Đại Hiệp, Xin Tha Mạng!

Chương 11-2

Kim Thanh Phù nói: “Được rồi. Cô thực sự muốn biết thì ta sẽ nói cho cô biết, côđợi ta bình tĩnh một chút đã…Nói chuyện cô vay tiền ta rồi đưa cho Quý Huyền trước đã.”

Lúc này lòng Bách Lý Tiểu Ngư đều đặt trên người sư phụ cả liền gật đầu: “Được!”

Kim Thanh Phù nói: “Thực ra sau khi ta tìm được cô liền bảo Giáp, Ất, Bính, Đinh mang thanh đoản kiếm đến chỗ của Bách Hiểu Sinh. Bách Hiểu Sinh nói đó là kí hiệu của Phù Âm các, hơn nữa còn là kí hiệu mà chỉ những người cấp bậc cao của Phù Âm các mới có thể dùng. Phù Âm các là chỗ nào, hẳn là Quý Huyền cũng đã nói với cô rồi. Đó không phải là nơi mà nàng nên tới, nhưng ta sợ cô nóng lòng muốn báo thù, sẽ tùy tiện xông vào mất.”

Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Những lời ngươi nói này sao lại quen như vậy chứ?! Giống lời Quý Huyền như đúc vậy, ngươi sao chép hay sao? Quý Huyền nói như vậy đúng là được, nhưng ngươi nói vậy thì không đúng. Ngươi có nhiều thuộc hạ như vậy, ngươi nói cho ta, sau đó phái bọn họ cùng ta đi đến Phù Âm các là được rồi còn gì.?”

Kim Thanh Phù nghiêm túc nói: “Tuy Kim gia tài lực hùng hậu, nhân lực cũng nhiều nhưng Phù Âm các cũng không phải là tổ chức mà Kim gia có thể dễ dàng đối phó. Huống hồ mối liên hệ của ta và Phù Âm các vô cùng ít ỏi, chỉ là bọn họ giúp ta làm vài việc thôi. Ta thậm chí còn không xác định được rõ ràng tổ chức Phù Âm các này tồn tại vì mục đích gì, làm vì điều gì nữa…ta sao có thể tùy tiện để nàng đi vào nguy hiểm được chứ? Chỉ sợ đến lúc lại không tìm được chút đầu mối nào, mà tính mạng cô cũng có thể bị đe dọa.”

Bách Lý Tiểu Ngư nhíu nhíu mày: “Có phải cường điệu quá không…Ban nãy Quý Huyền đưa ta đến đó, ngay cả thủ vệ cũng chẳng thấy, có cảm giác phòng thủ rất không nghiêm ngặt mà.”

Kim Thanh Phù phiền muộn nói: “Quý Huyền, ta nhớ Phù Âm các có quy định, bất kể là bao nhiêu tiền cũng không thể tiết lộ bất kỳ tin tức ngoài lề nào khác, chứ đừng nói là đưa người khác vào trong bất kỳ bộ ngành nào…Sao có khả năng ngươi chỉ vì sáu trăm lượng kia mà dám dẫn Tiểu Ngư vào Phù Âm các chứ?”

Bách Lý Tiểu Ngư chớp mắt, nghe y nói vậy, cảm giác tình thế khá là nghiêm trọng…?

Ban nãy Quý Huyền có thể dẫn nàng vào, quả thực là vào rất tự nhiên, hơn nữa còn rất dễ dàng nữa…

Mặt Quý Huyền không cảm xúc, không nói lời nào, cũng không hề biện minh.

Kim Thanh Phù nheo mắt hỏi: “Chẳng lẽ…ngươi thích Bách Lý Tiểu Ngư?”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…?!”

Kim Thanh Phù vừa nói làm Bách Lý Tiểu Ngư câm miệng, trí tưởng tượng này của tên này…phong phú quá nhỉ?!

Làm sao mà nhìn ra như vậy chứ, nhìn ở đâu ra, căn bản là nhìn cũng không ra mà!!!

Kim Thanh Phù nghiêm túc và Bách Lý Tiểu Ngư im lặng, so với khuôn mặt không chút cảm xúc của Quý Huyền quả là chênh lệch quá rõ ràng. Quý Huyền giữ vững nguyên tắc không mở miệng, không giải thích, buông tầm mắt, tự mình nhìn chằm chằm bức tường xa xăm, cứ như trên bức tường có nở hoa vậy….

Hết cách, nàng đành tự nói: “Huynh nghĩ đi đâu vậy? Ta và Quý Huyền không có gì cả. Hơn nữa nếu huynh không biết về Phù Âm các, vậy sao lại biết được nhiều quy củ thế?”

