Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 6

"Mọi người! Không ổn rồi, xác sống đổ ập rất đông đến đây!"

Dahyun chạy từ ngoài vào thông báo, hơi thở trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết, tay vẫn cầm chiếc ống nhòm mà run rẩy.

"Sao chúng có thể tới tận đây được chứ?"

Xử Nữ hỏi, giật lấy chiếc ống nhòm nhìn ra ngoài quan sát. Cậu ta suýt đánh rơi nó sau khi chứng kiến những gì đang ập đến gần trong ống kính.

"Tôi không biết nữa, có lẽ do ở thành phố đang cạn dần thịt sống cho chúng chăng?"

Dahyun nói.

Tôi cũng tò mò mà từ tốn cầm lấy chiếc ống nhòm soi.

Cảnh tượng trước mắt thật kinh khủng... Tôi trố mắt ra ngạc nhiên, hoảng hốt không kém gì Xử Nữ và Dahyun. Chỗ đó phải gần trăm con xác sống. Con nào cũng giống con nào, chân khập khiễng bước tới chậm rãi.

Quá trình phân huỷ xác chết được diễn ra bình thường, nhưng não bộ vẫn hoạt động, đi tìm thịt sống để ăn. Sau khi chết, cơ thể thiếu oxy, các phản ứng độc hại diễn ra làm biến đổi màu da, khiến những cái xác sống trở nên thật kinh tởm và thối rữa. Trên làn da xuất hiện màu cẩm thạch, màu xanh đen khi cơ thể trải qua quá trình phân huỷ, thậm chí da còn trượt ra. Tôi suýt nôn khi chứng kiến cảnh tượng ấy nhưng vẫn phải cố gắng nhịn.

Natsuko bật khóc khi nhận ra xác sống đang tràn vào khu vực gần đại sứ Nhật Bản.

Trong giai đoạn phân huỷ, những con ruồi đẻ trứng lên xác sống tại những vị trí như mắt,tai, miệng, lỗ mũi và thậm chí cả vết thương hở bị cắn nát. Trứng sau đó nở thành giòi, chui xuống dưới da và ăn xác. Tôi có thể thấy lấp lò những con giòi bò qua bò lại ở những cái lỗ trên cơ thể xác sống.

"Đóng hết rèm vào"

Xử Nữ ra hiệu cho tất cả mọi người.

Chúng tôi nhanh chóng thực hiện hành động và ngồi im bất động, ai cũng đều run sợ, dù nhúc nhích một chút cũng không dám.

"Không xong rồi, chúng đang tới đông hơn"

Kim Ngưu lo lắng nói, một cánh tay ôm lấy Natsuko áp vào ngực giữ bình tĩnh cho cô bé. Tôi mở hờ chiếc rèm ra nhìn, đúng là từ xa lũ xác sống đang kéo tới đây, đông như kiến.

"Trật tự"

Hatake thở hổn hển nói trong sợ hãi.

"Chúng ta phải rời khỏi đây"

Xử Nữ quả quyết nói, nắm chặt tay vào phẫn nộ. Cậu mang chiếc máy tính xách tay ra và bật bản đồ lên. Xử Nữ sử dụng một số chức năng định vị gì đó thật khó hiểu trên máy tính. Những thao tác nhanh nhẹn, rất điêu luyện, xem ra cậu ta giỏi công nghệ thông tin lắm.

"Cậu định đi đâu với hoàn cảnh này??"

Kim Ngưu hỏi trong sự cáu gắt.

"Vậy anh định ở đây chờ chết sao?"

Xử Nữ rời mắt khỏi máy tính, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Kim Ngưu trả lời như muốn thách thức.

"Hai người đừng gây sự nữa, mọi người đang rất sợ hãi"

Tôi nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng mệt mỏi và tức giận vô cùng.

"Lương thực sẽ hết sớm thôi, chúng ta không ở đây lâu được đâu. Phải rời khỏi trước khi chúng tới đông hơn"

Xử Nữ nhẹ giọng lại, có lẽ là vì nể trọng tôi. Cậu ấy tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó trên máy tính với sự khó hiểu tò mò của mọi người xung quanh. Xử Nữ luôn có vẻ rất bí ẩn, bạn sẽ chẳng thể nào đoán ra cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo.

