Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 4

Tôi mơ màng thức dậy, đầu vẫn còn nhức nhối, có chút choáng váng.

"A..."

Tôi khẽ kêu lên.

Tên khốn đó chí thật, phang đúng vào gáy. Hắn mà mạnh tay thêm tí nữa chắc tôi từ biệt cõi đời luôn quá. Nhưng tại sao hắn lại hành động như vậy chứ. Làm việc tốt là cứu một mạng người, rồi gây ra việc xấu bằng cách đánh người đến bất tỉnh. Thật điên rồ.

Vì quá phẫn nộ mà nãy giờ tôi không để ý rằng chân tay mình đang bị trói chặt vào ghế, đặt giữa căn phòng làm việc nào đó, trông khá sang trọng. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, cảm thấy thật lạ lẫm.

Căn phòng được trang trí theo phong cách giản dị. Từ bàn làm việc, kệ, tủ, cho đến mặt sàn, tất cả đều được làm bằng gỗ, tạo nên một vẻ đẹp đơn giản mà tinh tế. Các sản phẩm trang trí được làm từ thủ công. Ấn tượng đối với căn phòng thật mãnh liệt khiến tôi suýt quên đi việc mình đang bị đau.

Căn phòng được sắp xếp đơn giản, gọn gàng, không gian rộng rãi, thoáng đãng. Không những vậy còn rất sạch sẽ nữa.

Nhắc đến sạch sẽ... Bây giờ tôi mới nhận ra, Thiên Yết dính đầy bùn lầy và máu me sáng nay đã biến mất. Thay vào đó là một Thiên Yết mặc chiếc váy trắng gọn gàng, sạch sẽ ngồi trên ghế bị trói chặt tới mức không nhúc nhích được. Những vết bẩn đã biến mất. Điều này khiến tôi càng thêm băn khoăn, thắc mắc về sự việc diễn ra trong cuộc sống mình. Bắt đầu từ một vũng máu trải dài đón chào trước cửa nhà, cho đến cái xác bị lôi hết nội tạng, rồi người phụ nữ mồm hàng tá con giòi quẫy quẫy vồ đến như muốn ăn thịt tôi. Và quan trọng hơn là người đã cứu tôi, rồi đánh tôi, giờ thì trói tôi vào ghế, còn lau sạch người cho tôi nữa. Tôi bắt đầu tưởng tượng đến những tên biến thái đi bắt cóc gái trẻ về để thỏa mãn thú vui...

Suy nghĩ ấy bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một nỗi lo lắng dành cho ba mẹ và Sư Tử, họ đang ở đâu?

Tôi gồng mình lên, cố thoát khỏi sợi dây trói. Càng cố tháo tay ra khỏi, chúng càng siết chặt hơn. Nhưng tôi cũng sớm nhận ra, tự mình thoát khỏi sợi dây trói không khả thi chút nào.

Tôi cứ thế loay hoay cử động tay chân như một con ngốc.

"Cạch"

Tiếng cửa phòng mở ra khiến tôi giật bắn mình. Hết lựa chọn, tôi đành phải giả vờ ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hai người đàn ông bước vào. Tôi nín thở, chả dám động đậy, chỉ mở hờ đôi mắt theo dõi. Một trong số họ là tên đã đánh lén tôi sáng nay, tên còn lại trông rất lạ. Anh ta có vóc dáng người cao ráo, làn da trắng bóc, mịn màng, tới nỗi tôi chưa bao giờ nghĩ rằng con trai lại trắng như thế. Khuôn mặt điển trai với đôi mắt một mí, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, trông anh ta dễ thương đến lạ thường. Hiếm khi tôi gặp chàng trai nào có gương mặt baby đến vậy. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được để bổ luống, xoăn xoăn. Trông cả hai người họ không ai giống người Hàn Quốc cả...

Họ đang bàn tán, nhưng bằng thứ ngôn ngữ kỳ quặc nào đó mà tôi chưa kịp định hình. Anh chàng tóc nâu kia thể hiện thái độ cáu gắt, liên tục chỉ tay về phía tôi. Người còn lại, là tên đánh vào đầu tôi sáng nay, thì có vẻ đang cố gắng biện minh điều gì đó.

Là tiếng Nhật, họ đang nói tiếng Nhật. Nhưng dù có biết đây là ngôn ngữ gì thì tôi cũng chả thể dịch nổi. Chỉ là, tôi tò mò không biết họ đang nói chuyện gì về mình mà gay gắt như vậy.