Kim Thanh Phù hoài nghi nhìn hai người mấy lần rồi mới đáp: “Cô chẳng biết gì nhưng không có nghĩa Quý Huyền cũng vậy. Quý Huyền, ngươi nói cho ta nghe, ngươi có ý gì với Bách Lý Tiểu Ngư không?”

Quý Huyền nhìn Bách Lý Tiểu Ngư một chút rồi nói: “Không.”

Bách Lý Tiểu Ngư vội vàng gật đầu: “Hắn quả thực không thể thích ta được.”

Kim Thanh Phù nói: “Mặc dù hai người nói vậy, ta cũng khong thể tin hoàn toàn được, để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra…Quý Huyền, ngươi đi đi, đến chỗ thủ lĩnh của ngươi bảo người khác đến đây thay ngươi.”

Bách Lý Tiểu Ngư: “?!”

Như vậy cũng được?!

Bách Lý Tiểu Ngư vội vàng nói: “Quý Huyền bảo vệ ta lâu như vậy, giờ lại tùy ý thay người, ta cũng không quen…”

Kim Thanh Phù vỗ bàn một cái nói: “Cô tiếc hắn à?”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Quả nhiên, không có cách mào khai thông chính là không thể khai thông được…

Cuối cùng Bách Lý Tiểu Ngư không nói gì, Quý Huyền cũng chậm rãi gật đầu: “Được.”

Hắn không chút kháng cự, xoay người định rời đi, Bách Lý Tiểu Ngư nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn như lúc đầu, tâm trạng áy náy: “Chyện đó, Quý Huyền…”

Bước chân Quý Huyền dừng một chút.

Bách Lý Tiểu Ngư hối lỗi: “Xin lỗi.”

Quý Huyền lạnh nhạt nói: “Không sao.”

Vừa dứt lời, đẩy cửa bước ra rồi lập tức không thấy nữa.

Trong số nhiều người như vậy, Quý Huyền coi như là người ở cạnh Bách Lý Tiểu Ngư lâu nhất, hơn nữa còn tạo cho Bách Lý Tiểu Ngư cảm giác an toàn. Ít nhất thì từ lúc hạ sơn cho đến nay, chỉ có Quý Huyền không có bất kỳ ý nghĩ nào khác với nàng….

Bách Lý Tiểu Ngư thất vọng mà nhìn theo hướng cửa, lại không phát hiện ra Kim Thanh Phù khó chịu phía sau.

Kim Thanh Phù không lên tiếng, nhìn nàng thấy trên mặt nàng có chút buồn rầu, mất mát, thậm chí còn có phần không muốn. Nội tâm lúc này vô cùng khó chịu mà nói: “Tiểu Ngư!”

Bách Lý Tiểu Ngư bị tiếng này gọi trở lại, mờ mịt quay đầu nhìn Kim Thanh Phù, thấy sắc mặt hắn đen thui, nhất thời mồ hôi lạnh chảy liên tục, nói: “Huynh muốn tính khoản nợ sáu trăm lượng kia với ta à?”

Kim Thanh Phù nói: “Việc sáu trăm lượng chỉ là thứ yếu thôi…Ta hỏi cô, có phải nàng cũng thích Quý Huyền không?”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

“Đương nhiên không phải!” Bách Lý Tiểu Ngư suy sụp: “Sao huynh lại nghĩ như vậy cơ chứ? Ta và Quý Huyền vốn trong sạch lại bị ngươi nói thành yêu nhau vậy hả?!”

“Trong sạch?” Kim Thanh Phù nhăn mày.

Vốn dĩ Bách Lý Tiểu Ngư cây ngay không sợ chết đứng, nhưng bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện trong ngôi miếu đổ nát đó, nhất thời lại hơi rụt lại. Nhưng Kim Thanh Phù chắc chắn là không biết chuyện này đâu, Bách Lý Tiểu Ngư lại lập tức ưỡn ngực nói: “Phí lời, ta và một tên đầu gỗ thì có thể làm gì đây!”

“Nhưng cô lại vì tên đầu gỗ ấy mà lừa dối ta! Trong suốt thời gian đó cô và Quý Huyền còn có bí mật gì mà ta không biết nữa?” Kim Thanh Phù hôm nay thực sự rất không vui vì bị lừa gạt. Dáng vẻ ngây ngốc quen thuộc hàng ngày biến mất, chỉ nghiêm túc truy hỏi.

“Thật sự không có mà!”

“Tối hôm đó cô bỏ thuốc ta, nửa đêm lén lút chạy ra ngoài, lúc trở về thì môi đỏ lên…Kẻ kia là ai hả?” Kim Thanh Phù bình tĩnh hỏi.

