Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 50

"Nhân Mã! Chào bạn đi con"

Người đàn ông lớn tuổi vỗ vỗ vào vai cậu bé mặc bộ vest màu đen.

Bạch Dương nhìn thái độ lầm lì kiêu ngạo của đứa trẻ đó mà phát ghét. Hắn nghĩ hắn là con trai của chủ tịch thì muốn làm gì thì làm à? Đôi mắt to tròn và đen láy lạnh lẽo như tảng băng ngân hà. Từ thần thái cho tới cử chỉ của Nhân Mã, mọi thứ đều mang màu tối tăm u ám. Cô mở lời chào nhưng cậu ta lại lơ nó đi, thật khiến người khác cảm thấy quê mùa!

"Mình là Bạch Dương, năm nay bảy tuổi! Chúng ta bằng tuổi nhau nên mình làm bạn được chứ?"

Cô chìa tay ra trước mặt cậu, miệng cười tươi tắn để lộ hàm răng sún đáng yêu.

Nhân Mã lạnh lùng ngoảnh mặt đi, đến cái bắt tay cũng coi như vô hình. Bạch Dương tức sôi máu tới nỗi muốn lao vào đập cho cậu ta một trận. Nhưng vì có mặt ba cô và chủ tịch ở đây nên Bạch Dương chẳng thể làm gì được. Cô hậm hực nhìn cậu, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau cay cú. Cậu ta là bình hoa di động chắc? Hay đang giả câm giả điếc?

"Bạn ấy sẽ tham gia giải đấu Karate ngày mai cùng con. Ta rất mong hai đứa sẽ gặp nhau ở vòng chung kết"

Ba Nhân Mã mỉm cười.

Cậu bé chẳng thèm để tâm, chỉ lặng lẽ liếc qua Bạch Dương bằng cái nhìn khinh thường.

"Cháu sẽ chiến thắng!"

Cô nắm tay thành hình nắm đấm, tinh thần đầy quyết tâm dứt khoát.

"Cảm ơn lời chúc của chủ tịch"

Căn phòng ăn vang lên những tiếng cạn ly "leng keng". Ba Bạch Dương nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mỉm cười lịch sự.

Bàn ăn được bày biện sang trọng và gọn gàng. Những chiếc nến thơm sắc màu được dùng để trang trí xung quanh tạo mùi hương dễ chịu. Thực đơn hôm nay gồm món gà sốt vang thơm phức đậm đà, và thịt bò mang mùi thơm đặc trưng của khói nướng gần gũi thu hút, kèm theo những lát bánh mì nướng. Cách trang trí bữa tiệc của công ty rất tinh tế và quý tộc.

Bạch Dương lườm Nhân Mã rách mắt, trên đời này chưa ai dám coi thường cô như hắn hết. Đúng là tên khó ưa!

Thoáng cái đã tới ngày giải đấu diễn ra. Hội trường náo nhiệt rộn ràng không khí, phụ huynh ngồi trên khán đài cổ vũ hò reo ầm ĩ. Bạch Dương thắt chặt đai, tự tin nhìn lên khán đài vẫy chào ba cô với vẻ mặt đắc thắng. 1 năm học võ Karate và đây là cơ hội để cô tỏa sáng. Sân khấu này là của cô.

Cô bé thích thú soi gương ngắm nghía bản thân trước khi bắt đầu vòng loại. Hai bím tóc xinh xắn được mẹ tết gọn gàng, vầng trán rộng và đôi môi hồng hào khiến gương mặt cô sáng sủa và nổi bật nhất trong các thí sinh tham dự cuộc thi. Bộ võ phục được ba đặt thiết kế hoạ tiết đặc biệt khiến cô hài lòng và thoải mái trước khi lên sàn đấu.