Tôi liếc nhìn màn hình máy tính, bản đồ Hàn Quốc hiện ra rõ rệt. Xử Nữ phóng to thành phố Busan ra, rồi tắt đi, thoáng chốc lại chuyển sang Daegu. Tôi không hỏi, vì tôi biết tất cả mọi thứ cậu ấy đang làm, đều vì mục đích cứu mọi người, muốn tất cả được rời khỏi đây bình an vô sự.

"Ulsan vẫn an toàn, chúng ta sẽ tới đó"

Sau chỉ vỏn vẹn năm phút, Xử Nữ đóng máy tính vào. Giọng nói khẳng định chắc nịch về ý kiến của mình.

"Tôi đã hack vào hệ thống của chính phủ, báo cáo ở đó nói rằng bệnh dịch vẫn chưa tiến được tới Ulsan. Nơi đó an toàn, hãy tin tôi"

Xử Nữ nói.

Hack? Cậu ấy thật sự đã hack vào cả một hệ thống lớn như thế sao? Nhưng mà bằng cách nào... Điều này càng khiến tôi thêm ngạc nhiên về Xử Nữ, không biết cậu ấy còn đang giấu giếm mọi người điều gì nữa.

Mọi người xung quanh đều có vẻ ngạc nhiên không kém.

"Tôi biết làm thế này là phạm pháp, nhưng tôi hết cách rồi, lúc khác tôi sẽ giải thích"

Xử Nữ nhìn tôi như thể muốn nói là cậu ta không phải tội phạm đâu, đừng hiểu lầm.

Nhìn mặt cậu ta đỏ ửng lên vì xấu hổ trông đáng thương thật sự, điều đó khiến tôi bật cười, Xử Nữ cũng bất giác cười trừ theo.

Bình thường lạnh lùng đáng ghét bao nhiêu thì giờ lại ngại ngùng đáng yêu bấy nhiêu. Có lẽ cậu ta giấu nghề hacker suốt bấy lâu nay, không tin được sẽ tới ngày bị phanh phui, lật tẩy.

"Đi thôi"

Tôi nói.

Mọi người dường như cũng không còn cách gì nữa, hoàn toàn đã hết sự lựa chọn, họ đành nặng nề đứng dậy lên kế hoạch rời khỏi nơi này. Đây là một tình huống trớ trêu, khó khăn vô cùng.

"Gần đây có đồn cảnh sát, tôi nghĩ ở đó sẽ có đủ súng và đạn cho chúng ta..."

Hatake nói, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh ấy.

"Bạn tôi từng làm ở đó"

Hatake giải thích rằng đây là khu phố của những căn dinh thự, đại sứ quán giàu sang, bất động sản đắt đỏ. Chính vì thế nên Hadong được mệnh danh là khu phố của giới siêu giàu lâu đời, là thiên đường sống của những người giàu có nhất nhì Hàn Quốc, với những căn biệt thự sân vườn rộng, không gian yên bình và trong lành. Họ tận hưởng một cuộc sống cao cấp, đầy đủ tiện nghi hiện đại, sang trọng.

Ở những nơi giàu có như vậy thì chắc chắn hệ thống an ninh cũng sẽ rất chất lượng và đảm bảo, đặc biệt là sở cảnh sát nhỏ ở cuối khu phố được dựng lên để bảo vệ an ninh nơi đây.

"Giờ chúng ta sẽ ra ngoài đó kiểu gì đây?"

Tôi hỏi, cảm tưởng như mạng sống của mình đang đặt trên bàn cân.

"Chúng ta sẽ lấy xe đi hướng này, sau đó vòng ra đằng sau để tới Ulsan"

Rất nhanh chóng, Xử Nữ mở máy tính ra lần nữa. Bản đồ khu Hadong hiện lên chi tiết, thực tế.