"Tôi biết cô tỉnh rồi, định giả vờ đến bao giờ?"

Giọng nói vang lên khiến tôi giật bắn mình. Anh ta đúng là không phải dạng vừa, bộ có ba mắt sao?

"Anh... Anh nói được tiếng Hàn?"

Tôi lúng túng nói, thẹn thùng nhìn vào đôi mắt nhỏ như sợi chỉ ấy.

"Điều đó không quan trọng, cô đã bị cắn chưa?"

Anh ta hỏi như thể tra khảo tôi. Mà thậm chí tôi còn chả hiểu anh ta hỏi cái quái gì nữa cơ.

"Bị cắn?"

Tôi hỏi ngược lại.

"Trả lời đi, đã bị cắn chưa?"

Anh ta có vẻ mất kiên nhẫn. Người đánh tôi sáng nay thì đang nói điều gì đó bằng tiếng Nhật, trông anh ấy như muốn giải thích. Tên kia cục súc ra hiệu cho anh ấy im lặng, nhìn thẳng chằm chằm vào mắt tôi đầy sự ngờ vực. Tôi còn không biết anh ta đang lườm hay gì nữa, vì mắt anh ta quá bé để đoán ra.

"Chưa?"

Tôi trả lời, hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bị cắn là sao?

"Theo như tôi được biết thì cả Seoul giờ đã chết hết rồi. Làm thế nào mà cô sống sót đến tận bây giờ vậy?"

Anh ta tiếp tục tra khảo tôi bằng những câu hỏi thật sự rất khó hiểu. Tôi sợ hãi nhìn vào đôi mắt đầy sát khí ấy rồi nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang người còn lại như thể cầu cứu. Nhưng "Seoul giờ đã chết hết rồi", ý anh ta là sao? Câu nói đó nghe thật bỡn cợt và nhảm nhí, chỉ khiến tôi thêm hoang mang.

Đến cuối thì tôi cũng đành chịu thua.

"Tôi không hiểu anh hỏi gì, tôi xin lỗi."

Tôi dứt khoát.

Bất ngờ, bàn tay to lớn ấy áp lên trán tôi. Anh ta làm trò gì vậy?

Giờ muốn chống cự cũng không nổi, sức tôi sao lại được hai tên thanh niên to xác này. Hơn nữa, tôi còn bị trói.

"Không bị sốt"

Anh ta thả tay và ra hiệu cho người còn lại cởi trói cho tôi. Tôi nửa sung sướng, nửa sợ hãi.

"Xin lỗi sáng nay đã đánh cô. Tôi làm vậy vì muốn giữ an toàn cho mọi người xung quanh"

Anh ấy nói, nhẹ nhàng tháo nút sợi dây bằng một cách rất lịch sự.

"Tôi là Hatake, còn đây là Xử Nữ. Cô đừng trách cậu ấy, cậu ấy cũng giống tôi, muốn giữ an toàn cho mọi người"

Hatake lắp bắp nói, anh ấy có vẻ không giỏi tiếng Hàn bằng tên Xử Nữ kia lắm. Nhưng về phép ứng xử tối thiểu thì thấy sự khác biệt rõ.

Điều đó không quan trọng bằng những gì đang diễn ra xung quanh từ lúc tôi thức dậy cho đến bây giờ. Tại sao họ khiến tôi bất tỉnh với lý do là giữ an toàn cho mọi người xung quanh... rồi cả Seoul chết hết nữa... Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu khiến tôi vô cùng hoang mang.

"Hmm... Tôi đã thức dậy rất muộn sáng nay, nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ từ người thân và bạn bè. Nhưng khi tôi cố liên lạc lại thì họ không nghe máy nên tôi đi tìm họ...Rồi tôi gặp con quỷ đó, và Hatake đã cứu tôi..."

Tôi nói trong sợ hãi, gần như sắp khóc.

"Chúng không phải là quỷ, chúng là xác sống"

Xử Nữ nói.

Hatake và Xử Nữ nhìn nhau như đang suy nghĩ chung một điều gì đó. Ánh mắt thể hiện vẻ lo lắng rõ rệt, điều đó càng khiến tôi thêm tò mò, băn khoăn.

"Bệnh dịch lây lan đã tăng lên số lượng giới hạn toàn thành phố Seoul, giờ không còn cách nào cứu vãn nữa, chỉ có thể ngăn chặn chúng không lây lan ra ngoài thành phố khác thôi"

Xử Nữ lắc đầu nói trong sự thất vọng tràn trề.

