Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 45

Xử Nữ mơ mơ màng màng, từ từ mở mắt thức dậy trong căn phòng tông trắng toàn mùi thuốc nồng nặc. Đầu anh đau như búa bổ, toàn cơ thể nặng trĩu như tảng đá. Xử Nữ mơ hồ nghe thấy tiếng "leng keng" của những chiếc ống thí nghiệm và tiếng nước sôi sùng sục vang khắp căn phòng. Anh đưa mắt hướng về nơi phát ra tiếng động, là tiến sĩ Ji Young Chul đang say mê lắc lư bình nước, bên trong chứa đựng chất dung dịch đỏ lòm như máu. Một giây Xử Nữ sởn gai ốc trước cảnh tượng ấy, vì trông ông ta khá hứng thú với công việc đó. Nhìn giống tên bệnh hoạn hơn là tiến sĩ. Ngay từ đầu tới đây anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, và càng bất an hơn khi gặp tên tiến sĩ quái thai này.

"Cậu tỉnh rồi sao chàng trai?"

Tiến sĩ mở lời chào.

Xử Nữ giả vờ nhắm tịt mắt lại để không phải trả lời.

"Thôi nào, đừng lạnh lùng thế chứ"

Ông nhếch mép cười nhìn anh. Xem ra anh đã quá lộ liễu rồi.

"Tôi nghe nói ông có thể chế tạo ra thuốc ngăn dịch bệnh, đó là lý do duy nhất chúng tôi bất chấp nguy hiểm để tới đây gặp ông"

Anh khổ sở chống tay ngồi dậy, mặt nhăn nhó vì khó cử động, miệng tuôn ra từng chữ.

"Nào... bình tĩnh thôi, cậu vừa từ tử thần trở về mà"

Ông tới đỡ cậu dậy, thái độ niềm nở và cởi mở hết cỡ. Nhưng đối với Xử Nữ thì nó lại thật giả tạo và đáng sợ, không hâm hâm dở dở như Bảo Bình tẹo nào.

"Trả lời câu hỏi của tôi đi"

Xử Nữ vào thẳng vấn đề chính, không có thời gian chào hỏi đùa cợt vớ vẩn.

"Người ta thường nói diệt cỏ phải diệt tận gốc"

Ji Young Chul nói.

Anh lặng người đi trước câu nói đầy ẩn ý của tiến sĩ. Phải, ai cũng chỉ chăm chăm tìm cách để kết thúc dịch bệnh, nhưng lại chẳng một ai quan tâm nó bắt đầu từ đâu, điều gì đã gây ra hậu quả nặng nề như bây giờ, thứ gì đã cướp đi mạng sống của hàng triệu người trên trái đất?

"Vậy... ông đã biết những gì rồi?"

Xử Nữ thở dốc, cắn răng chịu cơn chóng mặt đau đầu này.

"Cậu nói thử xem?"

Ji Young Chul như muốn thách thức tính kiên nhẫn của anh.

Tới đây thì anh cũng đành bó tay, muốn nghiêm túc nhưng đối phương không chịu hợp tác thì có thể moi móc được thông tin gì?

"Không đoán ra hả?"

Ông bật cười. Điệu cười man rợ khiến người khác phải lạnh sống lưng.

"Dịch bệnh lây lan nhanh thế này không tự nhiên mà có. Tôi tin cậu đủ thông minh để hiểu ý tôi"

Tiến sĩ nhếch mép cười.

Đúng là Xử Nữ rất thông minh, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ nhanh trí để hiểu câu nói ẩn dụ của ông ta. Đôi mày anh nhíu lại, ánh mắt toé lửa nhìn tiến sĩ đầy giận dữ. Ông ta đang giấu điều gì đó rất quan trọng, vậy tại sao lại không nói? Chắc hẳn có lý do bí ẩn sâu xa đằng sau, nhưng lúc này không tiện để hỏi tẹo nào. Nếu ông ta muốn thì đã nói ngay từ đầu rồi. Xử Nữ biết điều nên không hỏi thêm gì nữa, dù anh còn rất nhiều thứ tò mò cần được giải đáp.

"Các bạn tôi đâu?"

Anh hỏi.

