Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 18

Nam Cung Huyền xoa nhẹ thái dương, cảm thấy có chút đau đầu mỗi lần day dưa với mấy người nữ chủ. Hiện tại, bốn trong vô số lão bà của nam chủ đã mất đi hảo cảm đối với hắn. Đặc biệt theo nguyên tác, bốn người này chịu trách nhiệm quản lí cái hậu cung đông đảo của hắn. Nhờ họ mà Long Ngạo Thiên mới có cơ thể ngao du khắp nơi thu nạp mỹ nữ, trở thành nhân sinh người thắng. Hiện tại, nam chủ không còn ai trợ lực, lấy bản lĩnh của hắn chỉ sợ hậu cung ngày sau nháo ra gà bay chó sủa.

"Thật chút chờ mong."

Nhưng Nam Cung Huyền thấy số phận của mình cũng lắm đáng thương, đến thế giới này đã muốn nửa năm, cư nhiên trong túi vẫn trống rỗng.

"Ta kẻ nghèo nhất thế gian này, ngay cả đồng bạc vẫn chưa cầm qua."

Thở dài một hơi, cô lại đem lực chú ý quay về những trang sách. Như dựng lên một bức tường vô hình ngăn cách ngoại giới, cô chẳng còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào mặc cho xung quanh vô cùng nhộn nhịp. Các tinh linh ngang qua đều ghé mắt nhìn lại, đây là lần đầu tiên họ thấy một nhân loại không hề hứng thú với sắc đẹp của mình. Hơn nữa thanh âm người này còn rất êm tai, ấm áp lại chẳng hề nhu nhược. Ngũ quan cũng tinh xảo,  ít đi một phần mềm mại của nữ giới, nhiều thêm một phần anh khí cùng bí ẩn. Bất tri bất giác, các tinh linh đã vây thành một vòng tròn xung quanh cô, ai cũng cố gắng giữ yên lặng, e sợ chỉ một tiếng ồn cũng có thể đánh nhiễu vẻ đẹp này. Giờ phút này vẻ đẹp của Nam Cung Huyền mới có thể tuỳ ý nở rộ.

Trong cung điện, hai vị Nữ vương cùng thân tín bàn bạc đối sách. Với những tình báo họ nhận được, lực lượng của họ bây giờ không đủ sức chống chọi cùng thế tiến công hiện tại của lũ U hồn. Họ lo sợ lịch sử cũ một lần nữa được lặp lại, con dân mình phải nhuốm thân vào biển máu. Đây không còn là chuyện mà một quốc gia có thể đảm đương mà yêu cầu tất cả cùng hợp sức chiến đấu.

"Ta thật không ngờ lũ U hồn đã táo bạo tới mức này. Tinh linh tộc nhất định sẽ tham chiến. Hơn nữa, ta cũng chưa có dịp gặp gỡ ngoại tôn của mình."

"Nhã Lan nàng cũng rất muốn gặp ngài. Đáng tiếc tình hình hiện tại còn quá mức phức tạp, thân là người kế vị, nàng hiện tại vẫn đang học tập xử lí chính vụ quốc gia."

Mọi người ở một bên nghe hai người trò chuyện không hề giống mẹ chồng nàng dâu, hết sức bình thản, sợi dây liên kết duy nhất là Vân Đan Nhã Lan. Vân Đan Sa La còn nói thêm vài chuyện của nữ nhi, phất tay tuỳ ý mọi người rời đi, ngoại trừ nhóm người Thải Nhi. Tinh linh Nữ vương cũng nhẹ gật đầu cho thuộc hạ lui ra ngoài.

"Bây giờ không còn người lạ, rốt cuộc có thể nói đứa bé xuất hiện bên cạnh ngươi là ai rồi chứ." Từ lúc Nam Cung Huyền xuất hiện, Tinh linh Nữ vương liền chú ý tới. Người này khí thế quá mức nhu hoà cùng ma pháp thập phần tinh khiết. Đây là chuyện không thể xuất hiện trên thân một nhân loại

"Nàng là hiện thân của thần." Vân Đan Sa La đương nhiên biết nàng ám chỉ người nào, đơn giản một câu giải thích.

"Thật sự ?" Tinh linh Nữ vương hơi chút nghi ngờ.

"Đúng vậy. Chuyện này chỉ có vài người biết. Tuy nhiên nàng hiện tại quá mức non nớt, còn chưa hoàn toàn khống chế được sức mạnh chính mình sở hữu."

Mấy người họ sắc mặt đều ngưng trọng, một cỗ áp lực vô hình phủ xuống cung điện. Vấn đề này hết sức nguy cấp, nếu ép buộc Nam Cung Huyền vượt qua cực hạn của cơ thể, kết quả có thể sẽ phát sinh theo hướng ngược lại, mất nhiều hơn được. Nhưng nếu không nhanh chóng đề cao sức mạnh thì Nam Cung Huyền không thể phát huy toàn bộ năng lực thật sự.