"Không thể đi đường thẳng được, lũ xác sống đang tiến từ khu trung tâm thành phố vào đây. Khoảng hơn nghìn con"

Dahyun cầm ống nhòm lên soi, lo lắng nói.

"Chúng ta đang tốn thời gian, phải rời khỏi đây thôi"

Hatake run rẩy nói.

Bây giờ nhìn ai cũng đổ ào ạt mồ hôi, sự lo lắng , sợ hãi thể hiện rõ rệt trên gương mặt. Chỉ cần một sơ suất nhỏ xảy ra, đồng đội chúng tôi sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào, hay thậm chí là chính bản thân tôi sẽ chết nếu làm điều gì đó ngu xuẩn ngoài kia. Tôi không biết mình liệu có vượt qua thử thách và tới Ulsan cùng họ được không nữa, nhưng bắt buộc phải đánh liều thôi, tôi không có lựa chọn, và mọi người cũng vậy.

"Em sẽ không đi đâu hết. Em sẽ ở lại đây"

Natsuko khóc thút thít nói.

"Lương thực vẫn còn mà, bao giờ hết tính sau được không mọi người?"

Cô bé giương đôi mắt mèo con long lanh lên năn nỉ.

Đúng là suy nghĩ của trẻ con, chắc hẳn con bé sợ chết lắm. Thật tệ cho những đứa trẻ sinh ra và lớn lên với những ký ức tuổi thơ chỉ toàn là xác sống và chết chóc. Tôi xoa đầu Natsuko, cảm thấy thương xót và tội nghiệp thay cho cô bé. Xử Nữ có kể rằng Natsuko đã mất ba mẹ qua đợt dự hội nghị ở trung tâm thành phố.

Họ bị cắn bục máu ở cổ không thương tiếc trước mắt đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên này. Chắc hẳn Natsuko đã chịu đựng nhiều lắm... Chứng kiến cảnh tồi tệ đó thực sự vượt quá giới hạn của một đứa trẻ mới lên mười bốn. Thế giới đã vấy bẩn tâm hồn của đứa trẻ trong sáng này.

"Phiền cậu nói với Natsuko rằng, đây không phải là lúc để kéo dài sự sống. Sống mà chỉ biết chạy trốn trong sợ hãi cũng không bằng thà chết đi còn hơn"

Tôi nói với Xử Nữ.

Lời nói có hơi gai góc và khó ưa, nhưng như vậy thì Natsuko mới hiểu ra. Con bé không thể giữ mãi thế giới màu hồng trong tâm hồn được. Nó cần phải trưởng thành để bảo vệ bản thân, cũng như bảo vệ cho người nó yêu thương ở thế giới nguy hiểm này. Quan trọng là đừng trở thành gánh nặng cho mọi người xung quanh.

Hiện giờ chúng tôi đang phí thời gian vào việc dỗ dành an ủi con bé, thật phiền phức, nhưng trẻ con mà, biết sao được.

"Lũ xác sống đang tới đông hơn, chúng ta không còn thời gian"

Dahyun nói, sau đó chúng tôi nhanh chóng đi tìm những dụng cụ phòng thân như dao, chổi, xẻng, hay thậm chí là chiếc dĩa, tất cả những thứ sắc bén, cứng rắn và có ích.

Xong xuôi, mọi người nhanh chóng di chuyển xuống hầm để xe.

"Xử Nữ, tôi có thể đi cùng cậu được không?"

Tôi lẽo đẽo đi theo Xử Nữ, ở bên cậu ta rất an toàn, cảm giác có thêm hy vọng vào sự sống. Vì ham muốn được tồn tại, nên tôi chẳng còn cách nào khác là làm những gì tốt nhất cho bản thân mình. Xử Nữ là người giỏi nhất ở đây, từ trí thông minh cho tới võ thuật. Cậu ta cũng rất có tinh thần đồng đội nữa, nên tôi nghĩ, đi theo Xử Nữ là an toàn nhất.

"Tôi không biết lái ô tô, nên nhờ cả vào chị đấy"

Xử Nữ nói.