"Cậu ra ngoài, đi thẳng rẽ phải rồi rẽ trái rồi rẽ phải lần nữa. Tiếp tục đi thẳng cho tới khi thấy họ"

Tiến sĩ nói như bắn rap khiến bộ não của anh không kịp ghi nhớ lại, nó khó hơn cả tìm đường phố nữa. Nhưng Xử Nữ không muốn lằng nhằng nên anh chỉ gật gật vài cái rồi cố gắng lết xác đi tìm bạn bè của mình, mặc cho đầu óc choáng váng và nhức nhối.

"À cậu sẽ thấy một căn phòng treo cái chuông màu bạc ở trước cửa. Đừng vào đó nhé"

Tiến sĩ không quên dặn dò trước khi anh rời đi.

"Tôi biết rồi"

Anh đáp.

Trên đường đi tìm mọi người, Xử Nữ đã bị lạc mấy lần. Nơi này rộng như tòa lâu đài vậy, có thêm tấm bản đồ thì tốt. Xung quanh trưng bày nhiều tượng và tranh đắt tiền, nến thắp lung linh mọi nơi anh đi qua. Ngoài đại sứ quán Nhật Bản ra thì đây là nơi thứ hai khiến anh phải choáng ngợp như vậy.

"Hình như mình đi qua chỗ này rồi"

Xử Nữ ngờ ngợ nhớ ra.

Anh mệt muốn ngất, cộng với phong cách trang trí loè loẹt rực rỡ nơi đây khiến anh càng thêm chóng mặt hơn.

"Meow"

Salmon bất chợt chạy tới.

Cứ nghĩ nó tới đón anh, ai ngờ lại dừng ở trước cửa phòng khác. Xử Nữ vừa đi vừa gọi nó, nhưng có vẻ như Salmon chỉ hứng thú với căn phòng đó thôi thì phải. Xử Nữ tò mò không biết bên trong có gì khiến chú mèo thích thú vậy nhỉ?

Cái chuông màu bạc treo trước cửa...

Xử Nữ sực nhớ ra lời dặn dò của tiến sĩ. Anh không ngăn nổi sự tò mò của bản thân mà khẽ đặt tay lên nắm cửa. Xử Nữ chậm rãi xoay nó và...

"Salmon! Mày chạy lung tung quá!"

Song Tử bất ngờ xuất hiện khiến Xử Nữ bị một pha suýt đứng tim.

"Ô Xử Nữ này? Anh khỏe hơn chưa?"

Cô bé vui vẻ bắt chuyện, cúi xuống và bế Salmon lên.

"Đỡ rồi. Mà mọi người đâu?"

Anh hỏi.

"Họ đang ăn sáng trong phòng. Anh đói chưa?"

Cô bé vuốt ve bộ lông mềm mại của Salmon.

"Mà anh định vào đây à?"

Song Tử rất nhanh mắt đã kịp thấy hành động vừa rồi của Xử Nữ, cô tò mò nhìn cánh cửa không biết bên trong chứa gì.

"À không có gì đâu"

Xử Nữ lắc đầu đáp.

"Vậy đi thôi!"

Ở xa, tiến sĩ Ji Young Chul đứng khuất sau bức tường lặng lẽ quan sát từng hành động và lời nói của họ. Tiến sĩ nhoẻn miệng cười, mắt kính ông phát sáng trong bóng tối...

"Xử Nữ ư... Thú vị thật đấy"

Song Tử dẫn Xử Nữ tới nơi mọi người đang dùng bữa sáng. Trên bàn bày biện những món ăn thịnh soạn bắt mắt khiến bụng ai nấy đều kêu òng ọc vì đói. Nào là bánh mì mứt dâu, trứng gà ốp la, thịt hun khói, salad cá ngừ và cơm cuộn.

Thấy Xử Nữ, họ liền dừng hết mọi hành động lại và chạy tới hỏi han quan tâm anh.

"Tôi không sao, chỉ hơi mệt xíu thôi"

Anh mỉm cười nhẹ nhàng, làm xua tan bao lo lắng của mọi người.

"Chỉ suýt chết thôi"

Bảo Bình trêu chọc.

"Nào chị!"

Da Hyun huých tay cô nhắc nhở vì cái tội suốt ngày chỉ biết phát ngôn lung tung.

"Mình lo cho cậu quá"

Na Young lao tới ôm chầm lấy Xử Nữ. Cô suýt khóc vì xúc động. Hôm qua cô đã ăn không ngon ngủ không yên vì sợ chàng trai mình đem lòng yêu thương có mệnh hệ gì.