"Ý anh là..."

Như sắp biết điều gì đó khủng khiếp, người tôi run lại, mắt chớp liên tục sửng sốt.

"Những gì tôi biết bây giờ là, căn bệnh này không có thuốc chữa. Khi bị nhiễm bệnh, con người sẽ mất hết sự tự nhận thức. Nhưng vẫn đi lại được và phản ứng với các kích thích xung quanh, đặc biệt là thịt sống, tức là bao gồm thịt người"

Xử Nữ nói.

Tôi rơi vào cơn sốc nặng, hốt hoảng, chân đi không vững. Trở nên giống thứ kinh tởm chảy đầy nước dãi và máu me sáng nay ư? Không... không thể nào. Nhưng nếu vậy, thì có nghĩa là cả Seoul đều biến thành xác sống hết. Sư Tử, ba mẹ, tất cả mọi người. Đống máu tôi nhìn thấy sáng nay không gì khác chính là máu của hàng xóm thân thích quen thuộc sao?

Tôi bật khóc, vội vã lao ra ngoài cửa, không thể bỏ mặc em gái và ba mẹ ở ngoài thế giới khốc liệt ấy được. Tưởng tượng đến cảnh họ mất đi ý thức và tất cả những gì còn sót lại trong tâm trí là tìm kiếm nhăm nhe người còn sống khác để ăn thịt. Thật kinh tởm và nhục nhã biết bao.

Trong tôi loé lên tia hy vọng mong rằng gia đình mình chưa bị nhiễm bệnh. Họ bắt buộc phải an toàn.

"Dừng lại đi, cô không thể cứu được ai ngoài đó đâu. Mọi thứ đáng sợ hơn cô tưởng rất rất nhiều"

Xử Nữ kéo tay tôi lại, ngăn cản không cho ra ngoài.

"Còn em gái, ba mẹ tôi nữa, họ vẫn còn ở Seoul"

Tôi gào lên, khóc thảm thiết. Những giọt nước mắt sớm rơi ướt khắp chiếc váy trắng.

"Đến cả mạng sống của mình cô còn không lo được. Vậy cô nghĩ cô sẽ cứu ai? Tôi rất tiếc. Nhưng cả tôi lẫn Hatake đều mất gia đình chỉ vì cái bệnh dịch chết tiệt này."

Xử Nữ nói, tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang rất đau lòng.

"Nếu hôm đó mọi người không vào trung tâm thành phố, thì tôi đã chẳng phải chứng kiến ba mẹ, bạn bè bị xé xác, cắn đến nát xương nát thịt."

Anh ấy dừng lại một hồi như không muốn gợi lại quá khứ đau thương này. Xử Nữ thở dài, cúi gằm mặt xuống, cố gắng tiếp tục :

"Cô biết không, tôi và những người còn sống sót khác đã may mắn lên xe và chạy thoát được. Cô nghĩ tự cứu chính bản thân mình và người khác đơn giản thế sao? Nếu dễ vậy thì tôi cũng sẽ cứu họ."

Nói đến đây, Xử Nữ giọng lắng trầm xuống. Anh ấy có lẽ sắp khóc nhưng vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ bên ngoài. Xử Nữ cảm thấy có lỗi, tôi hiểu, cái cảm giác bất lực khi chứng kiến người thân gặp khó khăn nhưng mình chả thể làm gì được. Tôi dựa lưng vào tường, hít một hơi lấy lại bình tĩnh...

.

.

.

Xử Nữ đưa tôi đi thăm một vòng quanh đại sứ quán Nhật Bản. Đây là nơi gia đình cậu ấy hoạt động và làm việc suốt bảy năm tại Hàn Quốc, bảo sao cậu ấy nói tiếng Hàn tốt vậy. Tiếp xúc được kha khá, tôi mới biết cậu ấy kém mình hai tuổi, mười bảy, bằng tuổi Sư Tử.

Đại sứ quán Nhật Bản hiện giờ là một nơi khá an toàn tại Seoul. Địa điểm cách trung tâm thành phố một quãng rất xa. Mặt đường xung quanh vắng vẻ không bóng người.