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Kim Thanh Phù sao lại đáng sợ như vậy chứ!!!

Bình thường giả ngu thì thôi đi, bây giờ lại nói toàn bộ chớp nhoáng như vậy, đang muốn tính sổ à!

Bách Lý Tiểu Ngư nuốt nước miếng một cái nói: “Đó là…”

“Quý Huyền?”

“Không phải!”

“Thế là ai?! Rốt cuộc cô còn lừa ta chạy theo mấy nam nhân hả?” Kim Thanh Phù ngày càng tức giận, nói cũng chẳng biết lựa lời.

Bách Lý Tiểu Ngư không chịu được mới nói: “Là Tả Yến An. Tả Yến An nói hắn biết chuyện của sư phụ ta, bảo ta nửa đêm ra ngoài một chuyến, ta mới tới đó! Chúng ta cái gì cũng không có…ngươi cảm thấy ta cùng tên điên Tả Yến An có gì được sao?! Ta trốn tránh hắn còn không kịp nữa! Cuối cùng hắn điểm huyệt ta rồi hôn ta! Nếu ngươi không tìm mọi cách che giấu chuyện của su phụ ta, ta cũng không đến nỗi bị tên Tả Yến An làm vậy đâu! Ngươi tưởng ta muốn sao?! Huống hồ coi như là Tả Yến An, hay thất thất bát bát nam nhân nào đó mốn làm gì ta, cũng không phải chính là vì trong người ta có Bích Linh châu sao?! Ngươi có gì khác bọn họ chứ?!”

Bách Lý Tiểu Ngư thoải mái mắng một hồi, mắng xong mới phát hiện mình hình như nói trúng chuyện gì đó…Quả nhiên, vừa nhìn Kim Thanh Phù, mặt hắn đã đen y như đáy nồi…

Kim Thanh Phù đối mặt với Bách Lý Tiểu Ngư trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười.

Bách Lý Tiểu Ngư: “… …”

Thật dọa người…

Kiểu cười này của Kim Thanh Phù, y như nàng đã từng thấy, chính là điệu cười của tên điên Tả Yến An kia…

Có thể thấy được lúc bình thường thì lũ nam nhân có điểm khác nhau, một khi phát rồ lên, lại chẳng có gì khác biệt…

Kim Thanh Phù nói: “Ta không khác gì những tên khác?”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

“Đúng vậy, nàng nói không sai.” Khóe miệng Kim Thanh Phù vẫn treo nụ cười giống y hệt Tả Yến An như cũ: “Ta và bọn họ quả thực không khác gì nhau cả, thế nên ta vốn dĩ không nên lập cái ước định ba tháng gì đó với nàng, nói gì mà quang minh chính đại cưới nàng nữa chứ.”

Bách Lý Tiểu Ngư hít khí lạnh, theo bản năng chạy ra ngoài cửa!

Thế nhưng Kim Thanh Phù di chuyển còn nhanh hơn, Bách Lý Tiểu Ngư còn chưa nhìn rõ, đã bị tay của Kim Thanh Phù đưa ra cản đường Bách Lý Tiểu Ngư. Bách Lý Tiểu Ngư cúi đầu muốn tránh, chân phải Kim Thanh Phù đưa ra cản, Bách Lý Tiểu Ngư bị vướng chân, cả người ngả về phía sau. Kim Thanh Phù một tay đằng trước, một tay đằng sau, tạo thành thế gọng kìm chặn bên eo Bách Lý Tiểu Ngư. Bách Lý Tiểu Ngư khẽ cắn răng, hơi dạng chân ngồi xuống, cúi người về phía trước di chuyển hai bước, rồi ngồi dậy kiểu cá chép, lần thứ hai muốn chạy ra ngoài cửa.

Kim Thanh Phù không những không giận mà còn cười: “Cái tên này đặt thật đúng, đúng là như con cá nhỏ khéo léo vậy.”

Bách Lý Tiểu Ngư căn bản là mặc kệ hắn nói gì thì nói, đẩy cửa định phi ra ngoài. Nhưng vừa mới đứng dậy thì bị Kim Thanh Phù đưa tay bắt lấy, cả người Bách Lý Tiểu Ngư bay lên rồi rơi xuống đất…

Giống như con cá nhỏ bị mắc cạn trên bờ vậy.

Kim Thanh Phù nheo mắt, nhấc Bách Lý Tiểu Ngư lên, điểm vào huyệt đạo của nàng, rồi mang Bách Lý Tiểu Ngư không còn sức chống đỡ đặt lên bàn sách. Tuy cơ thể nàng không thể cử động nhưng vẫn có thể nói chuyện, nàng kêu lớn: “Kim Thanh Phù! Ngươi bình tĩnh một chút!”