"Được rồi, mình không sao..."

Xử Nữ gượng gạo nói.

Cô ôm anh chặt tới nỗi không thở nổi, xem ra Na Young đã thực sự rất lo lắng.

"Mình không sao mà... Cậu buông mình ra được chưa...?"

Anh khó khăn cất tiếng nói.

"À ừ, mình xin lỗi"

Na Young nhận ra hành động của mình đã vượt quá mức bạn bè, liền vội buông cậu ra. Cô sụt sịt nhìn Xử Nữ mà cảm thấy hạnh phúc, thầm tạ ơn Chúa vì đã ban may mắn cho họ.

"Bảo Bình, chị thân với tiến sĩ lắm à?"

Da Hyun trộn cơm ăn cùng trứng lòng đào, không khỏi thắc mắc mà đặt câu hỏi. Rõ ràng là phải thân thiết lắm thì tiến sĩ mới chấp nhận cho họ ở lại và thoải mái dùng đồ nhà ông thế này.

"Đúng rồi. Ông ấy đã giúp đỡ cả gia đình chị khi mới vào nghề. Thật ra..."

Bảo Bình hơi lúng túng để tiếp tục lời nói của mình, nhưng rồi cô vẫn quyết định kể nốt:

"Ông ấy là mối tình đầu của mẹ chị"

"Wow, thật kỳ diệu"

Na Young mở to mắt lắng nghe, cô luôn hứng thú với những câu chuyện tình yêu mơ mộng.

"Thế còn giải pháp để ngừng dịch bệnh thì sao? Ông ấy có cách chưa? Chúng ta có thể giúp được gì không?"

Thiên Bình đi vào vấn đề chính.

"Hiện tại thì chưa... Nhưng tôi nghĩ một thời gian nữa thôi. Hãy cố gắng chờ!"

Bảo Bình trả lời.

Bữa sáng mất ngon một cách lạ thường sau câu nói ấy. Cứ nghĩ tiến sĩ đã tìm ra giải pháp từ lâu rồi chứ, ai ngờ suy cho cùng thì vẫn phải chờ đợi...

"Nhưng ở đây an toàn lắm, mọi người đừng lo"

Da Hyun tìm cách chấn an họ.

Chủ đề này khiến Xử Nữ nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi với tiến sĩ. Rõ ràng có gì đó sai sai vừa thoáng qua trong suy nghĩ của anh, nhưng Xử Nữ chẳng thể nhớ nổi đó là gì.

"Tôi đồng ý. Ở đây rất tốt. Chắc gì tới Ulsan chúng ta đã an toàn? Mọi người đã bao giờ nghĩ tới chuyện sát hại lẫn nhau để giành giật sự sống ở nơi đông dân chưa?"

Thiên Yết góp ý.

Cô nói hoàn toàn đúng, ai cũng phải im lặng công nhận. Nơi quá đông dân sẽ biến thành chiến tranh lúc nào không hay... Những vấn đề đời thường như nhà ở, thức ăn,... Và đồng tiền thì lại chẳng có tác dụng gì ở cái hoàn cảnh này cả.

"Đây là thế giới mà tôi đã mong chờ từ rất lâu rồi. Haha, nơi đồng tiền không có giá trị"

Samuel bật cười.

"Em đồng ý"

Na Young thích thú nói, tưởng tượng cảnh cô và Xử Nữ sẽ cùng nhau vun đắp hạnh phúc gia đình ở nơi đây.

"Tôi theo ý mọi người. Tôi như nào cũng được"

Thiên Bình nói, hoàn toàn phó mặc cuộc đời mình cho số phận.

"Nhưng biết đâu ở Ulsan có người đang đợi chúng ta thì sao...?"

Song Tử nói.

Câu nói này khiến một vài người phải suy ngẫm lại. Tình cảm là thứ chết tiệt nhất, nó khiến người ta phải day dứt, suy nghĩ. Tuy Song Tử còn nhỏ, hơn nữa cô bé là trẻ mồ côi, đâu ai nghĩ cô bé sẽ có suy nghĩ sâu xa thế này. Đơn giản, Song Tử không muốn ai phải hối tiếc về lựa chọn của mình.

"Mọi người cứ suy nghĩ kỹ đi. Ta bàn việc này sau"

Da Hyun nói, đứng dậy dọn bát đĩa để tránh cãi vã đôi co. Mọi người cũng biết ý mà lần lượt đứng lên bỏ về phòng, chỉ có Samuel tốt bụng ở lại giúp cô rửa bát.