Tôi sẽ không bao giờ tin rằng Sư Tử đã chết dù khả năng con bé sống sót có là vô lý đi chăng nữa, chừng nào tôi chưa được chứng kiến con bé đi lại như cái xác mất hồn. Sư Tử luôn sống mãi trong tim tôi, đó là điều hiển nhiên mà tôi chắc chắn nhất trong cái thế giới hỗn loạn này.

Thật sự tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn khi là người thoát khỏi đống xác sống đang đi lại tại Seoul. Xử Nữ có giải thích chúng bị thu hút rất mạnh bởi những đặc điểm của con người, như tiếng động, mùi hương, hay đơn giản là sự xuất hiện lởn vởn của chúng ta trước mắt chúng. Đó là lý do vì sao tiếng hét sáng nay đã thu hút mụ xác sống ghê tởm ấy.

Những người bị xác sống cắn 100% là sẽ bị nhiễm bệnh và trở thành cái xác không hồn đi tìm thịt sống. Dấu hiệu trước khi biến hoá là cơn sốt cao ập tới, sau đó cơ thể mất đi ý thức và dần dần mọi hành động sẽ được thực hiện trong vô thức. Xử Nữ đã khai sáng tất cả cho tôi chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi. Cậu ta cũng thật mạnh mẽ trước nỗi đau mất người thân...

"Sao cậu chắc chắn rằng họ đã chết vậy?"

Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế đá nói chuyện sau khi đôi chân của cả hai đã mỏi rã rời.

Trong lòng tôi vẫn còn tia hy vọng rằng sẽ có cách cứu sống những người đang bị nhiễm thứ bệnh kinh khủng ấy. Đối với những bệnh nhân bị cắn, chắc chắn sẽ phải có loại thuốc nào đó phép màu tồn tại trên thế giới này có thể cứu sống họ.

"Anh trai tôi..."

Xử Nữ ngập ngừng.

"Tôi đã chứng kiến anh ấy bị cắn, máu mất rất nhiều, nhưng anh ấy vẫn đứng lên di chuyển thậm chí là nhanh hơn bình thường để tấn công người khác."

Ra là vậy, bị cắn đồng nghĩa với việc bạn hoàn toàn không phải là con người nữa.

"Con người không thể sống khi mất quá nhiều máu, chị hiểu chứ? Anh ấy đã biến đổi thành thứ gì khác rồi."

Xử Nữ nói.

Qua những điều cậu ấy kể, tôi nhận ra rằng Xử Nữ là chàng trai rất thực tế, thông minh, luôn để ý tới những điều nhỏ nhặt chi tiết mà chẳng ai thèm quan tâm tới bao giờ.

Xử Nữ tiếp tục kể những câu chuyện về xác sống cho tôi hiểu rõ hơn về thực trạng đang diễn ra trên thế giới bây giờ.

"Một gia đình là nhân viên của ba tôi đã thoát khỏi cuộc hoảng loạn ấy. Nhưng không may, họ mang đứa con bị cắn ở chân về với hy vọng là cứu sống được đứa bé ấy"

Cậu ấy nghẹn ngào, có vẻ như rất đau lòng.

"Đứa trẻ đã sốt rất cao, và đêm hôm đó...nó đã biến đổi, và giết hết những người còn lại"

Tôi quay sang nhìn Xử Nữ chăm chú lắng nghe. Giọng nói cậu ấy ấm áp đến lạ thường. Ẩn sâu bên trong vỏ bọc lạnh lùng khô khan ấy là một quá khứ chứa đựng những nỗi buồn, vết thương luôn dày vò kiểm soát tâm hồn của Xử Nữ. Tôi phần nào có thể hiểu lý do vì sao cậu ấy lạnh lùng với tôi ban đầu, chỉ đơn giản là hoài nghi, sợ hãi rằng mình sẽ mất thêm người bạn nữa nếu chẳng may tôi bị cắn, biến thành xác sống và giết Hatake hay bất cứ ai cậu ta cho là quan trọng. Xử Nữ cẩn thận và tỉ mỉ tới mức quá đáng. Nhưng không sao, trong một vài tình huống, nó sẽ có ích.

"Tôi hiểu"

Tôi đặt tay lên vai chấn an cậu ấy. Thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Đây không phải là cơn ác mộng mà tôi ao ước giải thoát bản thân ra nữa rồi. Đây là thực tại, những gì con người phải đối mặt ngay lúc này.

Tôi tự hỏi, liệu cuộc sống của mình sẽ đi về đâu?

Sư Tử, ba mẹ, xin lỗi vì đã không bảo vệ được mọi người!