Bên ngoài, không ai biết nỗi lo lắng của những lãnh đạo, họ giờ đây đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Ai tới đây giải thích xem tại sao họ chỉ vừa tham dự một cuộc toạ đàm, Nam Cung Huyền như đã biến thành một người khác rồi. Cái người đang bắn ra mị lực bốn phía, vẻ mặt nhu hoà như nước tuyệt đối không phải Nam Cung Huyền mà họ nhận thức a !

Cảm nhận càng lúc càng nhiều ánh mắt nóng bỏng bắn tới, Nam Cung Huyền vô pháp tiếp tục phất lờ. Cô suy nghĩ nên làm như thế nào thì chợt ngửi thấy trong không khí hương vị chết chóc. Cô đem sách khép lại, dáng vẻ ôn nhu vừa rồi tiêu biến, khí tức biến đổi, trở nên sắc bén khiến người e ngại. Mọi người ở đây không hiểu được biểu hiện của cô, lo lắng không biết khi nào mình đã vô tình đắc tội khiến cô không vui.

Chẳng mấy để ý vẻ mặt bọn họ, Nam Cung Huyền tiếp tục phóng thích ma pháp, nào ngờ lại chẳng phát hiện ra thứ gì, như thể chưa từng tồn tại.

"Chúng tuyệt nhiên không thể vô duyên vô cớ xuất hiện rồi đột ngột tiêu thất. Nhất định bè lũ còn đang quanh quẩn đâu đây, chờ thời cơ công kích."

Trong nguyên tác, tác giả chỉ đề cập họ lần nữa gặp phải tập kích trên đảo, hoàn toàn không đề cập tới vị trí của chúng mới khiến cô bực bội. Càng nghĩ, chân ày càng thêm nhíu chặt tới lợi hại. Đã tiêu hao không ít ma pháp trong trận chiến, cô chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, cơ thể giờ đây rất mệt mỏi lại chẳng thể buông tâm cảnh giác.

"Tới rồi !"

Mọi người thấy Nam Cung Huyền đang cau mày đột ngột phát động công kích, sợ tới trái tim nhấc lên cổ họng. Lại phát hiện cô lao đi vun vút, tất cả tỏ vẻ hoạ phong đổi quá nhanh, họ có chút theo không kịp. Từng tiếng gào rú rợn người vang lên, toàn thân đều sởn gai óc. Kế tiếp là các thanh âm chói tai không ngừng truyền tới cùng ma pháp ầm ầm bắn ra tựa pháo hoa, đủ mọi sắc màu. Họ lập tức hoàn hồn trở lại, liền rút vũ khí, tập trung lực cùng tham gia vào trận chiến. Các tinh linh cũng hỗ trợ một tay, cầm lấy cung nỏ không ngừng xả vào lũ U hồn.

Chúng không ngờ kế hoạch của mình một lần nữa bị thất bại, tổn thất nghiêm trọng, lâm vào điên cuồng, không ngừng công kích người trước mặt. Đối với thế tiến công như vũ bão, đoàn người không hề sợ hãi, vẫn kiên trì chống đỡ cùng phản kích. Đến khi con cuối cùng ngã xuống, một mảng rừng rậm đã bị tàn phá đáng thương, cây cối bật gốc rễ hoặc bị khảm đầy vết tích. Cỏ nhuộm một màu đen hoà cùng máu đỏ, thi thể đầy mặt đất.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đoàn người chợt phát hiện thiếu thứ gì. Kiểm kê lại số lượng, không có thương vong, duy độc Nam Cung Huyền đã biến mất từ lúc nào. Ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, người người nhìn nhau, vội vã bật người chạy đi tìm, ai ai cũng âm thầm cầu nguyện cô đừng xảy ra chuyện. Tuần tra một vòng, một dấu vết nhỏ cũng không phát hiện, biết chuyện này hệ trọng, họ lập tức báo cáo cùng Nữ vương.

Trong khi mọi người lo lắng tìm cô, Nam Cung Huyền giờ đang nằm yên trong một bụi cỏ, đối diện là hang ổ của bọn U hồn. Thân là Quang minh chi tử, tiêu diệt hắc ám đã trở thành bản năng. Vừa nãy, lúc cô phát hiện chúng, không kịp suy nghĩ đã lao vào vòng chiến, nhờ mọi người hỗ trợ, rất nhanh đem chúng bức lui. Mắt thấy vài tên muốn bỏ trốn, cô không kịp lưu lại nhắc nhở đã ba chân bốn cẳng bám riết. Nhờ vậy cô lần theo được tới nơi chúng lẩn trốn. Tuy nhiên sợ có gian trá mới nằm úp sấp ở đây theo dõi, Khả Noãn cũng đã giúp cô che đậy khí tức của mình.