"Tôi làm một mình được mà"

Cô nói.

"Không sao, vài cái bát thôi chứ có gì đâu"

Cậu mỉm cười đeo chiếc tạp dề vào để ngăn không cho nước bắn lên quần áo.

"Cảm ơn"

Cô mỉm cười nhìn cậu.

Lúc này đây trông Samuel giống như người đàn ông thực thụ, chiếc tạp dề càng tô thêm vẻ nam tính quyến rũ cho cậu. Cách làm việc nhà cẩn thận tỉ mỉ của Samuel khiến Da Hyun bất giác muốn lấy cậu về làm chồng sinh con đẻ cái ngay lập tức.

"Này chị gái"

Lời gọi khiến Da Hyun giật mình, vội thức giấc khỏi cơn mơ lãng mạn.

"Tôi biết chị đang cảm thấy có lỗi vì đã kéo mọi người vào vụ này"

Da Hyun ngạc nhiên vô cùng khi cậu nhóc này là người duy nhất đủ tinh tế để nhận ra điều ấy.

"Cậu nói đúng, nếu không vì tôi thì giờ có lẽ mọi người đang vui vẻ ở Ulsan rồi. Tôi phiền phức lắm đúng không..."

Cô hơi rơm rớm nước mắt trả lời. Lâu lắm rồi mới có người nhìn thấu tâm can cô như vậy. Cảm giác tội lỗi trong cô như bị đẩy lên cao trào, hai dòng nước mắt thi nhau lăn ra khỏi khoé mi.

"Tất cả là vì mọi người tình nguyện. Không ai ép cũng chẳng ai bắt. Một phần vì yêu quý, một phần vì tin tưởng chị. Nên đừng cảm thấy có lỗi nữa được không?"

Samuel nói, giơ tay lên vẩy nước vào mặt cô.

"Thôi chết, làm bắn nước lên gương mặt xấu xí của chị rồi. Để tôi lau đi cho"

Cậu giả bộ ngạc nhiên, đưa tay gần hơn để lau nước mắt cho cô.

Hai đôi mắt nhìn nhau đắm đuối ngỡ ngàng.  Được chạm vào Da Hyun thế này khiến Samuel cảm thấy vui lạ thường, nó khiến tim cậu lỡ đập hụt một nhịp. Khi khóc cô còn xinh hơn là sao...

"Xem này em bé khổng lồ của chúng ta ra dáng đàn ông quá"

Cô mỉm cười quay vào tiếp tục rửa bát. "Em bé khổng lồ" là vì Samuel tâm hồn tuy còn non nhưng thân hình của cậu thì ngược lại. Hoàn toàn bốc lửa và nóng bỏng.

"Cái biệt danh đó nghe đần độn quá"

Cậu dù sướng phổng mũi nhưng vẫn phải che giấu cảm xúc của mình. Tuổi này mà được gái khen có thằng nào mà không thích đâu.

.

.

.

Xử Nữ sau khi tắm rửa sạch sẽ xong liền đứng trước gương ngẫm nghĩ về tất cả mọi chuyện. Một phần vì muốn xem bản thân thảm hại thế nào trong thời gian qua, một phần ngắm nghía mình trong gương khiến anh cảm thấy khá thích thú. Anh quay lưng lại và nhìn qua gương phía bên vai trái của mình, nơi có hình xăm bông hoa Bỉ Ngạn màu đen. Nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy giữa bông hoa có vết sẹo khá đau và sâu. Nó chứa đựng những ký ức tồi tệ mà anh muốn quên hết đi từ rất lâu rồi. Hình xăm ấy... Tại sao nó không thể biến mất...

Xử Nữ trầm mặc nhìn bản thân trong gương, đôi mắt anh sâu thẳm như bóng đêm ẩn chứa những ưu phiền, tâm sự không biết chia sẻ cùng ai. Quá khứ luôn là thứ gì đó in sâu trong tâm trí mỗi người, nó có thể khoảnh khắc đáng nhớ tươi đẹp, nhưng cũng có thể là cơn ác mộng kinh hoàng đi kèm theo sự nuối tiếc, sụp đổ, phản bội. Không dễ gì để gạt bỏ quá khứ đi một cách nhanh chóng cả, chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi cũng có thể khơi dậy cảm xúc của con người lên đỉnh điểm cao trào của nỗi đau.

