Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 20

"Vấn đề đã giải quyết, mọi người mau chữa trị vết thương rồi nghỉ ngơi. Có việc gì thì ngày mai lại bàn tiếp." Đổng Vân Nhu phục hồi tinh thần đầu tiên, có lẽ vì niềm vui chiến thắng vẫn chưa dứt, giọng nàng khó có được phóng đắc ôn nhu. Tuy nhiên hiệu quả không như mong đợi, cả đám người bị bất ngờ, nghi hoặc nhìn nàng. Đọc hiểu mấy ánh mắt đó, nàng liền nổi giận, lập tức lớn tiếng quát tháo.

"Nhìn gì mà nhìn, còn không mau đi. Hay đánh chưa đã tay, muốn ở đây trực đêm, cống hiến điểm công sức."

"May quá, ta cứ tưởng ngươi bị bộ dạng xấu xí của Tử vong phong làm đầu óc hoảng loạn rồi chứ." Một tên không sợ chết trêu chọc, còn rất can đảm vỗ vai nàng.

"Chết đi!" Đổng Vân Nhu lạnh lùng bài trừ hai chữ, dùng sức đạp hắn té lăn ra đất, còn tặng kèm một phép đóng băng tức thời. Nàng không phải loại pháp sư yếu ớt, chỉ quen viễn chiến, đấm đá một chút liền mệt không chịu nổi. Làm đồng bọn của Long Thanh Hàn, nàng đối với kiếm thuật biết đến một hai. Nhưng mà cơ hội để trổ tài chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa không mấy người còn tỉnh mà chứng kiến, cửu nhi cửu chi đều quên mất phần năng lực này của nàng.

Những người khác thấy cảnh tượng tàn bạo đó lập tức rời đi bằng tốc độ nhanh nhất của mình. Tuy rằng muốn cười trên nỗi đau người khác nhưng thiết yếu phải bảo trì mạng nhỏ. Chết trên chiến trường là vinh quang nhưng chết vì chơi ngu sẽ bị người đời khinh miệt. Đã từng có kẻ thù cười nhạo Đổng Vân Nhu mảnh mai để rồi cuối cùng bị tấu úp sấp. Nghe nói bên đó phải thỉnh nàng tự tay giải băng pháp trên người hắn vì chẳng ai khác biết cách hoá giải ra sao.

"Giáo huấn vậy đủ rồi. Ngươi mau thu hồi đi." Nữ vương bất đắc dĩ ra lệnh, nếu không thì sợ tới mai cô nàng dễ tạc mao này vẫn chưa chịu buông tha.

"Vâng !" Đổng Vân Nhu tuân mệnh, ngón tay khẽ động, lớp băng liền nhanh chóng tan chảy. Hắn ta thấy mình được giải thoát lập tức ba chân bốn cẳng bôn chạy.

Chuyện cuối cùng cần xử lí là phân chia chỗ ngủ của bọn họ. Nữ vương hiển nhiên một người một phòng, Thải Nhi thì ngủ chung với Nam Cung Huyền. Đáng lẽ Long Thanh Hàn cùng Đổng Vân Nhu nhưng Long Thanh Hàn đang bị thương, tình huống đặc thù cần lưu lại với Thánh nữ để tiện theo dõi. Dù đã được chữa trị thì đề phòng vẫn hơn. Cho nên cuối cùng là Đổng Vân Nhu cùng Nam Cung Huyền, Thải Nhi với Long Thanh Hàn. Phân chia xong, Vân Đan Sa La tự mình đi trước, công việc còn đang chất đống đợi nàng đâu. Ba người còn lại nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ mất tự nhiên, vẫn chần chờ đứng lại.

Nam Cung Huyền lần nữa thức giấc vì khát nước, nhìn trăng sáng trên trời cao, đoán chừng cũng đã vào nửa đêm. Cô thấy Thải Nhi chưa về phòng, không khỏi có chút lo lắng bèn ra ngoài xem thử. Chuyển vài vòng, cô bắt gặp ba người đang đứng nhìn nhau, tò mò đến xem thử.

Thải Nhi là người đầu tiên phát hiện, đối với khí tức của cô thập phần quen thuộc. Hơn nữa, nàng đã đặt cô nơi đầu trái tim, chỉ chớp mắt lướt qua đều nhận ra tới. Nàng biết mình đã rung động, nhưng không dám đối diện với phần tình cảm này, cũng không xa cầu hai người đến với nhau, hiện tại chỉ cần đứng bên cô, vì cô làm chút gì đã thoả mãn. Quen dần với ẩn nhẫn, mãi đến thật lâu về sau, nàng vẫn chẳng bỏ được 'thói quen xấu' này, làm Nam Cung Huyền đau lòng không thôi.

"Mọi người tụ tập ở đây ngắm trăng à ?"

"Không phải. Bọn chị đang suy nghĩ chia phòng thế nào. Mỗi phòng chỉ ngủ được hai người."

"Không ghép giường được sao ?"

"Làm được mới nói. Ngươi định khiêng giường qua à ? Làm nổi không đó ?"