"Mời các thí sinh tập trung"

Sau mười lăm phút phổ biến thể lệ và giải thưởng cuộc thi. Những đứa trẻ nhanh chóng vào vị trí và chuẩn bị sẵn tư thế để đấu võ. Đấu trường gần 50 thí sinh ngang tài ngang sức khiến cả khán đài phải nín thở hồi hộp chờ đợi. Tiếng bíp còi vang lên cũng là lúc trận chiến bắt đầu. Bạch Dương nhảy lên, lấy sức làm cú xoay người điệu nghệ đá thẳng vào cánh tay của đối thủ. Cô bé kia bay về phía sau như chiếc lá bị cơn cuồng phong cuốn đi.

"Chiến thắng nghiêng về phía em Bạch Dương!"

Cô cười sung sướng nhảy cẫng lên, ánh mắt hướng về phía ba mình đang ngồi.

Hai mươi tư thí sinh đã bị loại. Họ có mười phút để nghỉ ngơi trước khi bắt đầu vòng 2.

Bạch Dương hí hửng chạy tới chỗ huấn luyện viên của mình để xin nước.

"Em làm tốt lắm. Cứ giữ vững phong độ như vậy chắc chắn sẽ vào được vòng chung kết!"

Thầy huấn luyện viên nói đầy tự hào.

"Thầy cứ yên tâm! Em sẽ mang giải nhất về cho thầy. Không ai làm khó được em mà hi hi"

Cô cười hả hê.

Hình bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua khiến cô phải chú ý. Đó chẳng phải là Nhân Mã sao? Xem ra cậu ta đã vượt qua vòng loại thứ nhất rồi. Bạch Dương vội vã tu nốt chai nước sau đó đuổi theo cậu.

"Này em đi đâu đấy sắp đến giờ rồi mà???"

Đến huấn luyện viên cũng không thể thay đổi cô bé nghịch ngợm hiếu kỳ này. Anh chỉ biết thở dài đầy bất lực, đứng nhìn cô bé chạy nhanh như chớp và biến mất hoàn toàn.

"Này cậu kia! Nhân... Nhân..."

Bạch Dương vừa chạy vừa gọi, đến cái tên của người ta cũng đãng trí không nhớ nổi.

"Nhân Mã!"

Cô vụng về ôm đất mẹ cái "rầm". Tiếng động lớn khiến cậu bé giật mình ngoảnh mặt lại.

"Cậu không được coi thường tôi! Tôi sẽ thắng cậu cho mà coi"

Cô cảnh cáo.

Mặt cậu không bộc lộ tí cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng bỏ đi mặc cho Bạch Dương có lải nhải hay to tiếng cỡ nào đi chăng nữa.

"Đứng lại đó!"

Cô khổ sở đứng dậy sau cú vấp ngã vừa rồi, gương mặt lấm lem đầy mồ hôi bẩn thỉu.

"Cậu nói gì đi chứ? Lát tôi sẽ quật cho cậu không đứng dậy nổi cho mà coi!"

Cô giận dữ nói, mặt đỏ bừng bừng vì phẫn nộ.

"Tôi không nói chuyện với con gái"

Nhân Mã đáp cụt ngủn.

"Vì cậu là đối thủ của tôi! Nên cứ coi tôi là con trai cũng được!"

Cô chống hai tay vào hông, dáng đứng rất thần thái và có khí thế.

"Đối thủ?"

Nhân Mã đờ đẫn một lúc trước lời khó hiểu ấy.

"Tôi có điều kiện. Nếu một trong hai chúng ta thua thì sẽ phải làm vệ sĩ cho người còn lại cả đời!"

Bạch Dương nói.

"Tôi không quan tâm. Cứ làm gì cậu muốn đi"

Cậu phũ phàng bỏ đi.

"Ơ????????? Vậy coi như cậu đồng ý rồi nhé!!!"

Cơn giận của Bạch Dương đạt đến mức đỉnh điểm. Hắn ta đúng là xem thường cô lắm rồi, phải cho hắn một bài học mới được!