Anh tự hỏi liệu có phải bản thân đang để quá khứ chi phối và kiểm soát hiện tại và tương lai của mình không? Mỗi lần nhìn vào hình xăm là Xử Nữ lại muốn chạy trốn chính bản thân mình. Nó thật đáng sợ và tồi tệ biết mấy.

Tất cả chỉ là "giá như". Anh luôn mong ước có thể quay lại thời gian để sửa chữa lỗi lầm mình đã gây ra. Nhưng quá khứ là thứ một đi không bao giờ trở lại... Nó phản ánh con người của anh hiện tại và cả tương lai. Phải làm thế nào bây giờ?

"Đừng giết tôi mà xin cậu!!"

"3... 2... 1... BÙM"

"Đó là mệnh lệnh, tôi không thể làm trái"

Lời thỉnh cầu tha thiết kết hợp tiếng bom khiến đầu anh như muốn nổ tung. Xử Nữ chống tay lên tường thở dốc, đầu anh lại đau tê tái. Anh giận dữ cào vào hình xăm hay cũng chính là da thịt của mình tới nỗi bật máu rách da. Nhưng sự phẫn nộ cao trào dường như đã khiến cơn đau biến mất. Anh nghiến răng, mạnh mẽ cấu vào bả vai mình, đôi mắt ánh lên sự thù hận sâu sắc.

"Xử Nữ? Cậu có trong phòng không? Mình vào được chứ???"

Giọng nói của Na Young đã thức tỉnh Xử Nữ ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Anh giật mình đáp lại:

"Đợi một chút"

Anh hơi bỡ ngỡ không hiểu cô tới đây tìm mình có việc gì, nhưng rồi cũng nhanh chóng thay đồ bước ra ngoài mở cửa cho Na Young.

Nhìn Xử Nữ trong bộ dạng đầu tóc ướt rũ rượi trông thật quyến rũ làm sao. Na Young bất giác đỏ mặt, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô cứ nhìn anh chằm chằm như muốn cắn một miếng thịt trên người Xử Nữ vậy.

"Uhmm.. Cái này..."

Anh nhìn cốc nước cam ép trên tay cô mà đoán ra được phần nào.

"À à... Cậu uống đi. Cam ép chứa rất nhiều vitamin đó. Mình thấy cậu bị thương nặng quá nên..."

Na Young lúng túng trả lời.

"Cảm ơn cậu"

Xử Nữ nhận lấy cốc nước cam, song anh phũ phàng khép cửa lại mà chẳng thèm nói thêm lời nào với cô.

"Khoan đã"

Na Young chặn cửa và nhanh chân bước vào trong.

"Cậu làm gì thế?"

Anh ngạc nhiên hỏi.

"Ngồi xuống đây mình sấy đầu cho"

Từng chân cô bước lên giường nhẹ nhàng và cầm lấy chiếc máy sấy ở tủ bên cạnh, không để cho Xử Nữ có cơ hội từ chối.

"Tôi tự làm được mà"

Anh gãi đầu bối rối không biết phải từ chối thế nào trước lòng tốt của cô gái ấy. Sự nhiệt tình tốt bụng ngu ngốc của Na Young khiến anh chẳng nỡ từ chối nặng lời.

"Có người khác làm hộ cho không phải thoải mái và dễ chịu hơn sao? Lại đây"

Na Young vẫn cố chấp mời gọi anh. Xử Nữ đành hết cách mà phải ngoan ngoãn ngồi lên mép giường đợi cô sấy đầu cho.

Na Young thích thú quỳ gối và tiến từng bước gần Xử Nữ hơn. Cô bật máy sấy lên và bắt đầu công việc của mình. Chẳng mấy khi được gần gũi với chàng trai mình yêu thế này, mặt Na Young đỏ rực như lửa cháy. Bầu không khí ngượng ngùng yên tĩnh chỉ có tiếng máy sấy kêu. Từng cử chỉ tỉ mỉ dịu dàng, khiến Xử Nữ cảm thấy khá thoải mái và dễ chịu. Bàn tay Na Young chậm rãi lướt qua mái tóc nâu hạt dẻ ẩm ướt của anh mà khơi dậy trong mình những cảm xúc lạ lẫm. Hôm nay anh thật ấm áp và đáng yêu biết bao, chẳng lạnh lùng xấu xa như mọi khi.

