấy còn trắng trẻo hơn cả phụ nữ nữa...

Samuel nhắm mắt đợi Da Hyun chủ động trước, cậu hồi hộp tới mức tim như muốn ngừng đập.

"Ngồi im nhé, tôi sẽ băng vết thương cho cậu"

"Hả...?"

Cậu ngạc nhiên, vậy mọi chuyện không đen tối như những gì cậu đang nghĩ sao?

"Lần sau bị thương phải nói nhé, để lâu sẽ bị nhiễm trùng"

Cô nói, lau nhẹ vết thương đang rỉ máu bằng khăn ướt.

"Tôi không cần mà..."

Cậu bối rối đáp, trong lòng cụt hứng và buồn bã vô cùng.

"Đừng có nói vậy, trẻ con nên nghe lời người lớn"

Cô gõ nhẹ vào đầu cậu.

Từng bước của Da Hyun rất cẩn thận và tỉ mỉ, cô lau sạch vết thương sau đó mới bôi thuốc.

"Chị học cái này ở đâu vậy?"

Cậu tò mò hỏi, không ngờ người có tính cách trẻ con và năng nổ như chị ta lại có lúc ân cần và dịu dàng đến vậy.

"Bảo Bình đã dạy tôi. Nhiều lúc cũng tốt khi biết những thứ này"

Cô đáp.

"Đâu nhất thiết phải khoá cửa chứ, thật khiến người ta hiểu lầm mà..."

Samuel tức tối lẩm bẩm vì vẫn còn hơi 'tiếc'.

"Cậu nói gì đấy?"

Thấy cậu nói chuyện tự kỷ một mình, cô bèn tò mò hỏi.

"À à... không có gì đâu! Aidaaaa..!!"

Cậu kêu lên đau điếng vì Da Hyun đã vô tình hơi mạnh tay với vết hở lớn.

"Xin lỗi xin lỗi, có sao không??"

Cô hoảng hốt lấy bông chấm máu.

"Bà chị đúng là chả làm được cái gì nên hồn mà!!"

.

.

.

"Thiên Yết! Ra ăn cơm đi chị!"

Na Young niềm nở mời cô ra ăn cơm.

"Mọi người ăn đi, chị không đói"

Cô thẳng thừng từ chối nên chẳng ai muốn ép nữa.

Thiên Yết ra ngoài phòng khách ngồi cho yên tĩnh, tay cô vẫn cầm ly cà phê đang uống dở. Cô nhẹ ngả người vào chiếc ghế sofa mà cảm thấy lo lắng, bất an. Linh cảm xấu cứ đeo bám từ lúc Kim Ngưu xuất hiện. Thiên Yết tự thắc mắc rằng liệu có phải cô đang suy nghĩ quá nhiều không... Cô đã quyết là sẽ bỏ qua chuyện cũ và coi anh ta như đồng đội kia mà, nhưng chuyện này xem ra rất khó.

"Anh ra đây làm gì?"

Cô ngạc nhiên khi thấy Woo Jin bê đĩa cơm ra ngoài phòng khách.

"Ăn cùng em không phải sẽ vui hơn sao?"

Anh ngồi xuống và nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, ấm áp.

"Thôi nào, nói thật đi, anh ra đây làm gì?"

Cô tò mò hỏi.

"Tại vì em không ăn nên anh lo. Có vấn đề gì sao? Đến ăn cơm cùng bạn gái cũng khó khăn nữa à?"

Woo Jin chịu thua, đành phải nói ra mục đích thật của mình.

"Không sao"

Cô lạnh lùng trả lời, không muốn thể hiện sự bất an sốt sắng của mình ra làm anh phải lo lắng.

"Nghe này, có chuyện gì anh cũng sẽ ở bên em, được chứ?"

Anh không biết mình đã làm sai điều gì để cô phải giận dỗi như thế, nhưng nhiệm vụ của đàn ông là phải nhường nhịn, anh không còn cách nào khác.

"Kim Ngưu, cậu ta... Em cảm thấy cậu ta không an toàn"

Thiên Yết thở dài.

"Anh nghe từ cả hai phía, và ai cũng có lỗi sai, nhưng chuyện gì cũng có cách giải quyết mà em?"

Anh giải thích, cố trấn an cô.

"Em không thấy em sai ở đâu cả! Nếu nghe theo sự ích kỷ của cậu ta tới Ulsan thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đoàn tụ thế này đâu! Ma Kết, Na Young, tất cả mọi người, chúng ta sẽ không có ngày hôm nay nếu như em tới Ulsan vào lúc ấy!"

Cô cố chấp nói, cảm xúc dần trở nên mất kiểm soát hơn.

"Dù sao cậu ấy cũng là người gắn bó thân thiết với gia đình anh... Em hiểu không? Anh không muốn cãi nhau với về chuyện này, thật đấy"

Anh bất lực nói, hoàn toàn chịu thua trước lý lẽ của cô.

"Em có biết cậu ấy đã bị mẹ bỏ rơi từ khi còn nhỏ không... Anh... Anh không còn cách nào khác..."

"Xin lỗi, nhẽ ra em không nên để anh phải khó xử như vậy"

Cô nhẹ giọng hơn mà nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, tội nghiệp như chú cún con. Vì quá coi trọng cái tôi và chính kiến của mình mà cô để người khác phải khó xử, buồn rầu.

"Coi như để làm hoà nhé?"

Cô đút miếng cơm cuộn vào miệng anh.

Woo Jin chỉ biết há miệng ăn nó, nếu không Thiên Yết sẽ lại làm nũng mà khóc ầm lên mất.

"Em sẽ cố gắng yêu quý cậu ấy như cách anh luôn cố gắng bảo vệ và che chở cậu ấy"