"Xin mời các thí sinh quay trở lại sàn thi đấu để tiếp tục vòng loại hai"

Bạch Dương bước ra như dũng sĩ. Đôi mắt hình viên đạn quét tia laze nhìn hai mươi ba người còn lại như kẻ địch. Cách cúi chào trước khi bắt đầu trận đấu của cô khiến đối thủ phải sợ xách dép. Chỉ là chào thôi mà... Có cần đáng sợ thế không? Tới cả trọng tài cũng nhìn thấy ngọn lửa phẫn nộ cháy rực đằng sau lưng cô.

Sau màn chào hỏi, cô liền tập trung tinh thần và hít thở thật sâu trước khi tung đòn. Tinh thần tập trung là một trong những thứ quan trọng nhất của người võ sĩ. Nhanh như chớp, Bạch Dương đã dành thế tấn công, cô vung tay liên tục dồn đối thủ vào bước đường cùng. Các động tác chỗ nhanh chỗ chậm, mạnh nhẹ khác nhau, chỗ dừng chỗ lại nối đòn liên tiếp.

"Bịch"

Đối thủ ngã xuống tấm nệm chịu thua, cậu bé thở hồng hộc vì kiệt sức. Và một lần nữa chiến thắng thuộc về cô. Bạch Dương đắc ý cười lớn, nhưng vẫn không quên soi mói tìm kiếm Nhân Mã. Ai ngờ cậu bé đó đã đánh bại đối thủ của mình từ lâu rồi... Thật không thể tin nổi... Cô trố mắt nhìn cậu ta đang ngồi trên ghế chờ với hai chân vắt chéo, hồn nhiên theo dõi trận đấu của cô như xem một vở kịch. Cái ánh nhìn khinh bỉ đó là sao chứ? Cô đã thâm thấm mệt khi kết thúc vòng hai, còn cậu ta thì cứ dửng dưng như đi chơi. Điều đó khiến cô bắt đầu thấy lo lắng.

Tới giờ nghỉ giải lao ba mươi phút, các đứa trẻ khác đều chạy ra gặp ba mẹ hoặc huấn luyện viên. Chỉ riêng Bạch Dương là chạy đến gặp Nhân Mã.

"Cậu sẽ là đối thủ của tôi ở vòng chung kết! Vậy nên không được thua ở vòng bán kết đâu nhé!"

Cô nói bằng giọng chua ngoa đanh thép.

"Cố lên. Tôi đi về đây"

Nhân Mã nói.

"Hả??? Cậu đi đâu cơ? Cậu đừng hòng bỏ về nhé!"

Cô như nhận được tin sốc mà quát tháo ầm ĩ lên.

"Tôi tham gia trận đấu này vì một người. Nhưng tôi nghĩ giờ thì không cần nữa"

Cậu trả lời, ánh mắt đượm buồn tủi thân.

"Đồ thất hứa!"

Bạch Dương rơm rớm nước mắt. Đứa trẻ nào mà chẳng vậy, chỉ biết quan tâm tới mong muốn của bản thân mà không bao giờ để ý tới cảm xúc của người khác. Và mong muốn của cô lúc này là chiến thắng Nhân Mã! Nhắc tới Bạch Dương đứa trẻ nào cũng phải khiếp sợ trong giới Karate, vậy mà cậu ta dám thờ ơ khi đối mặt với cô. Nhân Mã phải trả giá cho điều ấy! Bắt buộc phải trả giá.

"Cậu coi Karate là gì? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi chắc? Phải có trách nhiệm và tâm huyết với nó chứ đồ hèn! Cậu dám lợi dụng Karate chỉ vì kẻ thừa thãi mà cậu đang nhắc tới sao?! Karate không chào đón những người như cậu! Cậu không xứng đáng!"

Cô gào khóc vì cảm thấy tâm huyết và đam mê của bản thân như bị chà đạp.