Tôi quên mất là tên khờ này mới có mười bảy tuổi, chưa đủ tuổi để thi lấy bằng phép lái xe. Tin tưởng hẳn đúng là sai lầm.

"Bắt lấy"

Xử Nữ tung chiếc chìa khoá xe về phía tôi và mở cửa xe ngồi trên ghế trước. Natsuko và Dahyun ngồi đằng sau.

Tôi thở dài bắt lấy chiếc chìa khoá và ngồi lên con xe Hyundai màu trắng bốn chỗ này. Kim Ngưu và Hatake đi xe khác theo ngay đằng sau.

"Chị đã bao giờ đua xe chưa?"

Xử Nữ hỏi đầy ẩn ý khiến tôi có phần sợ hãi...

"Chưa... Nhưng tôi không chắc chắn đâu..."

Tôi trả lời đầy sự chần chừ, lo lắng.

"Nếu không muốn bọn xác sống xé xác cả bốn người chúng ta thì phải vậy thôi, chị muốn sống mà?"

Xử Nữ nhếch mép cười.

Như trúng tim đen, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó dồn hết lực vào chân để nhấn bàn đạp ga. Chiếc xe phóng, tiến thẳng đến sở cảnh sát với tốc độ 120km/h. Lũ xác sống đuổi theo chúng tôi, nhưng có vẻ như không kịp. Có vài con xuất hiện cản trở lối đi trên đường, chúng bám chặt vào xe như kẹo cao su. Tôi vẫn cố gắng tập trung, đi qua xác sống một cách khó khăn. Cửa kính trên xe đều được đóng khoá rất kỹ càng.

"Aaaaa"

Natsuko gào khóc khi thấy con xác sống dí mặt vào cửa kính ô tô, nó lè lưỡi khao khát thèm thuồng thịt người.

Dahyun ôm cô bé vào lòng chấn an, lấy tay che mắt Natsuko rồi cũng tự mình nhắm mắt vào, cố gắng vờ như không thấy lũ xác sống đáng sợ đang đập bồm bộp vào cửa kính đó.

Tôi đang tập trung lái xe nhưng vẫn phải nhìn vào tấm kính quan sát Dahyun và Natsuko vì lo lắng. Xử Nữ liên tục ngoái đầu ra đằng sau để đảm bảo chắc chắn rằng Kim Ngưu và Hatake đang theo sát chúng tôi.

"Cẩn thận!"

Xử Nữ nói khiến tôi giật bắn mình.

Có một con xác sống to xác giữa đường đang lao về phía xe, do mải nhìn Dahyun và Natsuko quá nên tôi không để ý là phải tránh đường.

"Bụp"

Tôi lỡ đâm vào nó, xác sống bị văng lên cao và đập mạnh vào tấm kính trước xe, xuất hiện những vết nứt.

"Tôi... xin lỗi..."

Tôi cười trừ quay sang nhìn Xử Nữ.

Bắt gặp ánh mắt hình viên đạn thẳng thừng chĩa về phía mình khiến tôi sởn da gà. Con người luôn soi mói chỉ trích những thứ nhỏ nhặt xung quanh lườm tôi rách mắt, cảm tưởng như ánh mắt có thể phi ra như viên đạn từ nòng súng bất cứ lúc nào.

Chúng tôi đã bỏ xa lũ xác sống đông đúc từ bao giờ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cánh tay đang bám vào vô lăng cũng thả lỏng hơn, không căng thẳng sợ hãi như ban nãy nữa.

Ít khi khen bản thân nhưng công nhận tôi làm việc này rất thành công, trừ cái cửa kính suýt vỡ kia ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Mãi mới được ra ngoài khu phố Hadong, tôi được tận mắt chứng kiến khung cảnh và kiến trúc nơi đây, thật sự rất đẹp, chỉ nếu như nó không bị vấy bẩn bởi máu me và những con xác sống dơ bẩn đi lại.

"Rẽ phải là tới nơi rồi"

Xử Nữ nói.