Kim Thanh Phù trừng mắt nói: “Ta rất bình tĩnh.”

Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Ngươi định làm gì!”

Kim Thanh Phù lại nở ra một nụ cười chân thật mà nói: “Tiểu Ngư, rốt cuộc nàng có một lần nói đúng lời thoại mà A Giáp đưa cho ta rồi. Lúc này, lời thoại của nữ nhân sẽ là, ta có thể trở về bên huynh, một mình…huynh.”

Bách Lý Tiểu Ngư: “… … …”

A Giáp, ta và ngươi không đội trời chung…

Bách Lý Tiểu Ngư phẫn uất nghĩ.

Kim Thanh Phù đưa tay, tháo đai lưng của Bách Lý Tiểu Ngư, sau đó mở áo khoác của nàng, ngón tay mang theo nhiệt xoa cổ Bách Lý Tiểu Ngư, cả người nàng run lên một cái: “Kim Thanh Phù! Ngươi đừng có như vậy được không! Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!”

Kim Thanh Phù không để ý đến nàng, tiếp tục mở quần áo, người cũng áp vào, môi mỏng kề sát môi Bách Lý Tiểu Ngư, lẩm bẩm nói: “Ồn chết được…”

Bách Lý Tiểu Ngư khóc không ra nước mắt, sau khi Kim Thanh Phù trở nên xấu xa sao lại đáng sợ như vậy chứ. Nàng run rẩy nói: “Ngươi đừng như vậy mà…Kim Thanh Phù…”

Kết quả là Kim Thanh Phù lại nhân lúc đưa đầu lưỡi vào y như con rắn càn quét khắp khoang miệng Bách Lý Tiểu Ngư, Bách Lý Tiểu Ngư chỉ hận trên đường mình trở về không có ăn tỏi. Mặt Kim Thanh Phù áp sát nàng như vậy, ngũ quan vốn tuấn lãng lại khiến nàng căm ghét vô cùng. Nàng nhớ đến lần tắm rửa ở Kim gia rồi suýt bị Tả Yến An sàm sỡ kia, lại nghĩ đến lúc ở trong ngôi miếu đổ nát ấy, mình liều mạng áp chế Quý Huyền, nhìn lại bây giờ là Kim Thanh Phù…

Bách Lý Tiểu Ngư bật khóc. Tuy nàng thực sự không thích Quý Huyền nhưng cảnh này khiến nàng nhớ đến Quý Huyền…

Thấy Bách Lý Tiểu Ngư khóc, động tác của Kim Thanh Phù hơi dừng lại, nhưng hắn vẫn quyết tâm. Vừa hôn đi nước mắt của nàng vừa nói: “Đừng khóc, chung quy nàng cũng phải quen thôi.”

…Còn quen nữa?

Nàng mà có thể động được rồi, chuyện đầu tiên chính là rời khỏi đây, càng xa càng tốt!

Bách Lý Tiểu Ngư cắn môi, nước mắt chảy từng dòng, gió ngoài cửa sổ thổi vào, vừa vặn cuốn bức chân dung đến cạnh Bách Lý Tiểu Ngư…Bức tranh nàng vẽ kia căn bản không giống Bách Lý Vân Hạc. Nhưng giờ phút này nhìn lại, thần thái kia cũng tương tự với sư phụ trong trí nhớ vậy.

“Sư phụ…” Bách Lý Tiểu Ngư không nhịn được mà nghẹn ngào nói.

Kim Thanh Phù dừng lại…

Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa.

“Trang chủ, khách đến rồi.”

Nghe khá giống tiếng của A Ất mới đến.

Lần này Kim Thanh Phù hoàn toàn tỉnh táo. Hắn đột nhiên đứng lên, nhìn quần áo ngổn ngang trên bàn đọc sách, môi Bách Lý Tiểu Ngư sưng mọng, hai mắt đẫm lệ, đôi mắt né tránh nói: “Nàng…Ta…ta vừa…”

Y kéo lại quần áo cho Bách Lý Tiểu Ngư, vội vàng nói một câu: “Xin lỗi, ta lập tức sẽ quay lại ngay, nàng yên tâm, ta sẽ không động vào nàng nữa đâu.”, rồi mở cửa nhanh chóng rời đi.

Bách Lý Tiểu Ngư sống sót sau hoạn nạn, nước mắt vẫn chưa dừng lại, nhưng trong lòng lại mắng to: Kim Thanh Phù, sao lúc đi ngươi không dám giải huyệt cho ta!!!!

Hết chương 11