Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 95: Tập quân sự

Lâm Tố Mỹ không rời đi, núp dưới một rừng cây nhỏ, nhìn đội ngũ của Tạ Trường Du từ xa.

Trong rừng cây nhỏ gần như đứng kín người, có người của đại học Vân, cũng có người ngoài trường. Tất cả đều khẽ nói chuyện, một mặt thì chúc mừng mình không tham gia tập quân sự, một mặt thì nghĩ trường họ sau này liệu có tập quân sự không, sau đó thì tiến hành bình luận về đội ngũ cách mình gần nhất.

Lâm Tố Mỹ phát hiện giáo quan ôn hòa với con gái hơn con trai rất nhiều. Trong cùng thời gian, con gái có thể nghỉ ba lần, còn cánh con trai chỉ có thể nghỉ hai lần. Hơn nữa đây là lần tập quân sự đầu tiên, lại có nhiều khán giả như thế, các giáo quan vô hình trung trở nên nghiêm khắc hơn không ít.

Khi mặt trời mọc đến đỉnh đầu thì cũng tới thời gian ăn trưa, hai tay Tạ Trường Du bận cởi mũ và gãi gãi mái tóc đã bị ép xuống, anh chạy bước nhỏ về phía Lâm Tố Mỹ.

Ánh mắt Lâm Tố Mỹ chăm chú quan sát anh.

Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi thôi, anh đã phơi nắng đen sạm đi rồi, nhưng ngũ quan vẫn anh tuấn bức người, cho dù mặc bộ đồ rằn ri hơi mộc mạc, trên mặt đẫm một lớp mồ hôi sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, một nửa bị lau đi một nửa bị ánh dương nóng rực hun đốt, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng bừng như thế, còn nóng rực hơn ánh mặt trời.

“Nhìn gì?” Anh cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ thấp thoáng nụ cười. “Cậu phơi nắng đen đi rồi, tôi đột nhiên phát hiện hình như trước đây cậu chưa từng trắng.”

Sắc mặt Tạ Trường Du cứng đờ, anh chống hai tay vào eo, nhún vai. “Bây giờ cậu nhìn mặt tôi, nhìn cho kĩ vào.”

Lâm Tố Mỹ thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo. Ngũ quan của đàn ông luôn mạnh mẽ hơn mấy phần so với đa số các cô gái, vẻ mạnh mẽ ấy làm nổi bật những thứ như kiên cường, dũng cảm, mang lại cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt, đó là thứ trời sinh đã có.

“Bây giờ phải để cậu nhìn tôi cho thật kĩ, bởi vì sau này sẽ còn đen hơn.”

Lâm Tố Mỹ yên lặng mấy giây, rồi mới cười phì. Lời nói và yêu cầu thế này, có lẽ chẳng thấy ai có nữa.

“Đi thôi, cậu không ăn cơm à?”

“Ăn chứ, sao lại không ăn, ăn để chiều còn phải chịu khổ tiếp chứ!”

Cách sân vận động không xa có một nhà ăn, có điều họ không lựa chọn ăn cơm ở đó vì quá đông người, không chỉ có những sinh viên tập quân sự xong ùa vào mà những sinh viên có kí túc gần đó cũng lựa chọn đến đó ăn.

Hai người đi về phía nhà ăn số một. Nhà ăn số một cung cấp một vài món khá đặc biệt nhưng đều phải bỏ tiền ra mua, dùng phiếu cơm cũng không được, một là vì số lượng ít, hai là tiền nạp phiếu cơm phần lớn đều do nhà nước trợ cấp, dùng tiền của nhà nước để hưởng thụ thì quả thực khó ăn nói.

Quả nhiên Tạ Trường Du đến thẳng ô cửa phải trả tiền. Hôm nay khá may mắn có cả thịt bò, Tạ Trường Du mua luôn một phần thịt bò lớn, một phần miến lạnh và rong biển sợi.

Lâm Tố Mỹ được Tạ Trường Du giao cho công việc trông coi những món này, còn anh đi lấy cơm. Tốc độ múc cơm múc thức ăn của các cô bác cấp dưỡng thoăn thoắt thành thạo, dù có cả hàng dài người xếp hàng thì cũng chỉ một lát đã lấy xong.

Tạ Trường Du quay lại, đặt đĩa cơm xuống trước mặt cô, bảo cô ăn trước, còn anh đi lấy canh. Nước canh trong nhà ăn miễn phí, nhưng bên trong đừng mong trông thấy bóng dáng rau củ, chỉ có nước canh không, song chẳng ai bận tâm, bởi vì vốn là đồ miễn phí, hơn nữa canh này cũng khá ngon.