"Ơ đừng khóc... Tôi... tôi đùa thôi"

Cậu gãi đầu bối rối trước bộ dạng thảm hại của Bạch Dương. Cô bé đang cố tình thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh đây mà... Nhưng đó không phải là lý do chính Nhân Mã ở lại. Cậu là người có lòng tự trọng cao và đặc biệt rất trọng lời hứa. Nhân Mã không muốn mang tiếng thất hứa. Lời xúc phạm của Bạch Dương như dẫm đạp lên cái tôi đầy sĩ diện của cậu, Nhân Mã chỉ muốn đính chính lại cho cô thấy, cũng như cho chính bản thân mình thấy.

"Tôi không phải kẻ thất hứa"

.

.

.

2 tháng trước khi đại dịch bùng nổ...

"Nhân Mã... Đã mười năm trôi qua...nhưng tôi vẫn luôn tò mò... người khiến cậu muốn thể hiện bản thân mình ngày hôm ấy là ai?"

Chiều hoàng hôn buông xuống, ánh nắng khiến mặt sông trở nên lung linh, huyền ảo. Khung cảnh thơ mộng và lãng mạn khiến lòng người dâng trào cảm xúc, tâm trạng bất chợt trở nên sâu lắng. Nhân Mã ngồi cùng Bạch Dương trên chiếc ghế đá ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn, thật yên bình và lãng mạn. Từng cơn gió nhẹ thoáng qua khiến mái tóc ngắn của cô tung bay.

"Cậu không cần biết đâu"

Nhân Mã dửng dưng đáp.

"Mối tình đầu của cậu à?"

Cô tò mò hỏi, nét mặt trở nên nham hiểm khó đoán như đang muốn trêu chọc anh.

Nhân Mã không lắc đầu... Lẽ nào...

"Thật ư?! Mình đoán đúng à?"

Bạch Dương há hốc mồm ngạc nhiên. Lần đầu tiên trong đời cô thấy vẻ mặt ửng đỏ bối rối xấu hổ của anh. Không thể tin nổi... Tên máu lạnh dửng dưng với tất cả mọi thứ trên đời nay lại biết rung động ư?

"Không"

Anh phủ nhận, nhưng vẻ mặt lại đang giống như thú nhận hơn.

"Thôi bỏ đi! Có thứ quan trọng mình muốn hỏi cậu"

Bạch Dương nói.

"Mình có phải người con gái đầu tiên làm bạn với cậu không?"

"Đầu tiên và duy nhất"

Anh trả lời ngắn gọn súc tích.

"Vậy cậu chỉ có mình mình là bạn gái hả?"

Cô sửng sốt.

Dù chơi thân với Nhân Mã đã mười năm nhưng cô chưa bao giờ hiểu hết con người anh. Anh quá bí ẩn và khép kín.

"Mình không biết cách ứng xử với con gái. Và mình cũng không có ý định làm bạn với họ"

Anh nói.

"Vậy lý do cậu làm bạn với mình là vì gì...?"

Mặt Bạch Dương đỏ như bị luộc chín, hai tay đan vào nhau hồi hộp run sợ. Mọi thứ liệu có như cô tưởng tượng không?

"Mình không biết"

Nhân Mã trả lời.

"Đồ đáng ghét! Cậu lúc nào cũng thế!"

Cô xị mặt ra, tức tối ngoảnh phắt đi, dù biết tên xấu xa này sẽ chẳng bao giờ xin lỗi.

"Cậu sẽ là đối thủ của tôi ở vòng chung kết! Vậy nên không được thua ở vòng bán kết đâu nhé!"

Dù bên ngoài tỏ ra hờ hững và thờ ơ, nhưng sâu trong thâm tâm Nhân Mã biết câu trả lời rõ hơn ai hết. Cô bé cá tính ấy là niềm động lực lớn trong cuộc sống cậu. Giống như cây bút màu kỳ diệu vẽ lên trang giấy trắng đơn sơ. Là người dạy cậu phải có trách nhiệm và ý thức với mọi thứ mình làm, dạy cậu không được bỏ cuộc bằng mọi giá, dạy cậu không được làm tổn thương người khác...

Cô là người con gái đặc biệt.