"Được mà." Nam Cung Huyền bày ra dáng vẻ đương nhiên, cười đến sáng lạn, không hề biết vẻ mặt mình lúc này kíƈɦ ŧɦíƈɦ người nào đó sinh tâm muốn ngắt nhéo một phen. Long Thanh Hàn rục rịch trong lòng, ngón tay khẽ động, sau cùng vẫn khắc chế chính mình, sắc mặt lạnh nhạt như thường.

Đoàn người tiến đến căn phòng đã định trước, Nam Cung Huyền tuỳ ý vận dụng ma thuật đem cái giường bỏ vào không gian rồi trở lại phòng mình. Phòng không lớn, họ ghép hai chiếc giường lại, Đổng Vân Nhu nằm sát trong cùng, Long Thanh Hàn nằm liền kề, tiếp theo đến Thải Nhi và cuối cùng là Nam Cung Huyền. Thân hình bọn họ vốn thon gọn, bốn người cùng nhau cũng không hề chen chúc. Mơ màng sắp ngủ, Nam Cung Huyền nghĩ tới cạnh mình hình như vừa đủ cho một người, đột nhiên nổi lên dự cảm xấu.

Tại phòng Nữ vương.

Nàng lúc này nửa gương mặt chìm trong bóng tối, ánh mắt thâm trầm ngồi nghe thuộc hạ báo cáo. Người này là thân tín được nàng đích thân cài vào để giám sát những người khác. Không có người thứ ba biết về mối quan hệ giữa họ. Vân Đan Sa La có thể tin tưởng như vậy bởi người này đã dùng tới huyết thề suốt đời không phản bội.

"Thật vậy sao ?"

"Thuộc hạ tận mắt chứng kiến trên người hắn lộ ra hơi thở sát phạt. Hơn nữa công phu che dấu cũng rất tốt."

"Long gia trừ bỏ Long Thanh Hàn trầm mê kiếm thuật, những kẻ khác đều mang dã tâm lớn, cũng đủ liều lĩnh đi thực hiện. Trước đây đã phải lưu ý một tên Long Bá Lâm, hiện tại nhi tử hắn lại kế thừa ý chí của hắn. Tuy không chắc hắn sẽ như cha mình nhắm tới vương vị, ngươi vẫn giám sát nhiều hơn đi."

"Thuộc hạ hiểu. Chỉ là tại sao ngài lại không e sợ Nam Cung Huyền ? Hai người chẳng phải đều giống nhau sao ?" Điều này nàng thắc mắc mãi.

"Đứa nhỏ đó ta đặt dưới mí mắt, căn bản mọi hành động đều bị giám sát. Ngươi không cần lo lắng."

"Vâng. Thuộc hạ cáo lui trước, ngài cũng mau nghỉ ngơi." Nói rồi người đó lui ra, cẩn thận đem cửa đóng kín.

Vân Đan Sa La thở dài, trút bỏ vẻ nguỵ trang, lộ ra tầng tầng mệt nhọc hằn sâu nơi đáy mắt. Kể từ khi nàng tiếp nhận ngôi vị Nữ hoàng tới nay đã mười lăm năm trôi qua. Mỗi ngày đều phải nghi ngờ, lo lắng, đề phòng người bên cạnh. Nàng vẫn nhớ kĩ lời răn dạy của tiên vương trước lúc qua đời:

"Làm bậc đế vương, điều đầu tiên phải học là biết nghi ngờ. Người rồi sẽ biến, không một điều gì chắc chắn họ mãi trung thành với ta."

Nàng biết tiên vương từng bị trung thần phản bội, từ đó mất đi lòng tin với người khác. Còn nàng không ngờ tới lại bị Vân Đan Đàn Hoa thống một dao, dám bắt tay với U hồn chỉ vì chiếm lấy vương vị. Thân tình nơi hoàng tộc cũng đạm bạc thế thôi, đứng trước lợi ích thì sẵn sàng vung đao chém gϊếŧ bất kể là ai. Trọng trọng thở dài, nàng đứng dậy bước ra ngoài. Đêm nay nàng không muốn lại đắm chìm trong hằng núi công việc nữa, phóng túng mình một lần.

Sáng sớm, mặt trời chỉ vừa mới ló dạng, Nam Cung Huyền đã tỉnh lại. Cô là bị đè tỉnh, cảm nhận được trọng lượng trên người gấp đôi bình thường, chợt nhận ra dự cảm tối qua biến thành sự thật. Trừ bỏ cái đầu còn có thể động đậy, cả người căn bản không cách nào nhúc nhích. Trước mắt là tận hai người đem cô làm gối ôm, đầu gối lên hai tay cô. Một người là Thải Nhi nhưng người còn lại cô không nhận ra. Cố gắng giải cứu chính mình khỏi trói buộc, cô bi thảm nhận ra lực đạo ngày càng tăng, eo đều nhanh chặt đứt. Buông tiếng thở dài, cô từ bỏ giãy giụa, quyết định ngủ lại một lần nữa mà không hay biết rằng lúc mình nhắm mắt, hai người nguyên bản được cho là say giấc cong cong khoé môi.