Tạ Trường Du lấy hai bát canh, một bát đặt trước mặt Lâm Tố Mỹ, một bát đặt trước mặt mình.

Tạ Trường Du đi về mới phát hiện Lâm Tố Mỹ chưa động đũa, anh hơi ngẩn ra, ngồi xuống rồi mới hỏi cô: “Sao không ăn?”.

“Cậu không sợ tôi ăn hết sạch thịt à?”

“Cho nên cậu xem đấy, tôi cố ý lấy nhiều thịt thế này để đề phòng cậu mà, nghĩ bụng dù cậu có ăn nhanh hơn nữa cũng thừa lại được một hai miếng cho tôi nếm thử hương vị.”

Lâm Tố Mỹ trừng anh, im lặng.

Bài trí trong nhà ăn vô cùng giản dị, trần nhà cũng không bằng phẳng mà gồ ghề rõ ràng, mô hình kiến trúc dường như vẫn còn. Lúc này chiếc quạt điện bên trên đang quay không ngừng, vì tốc độ quá nhanh mà luôn có cảm giác lắc lư. Tiếng rít của quạt điện ở ngay trên đầu, song Lâm Tố Mỹ lại cảm thấy tiếng gào thét trong lòng mình còn kịch liệt hơn tiếng quạt.

Vừa rồi cô vẫn luôn nhìn Tạ Trường Du đi lấy cơm.

Rõ ràng là chuyện vô cùng bình thường, cô nhìn một lúc lâu, dường như mới phản ứng lại, trước giờ cô đều tự đi lấy cơm lấy thức ăn, hình như lần đầu tiên có người lấy cơm canh giúp cô, thứ cảm giác này khá vi diệu và mới mẻ.

Trong ánh mắt khó hiểu của Tạ Trường Du, Lâm Tố Mỹ mới cầm đũa lên bắt đầu ăn. Thức ăn trong nhà ăn bình thường, nói quá ngon thì không phải, nhưng bảo khó ăn thì cũng không đúng, có điều ăn kèm với thịt bò và các món nguội này nên bữa cơm rõ ràng rất phong phú.

“Thịt bò này đắt lắm đúng không?” Lâm Tố Mỹ thử một miếng, hương vị quả thực ngon miệng, chẳng trách đắt như thế mà trước giờ chưa thấy còn thừa lại, luôn được bán hết sạch sành sanh.

“Không nhìn giá.”

Lâm Tố Mỹ liếc anh, lời này nói thật có trình độ, vừa nghe đã biết là người có tiền.

Tạ Trường Du ăn cơm với tốc độ nhanh chóng, ăn hết lại đi lấy thêm một phần cơm rồi bưng qua ăn tiếp.

“Tập quân sự mệt không?”

“Mệt thì không, nhưng mà nắng, hơn nữa còn phiền phức, có một chuyện mà làm vô số lần, cứ lặp đi lặp lại mãi.” Tạ Trường Du thở dài.

“Thế cậu cố lên, mệt qua nửa tháng là được giải phóng rồi.”

Động tác ăn cơm của Tạ Trường Du hơi khựng lại. “Con người thật sự có thể được giải phóng ư? Hồi cấp ba thì cảm thấy thi đại học xong sẽ được giải phóng, lên đại học thì lại cảm thấy tập quân sự xong sẽ được giải phóng, lúc sắp học xong đại học có lẽ sẽ cảm thấy tốt nghiệp sẽ được giải phóng…”

“Qua được một bậc thang giải phóng rồi. Nếu để cậu cứ mãi ở trong trạng thái hồi cấp ba thì liệu cậu có phát điên không?”

“Điên thì không đến mức, nhưng tôi sẽ tự sát.” Tạ Trường Du trở nên vui vẻ. “Gặp mấy bạn học ở Nhất Trung, người này còn hoài niệm thuở trước hơn người kia, nếu thật sự bắt họ quay trở về lúc ấy, chắc chắn người kia còn chạy nhanh hơn người này… Cho nên, thứ người ta hoài niệm ngoại trừ những thứ không thể quay trở lại thì còn cả những trải nghiệm mà đáy lòng mình không muốn trải qua nữa…”

“Nghĩ nhiều thật đấy.”

Tạ Trường Du nhếch khóe miệng. “Cũng giống như chúng ta bây giờ cứ luôn hoài niệm hồi nhỏ, nhưng nếu cho cậu quay trở về lúc đó, cậu có bằng lòng không? Nghịch bùn đất, húp cháo loãng thếch, có muốn ăn kẹo cũng chẳng được…”

Lâm Tố Mỹ nghe vậy, sắc mặt hơi kì lạ. Câu trả lời của cô chắc chắn là không bằng lòng, nhưng hiện thực lại là bản thân cô không thể tự lựa chọn.