Tôi quệt vô lăng về hướng bên phải, chúng tôi dừng chân tại một trạm cảnh sát. Nơi đây có khoảng năm đến sáu con xác sống đi lại, bao gồm cả xác sống cảnh sát. Chúng lao đến chiếc xe, hết cào cấu rồi lại đập phá. Máu trên tay lũ xác sống dính đầy lên kính, tôi hoảng hốt ngồi thẳng đứng người lên ghế, hoang mang không biết phải hành động gì tiếp theo.

Dahyun và Natsuko cố gắng kiềm chế cơn gào thét sợ hãi đang bùng nổ trong lòng. Natsuko ôm chặt Dahyun rên rỉ, run bần bật không dám hé mở đôi mắt nhìn vào những con xác sống đang khò khè nhom nhem ngoài xe. Chúng tôi đối với lũ xác sống không khác gì miếng thịt tươi ngon sắp bị thịt.

Tôi quay sang nhìn Xử Nữ đầy lo lắng, nhưng cậu ta vẫn bình thường, không có vẻ gì là sợ sệt.

"Giờ chúng ta phải làm gì đây????"

Tôi hỏi như không còn giữ được bình tĩnh nữa.

"Nhìn thấy lần đầu thì sẽ rất hoang mang, sợ hãi. Nhưng đến lần thứ hai thì đối với tôi chúng chỉ là những thứ rác rưởi"

Tiếng nghiến răng ken két vang lên. Xử Nữ thể hiện rõ sự phẫn nộ, căm hận những thứ quái gở đã cướp đi mạng sống của người thân cậu ấy. Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, Xử Nữ nắm chặt thanh kiếm của mình và bước ra khỏi xe, trong sự hoảng hốt của tôi, Dahyun và Natsuko.

"Không! Xử Nữ, anh làm gì vậy?"

Natsuko hét lên, định lao ra ngăn cản nhưng Dahyun đã kịp giữ cô bé lại.

Natsuko bình thường rất nhút nhát khi phải đối mặt với thử thách, nhưng khi Xử Nữ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, con bé lại năng nổ và bất chấp một cách lạ thường. Tôi có thể cảm nhận được tình cảm đặc biệt con bé dành cho Xử Nữ. Không chắc là tình yêu, nhưng bên trong đứa trẻ nhỏ này luôn ấp ủ điều gì đó khó diễn tả dành cho Xử Nữ là điều chắc chắn.

Hành động ngang nhiên bước ra khỏi xe với đống xác sống vây quanh khiến tôi đứng tim gần chết.

"Xoẹt. Xoẹt.Xoẹt"

Rất nhanh gọn lẹ, Xử Nữ đã xử lý xong chỗ xác sống đó. Thanh kiếm của cậu ấy giờ đã nhuốm màu đỏ của máu. Nhìn mặt Xử Nữ vẫn lạnh tanh, không chút sợ hãi.

Một giây trước lũ xác sống thi nhau bâu vào Xử Nữ, một giây sau tất cả đã gục ngã trước thanh kiếm huyền thoại ấy. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Cậu ấy thật sự rất giỏi và dũng cảm.

Bây giờ tôi mới dám xuống xe, người vẫn còn chưa hết hoảng hồn, tay cầm chiếc chìa khoá xe mà run lẩy bẩy. Dahyun dắt tay Natsuko theo sau.

"Anh khiến em sợ chết khiếp"

Natsuko giằng tay Dahyun ra, chạy tới ôm chầm lấy Xử Nữ mà không ngại những vết máu từ lũ xác sống bắn lên người cậu ấy.

Cùng lúc đó, Kim Ngưu và Hatake cũng tới nơi.

Cuối cùng chúng tôi đã vượt qua, nhưng đó chỉ là một thử thách rất nhỏ trong số những thử thách lớn khác đang chờ đợi ở thế giới tàn nhẫn này.

Nhìn qua Xử Nữ để biết là cậu ta vẫn ổn, tôi cầm con dao, dẫn đầu bước vào sở cảnh sát :

"Đi thôi, chúng ta không còn thời gian"