Mà trên thực tế phải là bốn người đã tỉnh, đợi Nam Cung Huyền hô hấp đều đều mới lần lượt ngồi dậy. Ba người còn lại tựa tiếu phi tiếu nhìn Thải Nhi, đến khi chỉnh khuôn mặt đều bỏ bừng mới nguyện ý buông tha. Đối mặt với bọn họ ý xấu, nàng chỉ biết ngượng ngùng đem đầu chôn vào ngực người nào đó.

Vân Đan Sa La khó mà ngờ tới được một mặt này của Thánh nữ. Đêm qua, trong lúc vô tình đến đây, nàng thật sự bất ngờ trước cảnh Thải Nhi ôm lấy Nam Cung Huyền. Vốn dự định quay về nhưng khốn ý ập tới, nàng thì đẩy cửa phòng bước vào, dù sao vẫn còn đủ chỗ trống. Vừa bước vào một khắc, Long Thanh Hàn ngay lập tức tỉnh lại, sau đó nhìn thấy nàng mới không hề công kích. Nhẹ nhàng lên giường, nàng bắt chước Thánh nữ ôm lấy đứa nhỏ này, trong lòng không khỏi cảm thán quả thật ôm lên rất thoải mái. Cả người đều mềm mại, ấm áp, lệnh người lưu luyến không nỡ rời tay.

Nghĩ như vậy, Vân Đan Sa La lại nhịn không được sờ sờ, đưa tới cái nhìn soi mói của Long Thanh Hàn và Đổng Vân Nhu. Thấy động tác của Nữ vương, họ không khỏi tò mò, đưa tay xoa bóp vài cái, kết quả nhanh chóng thượng nghiện. Thải Nhi ăn vị, đây vốn là đặc quyền của nàng, giờ phải san sẻ cho người khác nhưng lại không thể ngăn cản được.

Cho nên đợi đến lúc Nam Cung Huyền tỉnh lại, cô nhận ra trong phòng nhiều ra một người, hơn nữa ánh mắt bọn họ đều kì kì quái quái, đặc biệt là Thải Nhi, u oán trừng cô. Cô càng phát hiện sự tình thật sự không xong, động bất động sẽ bị ăn đậu hủ, cả người đều không tốt rồi. Ai tới nói cho cô biết chỉ ngủ một giấc thế giới biến hoạ phong thì nên làm thế nào ?

Sự tình kì quái chỉ biến mất khi mọi người tập hợp lại bàn bạc đối sách tiếp theo. Sau một bàn bạc, Nữ vương quyết định ngày mốt khởi hành, địa điểm tiếp theo là lãnh địa của tộc Nhân ngư. Nhớ rõ Long Thanh Hàn sợ nước, Nam Cung Huyền liếc mắt nhìn sang, phát hiện khuôn mặt nàng đều nhanh trắng bệch. Mà tin tiếp theo tới lượt cô biến sắc, so với Bao Công còn muốn đen hơn.

"... Cho nên ta quyết định Long Thanh Hàn thác Nam Cung Huyền chiếu cố..."

Cô vô ý thức xoa cổ, lần trước cảm thụ còn in sâu trong kí ức. Nàng ta khí lực vốn rất lớn, lại ra sức siết chặt làm cô tưởng giây tiếp theo mình sẽ chết vì gãy cổ hay nghẹt thở. Đợi đến lúc vào được bờ, cổ cô đều bầm tím một vòng, may mà tốc độ phục hồi không tệ, qua vài canh giờ chỉ còn chút đỏ, nhìn sơ qua không mấy khác thường.

Long Ngạo Thiên vốn muốn giành lấy cơ hội chiếu cố tiểu cô, nhưng Nữ vương lại đem Kiều Tuyết giao phó cho hắn, lệnh hắn bảo vệ nàng cho tốt. Hắn không dám cãi lệnh, e sợ đưa tới ảnh hưởng không tốt. Bất quá sắc đẹp nàng lại có một phen phong tình khác so với tiểu cô, hắn được làm bạn cùng mỹ nhân thật không tệ, nên phần bực bội kia theo nụ cười của Kiều Tuyết được quét sạch.

Kiều Tuyết đối với Long Ngạo Thiên ấn tượng không sai, so với nam nhân khác tốt hơn nhiều nên cũng vui vẻ. Tuy nhiên so sánh lực hấp dẫn, Nam Cung Huyền vẫn nhỉnh hơn một chút, nếu đối phương chịu phản ứng nàng càng tốt đẹp. Nàng tinh ý phát hiện nàng ta chỉ chủ động quay quanh bốn người, chưa hề cùng ai khác bắt chuyện qua, người xa lạ thì càng không. Thêm đó, chỉ cần gặp phải Long Ngạo Thiên nhất định sẽ đi đường khác. Nghe đâu là do hắn ta nhiều lần cùng cô tranh đấu, quan hệ thật sự không xong.