Nếu như không có những trải nghiệm đó, cô chẳng thể thoải mái học đại học, càng không thể có sự nghiệp như bây giờ, thậm chí không thể ngồi mặt đối mặt với Tạ Trường Du như lúc này.

Cô đột nhiên phát hiện, những trải nghiệm của kiếp trước chưa hẳn không phải sự bù đắp cho lần trọng sinh của cô, nó vô hình tăng thêm lợi thế để cô có thể thành công, giúp trái tim phiêu bạt của cô có được chỗ dựa.

“Ăn cơm của cậu đi, không sợ nguội à.”

“Lâm Tố Mỹ, cậu thích người trắng trẻo à?”

“Hả?”

“Sau khi tôi phơi nắng đen đi, thái độ của cậu với tôi ác liệt thế?”

Lâm Tố Mỹ trừng anh, lười biếng nói: “Ồ, cậu từng trắng à?”.

Tạ Trường Du cười ha hả một lúc. “Hình như không.”

Chỉ là màu da bình thường, không liên quan đến trắng, cũng chẳng đến mức quá đen.

Nhưng Tạ Trường Du luôn cảm thấy mình có thể trắng hơn một chút, dẫu sao có màu da này rất có thể là do bản thân anh không chú trọng, hồi nhỏ ra đồng phụ việc, chắc chắn phơi đen một chút, bình thường anh cũng chạy bên ngoài, không đen mà được à?

Hai người ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ bảo Tạ Trường Du về kí túc nghỉ ngơi, còn cô cũng tự về phòng mình.

Hôm nay cô đã trốn một tiết học, phải về kí túc học bù bài với hội Tô Uyển, còn phải xem có cần làm bù bài tập hay không.

……

Tạ Trường Du tham gia tập quân sự, hội Quách Chí Cường nghe nói thì cũng lũ lượt chạy đến xem trò, họ chỉ có thể xem vào buổi sáng vì dẫu sao buổi chiều phải chuẩn bị thức ăn để tối đón khách.

Thi thoảng lúc đến sân vân động, Lâm Tố Mỹ cũng bắt gặp họ, sau đó bị hội Quách Chí Cường gọi qua cùng thưởng thức dáng vẻ tập quân sự của Tạ Trường Du.

Lâm Tố Mỹ nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng mà khi cô nhìn vào mắt hội Quách Chí Cường…

“Ha ha ha, Tạ Trường Du cũng có ngày hôm nay, người ta bảo nó làm gì thì nó phải làm nấy, không dám nói hai lời.”

“Để giáo quan đó dạy nó làm người, phải quất mạnh nó mấy phát.”

“Tao cảm thấy bây giờ nó chắc chắn cực kì đau khổ, hận không thể tẩn giáo quan một trận.”

“Bọn nó đang làm gì đấy? Cởi mũ hả? Chuyện này mà cũng phải dạy nữa? Chuyện dễ ợt như thế, có ai không biết làm chứ.”

“Đây là chào à?” Dư Đại Khánh cũng học theo. “Có phải thế này không, tao làm thế này có giống không?”

Hội Quách Chí Cường vội phụ họa, giống, cực kì giống, làm tốt hơn Tạ Trường Du nhiều.

Lâm Tố Mỹ nghe một hồi, ánh mắt nhìn họ vô cùng vi diệu, sao nghe cứ như họ có mối hận thù sâu sắc với Tạ Trường Du vậy?

Nhưng mà khi đi bước đều không gập gối, Tạ Trường Du nhận được đãi ngộ đặc biệt, hội Quách Chí Cường không thốt được nên lời nữa.

Hình như giáo quan đó có việc phải rời đi nên chỉ thẳng vào trong đội ngũ. “Cái cậu đẹp trai kia, cậu ra đây… Đúng, chính là cậu, nhìn người khác làm gì, chẳng lẽ cậu cảm thấy người khác đẹp trai hơn cậu à?”

Một câu nói khiến cả đội cười ha hả.

Bấy giờ Tạ Trường Du mới bước ra khỏi hàng, chạy bước nhỏ đến trước mặt giáo quan, đứng thẳng, hỏi giáo quan có dặn dò gì bằng giọng nói sang sảng.

Giáo quan đó có vẻ rất hài lòng vì Tạ Trường Du nhớ rõ quy định, vỗ vỗ Tạ Trường Du. “Bây giờ tôi có việc phải đi xử lý, cậu giúp tôi huấn luyện mọi người, có thể làm được không.”