Nửa ngày trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có, bụng cô giờ đã đói meo. Bất quá nó nể tình không có kêu réo om sòm, chỉ nhẹ nhàng kháng nghị đòi đồ ăn. Thấy Nam Cung Huyền chật vật như vậy, Khả Noãn xung phong nhận việc tìm trái cây về đây cho cô lót dạ. Ăn được phân nửa, tuy vị đạo khó lòng miêu tả, cô cuối cùng chờ tới lúc rắn xuất động, mới hoàn toàn khẳng định nơi này thật sự là hang ổ lũ U hồn. Tuy nhiên chúng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dời sang nơi khác. Cô nhanh chóng theo chân, duy trì ở một khoảng các an toàn.

Cùng lúc đó, những người khác đã lo sốt vó cả lên, đều phân công nhau tản ra tìm kiếm nhưng bặt vô âm tín. Thời gian đã qua vài tiếng đồng hồ nhưng chẳng ai tìm được chút dấu vết nào. Sắc mặt Vân Đan Sa La âm trầm, cực kỳ khó coi, nàng hiện tại rất muốn đem người ra nghiêm phạt. Dám tự ý rời bỏ đội hình ! Nhưng tình huống không cho phép. Đổng Vân Nhu đi đi lại lại trong cung điện, Thải Nhi lo lắng không ngớt, vẻ mặt Long Thanh Hàn không nhìn bất cứ biểu tình nhưng tay siết chặt cán kiếm tiết lộ tâm tình chủ nhân nó bất an.

Ngay khi họ định tổ chức một cuộc tìm kiếm, Nam Cung Huyền bất ngờ trở về. Cô dúi một mảnh giấy vào tay Vân Đan Sa La.

"Đi theo nó. Đây là bản đồ đến vị trí lũ U hồn đang trú ẩn."

Ánh mắt cô hằn sâu vẻ mệt mỏi, kiệt sức, hiển nhiên cơ thể đã bị dày vò thảm thương. Tiếp đến cô hỏi thăm Tinh linh Nữ vương được phép tắm rửa và một chỗ nghỉ ngơi. Nàng đồng ý, ra lệnh một tiểu tinh linh dẫn đường cho cô đồng thời sai người mau chóng thu xếp phòng. Nam Cung Huyền gột rửa thân thể bằng tốc độ nhanh nhất có thể, ngay cả tóc cũng chẳng thèm lau đã úp sấp xuống giường mà ngủ. Nhìn cô như vậy, Thải Nhi đau lòng không thôi, nhẹ nhàng ban cô chà sát tóc, cẩn thận đắp chăn rồi rời đi, một lần nữa tụ hội cùng mọi người.

"Đột nhiên ta nghĩ đem đứa nhỏ này xích lại." Vân Đan Sa La đầy mặt phiền táo, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương.

Hiếm khi nào cả bốn người đều cùng một suy nghĩ, dẫu vậy chuyện này căn bản không thể thực hiện. Đừng nói người bình thường đều không tưởng bị giam cầm, Nam Cung Huyền cái người này yêu chạy loạn khắp nơi thế nào cũng bị bức điên, tới lúc đó làm ra vài kiện nguy hiểm thì mệt.

"Sau này bốn người chúng ta chỉ có thể thay phiên nhau canh chừng, hạn chế mấy chuyện yêu thiêu thân này càng nhiều càng tốt."

"Thần tán thành." Đổng Vân Nhu là người đầu tiên hưởng ứng, thái độ hết sức nhiệt tình.

Long Thanh Hàn nhẹ gật đầu biểu thị đồng ý, Thải Nhi hoàn toàn không ý kiến. Nhìn bốn người như vậy, Tinh linh Nữ vương không khỏi tò mò, sau khi nghe kể lại vài lần Nam Cung Huyền liều mạng, quả thật không còn lời nào để nói.

Nam Cung Huyền vẫn còn ngủ say sưa, hoàn toàn không biết hành động lần này của mình dẫn tới ngày sau mất đi tự do. Bất quá dù biết, cô vẫn sẽ lựa chọn lặp lại quyết định này vì nhờ nó, trong tương lai, cô thành công bảo vệ những gì quan trọng nhất của mình. Bởi lần này đánh bậy đánh bạ, họ may mắn phá huỷ nguyên bản kế hoạch hoàn mỹ mà Chúa tể U hồn dày công mưu tính, buộc chúng phải ngừng lại bước tiến, mất rất nhiều thời gian nghiên cứu kế hoạch mới.