Xong xuôi, cô lấy lược chải lại mái tóc cho anh. Tóc Xử Nữ rủ xuống, hình ảnh khác lạ hơn bình thường nhưng vẫn giữ nguyên vẻ phong độ và nam tính.

"Này Na Young, cậu có nghĩ tôi đáng ghét không?"

Xử Nữ đặt câu hỏi lạ lùng khiến cô hơi bất ngờ.

"Đáng ghét như thế nào cơ?"

Cô ngây thơ hỏi lại, đôi mắt mở to nhìn anh.

"Thì tôi chỉ..."

Xử Nữ lúng túng không biết diễn tả ý của mình như thế nào cho đúng. Về việc vờ như không biết tình cảm của cô, đó là điều anh đang muốn nói.

"Thật ra tôi thấy cậu rất đáng ghét"

Na Young nói bằng giọng giễu cợt.

"Cậu cầu toàn, khó tính, hay tỏ ra hiểu biết, kiêu căng, lại còn suốt ngày quan trọng hóa vấn đề, sạch sẽ thái quá tới mức làm người khác phát mệt"

Xử Nữ như bị mũi tên đâm vào giữa tim. Ôi cái lòng tự trọng kiêu hãnh của anh nay còn đâu? Sao cô ta dám xúc phạm anh như vậy? Rõ ràng là thích anh mà tại sao chỉ thấy liệt kê nhược điểm?

Na Young vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục chà đạp lên cái tôi của Xử Nữ:

"Cậu phũ phàng, ích kỷ, vô tâm, nhưng..."

Xử Nữ lắng nghe tới phút chót.

"Mình thích cậu. Thích cậu đến phát điên"

Na Young nói, cảm xúc dâng trào trong trái tim yếu ớt nhỏ bé.

Anh đã chuẩn bị tinh thần để nghe cô sỉ nhục, xúc phạm, nhưng chưa hề sẵn sàng cho lời tỏ tình. Dù biết sớm hay muộn chuyện này rồi cũng sẽ đến, nhưng không hiểu sao anh vẫn rất ngạc nhiên.

"Na Young thích mình ư..."

Xử Nữ tự hỏi bản thân.

Thích thì dễ, nhưng tỏ tình lại rất khó. Nếu một cô gái chủ động tỏ tình thì chứng tỏ cô ấy yêu bạn rất nhiều.

"Cậu không cần trả lời đâu"

Cô nói.

Na Young biết rõ mình sẽ bị từ chối vì trong lòng anh chưa bao giờ mang hình bóng của cô. Và đúng như dự đoán, Xử Nữ không nói gì trước lời tỏ tình ấy, càng chưa thể đưa ra câu trả lời.

"Cậu sẽ chờ tôi chứ?"

Xử Nữ xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi.

Na Young như được gieo thêm hy vọng, liền nở nụ cười rạng rỡ gật đầu lia lịa.

Hoá ra tình yêu là thế này, chấp nhận chờ đợi trong vô vọng, chấp nhận hy sinh để chạy theo tiếng gọi con tim.

"Chỉ là mình cảm thấy mình rất tệ mỗi khi cố gắng yêu thương và quan tâm ai đó"

Anh đan hai tay vào nhau, nói lên sự thật bấy lâu nay bản thân đã cố che giấu.

"Cậu có một quá khứ không đẹp về tình yêu sao..."

Na Young như hiểu ra phần nào, cô nhẹ giọng nói như muốn an ủi anh.

"Chúng ta còn trẻ, có nhiều cơ hội đang chờ đợi. Nhưng cậu biết đấy, đôi khi có một người trong quá khứ sẽ luôn khiến ta phải cảm thấy lưu luyến và có lỗi"

Xử Nữ mở lòng mình để chia sẻ tâm sự với cô.

"Quá khứ là thứ không thể thay đổi được. Nhưng hiện tại và tương lai thì có. Hãy lấy quá khứ làm bài học, đừng để nó kiểm soát cậu"

Từng câu chữ như xoa nhẹ vào trái tim anh. Xử Nữ khẽ mỉm cười, cảm thấy thoải mái hơn vì đã trút ra được những tâm sự nặng nề cất giấu bấy lâu nay. Còn Na Young, cô vô cùng mãn nguyện vì cuối cùng anh cũng chịu mở lòng hơn với mình...