“Được ạ.”

Giáo quan đó hơi không yên tâm. “Cậu thử trước xem.”

Quả nhiên Tạ Trường Du đứng ngoài hàng, bắt đầu hô khẩu lệnh, trước tiên là điểm danh rồi cho dàn hàng, tiếp đó làm một vài thứ bình thường được dạy.

Sau đó anh mới bắt đầu cho bước đều bước, mỗi một động tác đều có quy cách nhất định, anh kiểm tra từng người một, ai cao chân thì hạ xuống một chút, ai nhấc chân hơi thấp thì lại nâng lên…

Giáo quan đó nhìn một lúc rồi cũng không đánh tiếng mà tự rời đi luôn.

……

Trông hội Trương Thành An cực kì không phục, thằng này đúng là quá đáng quá rồi đấy, đến chuyện tập quân sự cũng được giáo quan coi trọng, còn được cho ra chủ động huấn luyện người khác nữa.

- ----------------------

Trong thời gian tập quân sự, việc làm ăn trong quán của hội Quách Chí Cường đắt khách hơn trước một chút, nhất là sau khi kết thúc giờ tập quân sự sẽ luôn có những tân sinh viên mặc bộ đồ rằn ri đi ra ngoài trường muốn ăn một bữa thật ngon để bù đắp lại những khổ cực họ đã chịu cả ngày.

Tạ Trường Du cũng dẫn người đến, mấy người phải tập quân sự này không nhất định đều là sinh viên lớp mình mà còn cả các bạn lớp khác, mọi người ở cùng đội nên giống như tạm thời hợp thành một lớp, cũng sinh ra chút “tình cách mạng” nên cùng nhau ăn cơm.

Tạ Trường Du dẫn người đến, hội Trương Thành An chắc chắn sẽ giảm giá. Tạ Trường Du đề nghị giảm để giá còn 88% giá gốc, đó là con số may mắn. Sau đó đề nghị này bị phản bác vì quá khó tính, vì thế họ giảm còn 90% giá gốc, 90% thì họ dễ tính, chỉ cần giảm đi tổng số tiền với đơn vị bé hơn kế tiếp là được, rất đơn giản, chín đồng thì giảm chín hào, tám đồng thì giảm tám hào…

Tạ Trường Du và mấy tân sinh viên ngồi cùng nhau, nội dung nói chuyện không ngoài mấy chủ đề: ngôi trường cấp ba của mình, thầy cô cấp ba, sau đó cũng sẽ kể sao lại lựa chọn đại học Vân…

Có người coi đại học Vân thành ước mơ và mục tiêu, cũng có người chỉ đành ấm ức lựa chọn đại học Vân vì không đỗ ngôi trường lý tưởng. Suy nghĩ khác nhau, cuối cùng đích đến giống nhau.

Tạ Trường Du cũng có thể nhìn ra thi thoảng khi đến chào hỏi họ, trong mắt hội Dư Đại Khánh toát ra vẻ hâm mộ, anh giả vờ như không nhìn thấy. Có vài thứ không phải nỗ lực là có được, anh chỉ khá may mắn mà thôi, đừng nói đến việc hội Dư Đại Khánh có thể hạ quyết tâm thực hiện hay không, cho dù có thể thì cũng chưa chắc sẽ có kết quả tốt?

Mà rất nhiều người đương nhiên phát hiện ra quan hệ giữa Tạ Trường Du và ông chủ hai quán ăn ngoài trường, vì thế lúc ăn cơm luôn thích gọi Tạ Trường Du đi cùng, bởi vì gọi Tạ Trường Du thì có thể được giảm giá.

……

Nửa tháng mau chóng trôi qua, hôm kết thúc tập quân sự, Lâm Tố Mỹ cùng hội Tô Uyển, Thẩm Thanh, Thư Ngôn đều đến sân vận động xem, bởi vì lãnh đạo nhà trường cũng sẽ xuất hiện khiến người ta luôn cảm thấy có khí thế rất mạnh mẽ.

Đây là ngày nộp thành tích.

Trước tiên là lãnh đạo trường phát biểu, những câu nói dài lê thê đó phiên dịch lại cũng chỉ là tập quân sự để nhằm tăng cường thể chất cho sinh viên và bồi dưỡng tinh thần đồng đội, vân vân.

Mà kéo quốc kì và hát quốc ca luôn luôn là tiết mục không thể thiếu. Đến đám người đi xem trò cũng cùng hát khi quốc ca vang lên, tầm mắt chạy theo lá cờ đỏ năm ngôi sao vàng, cho đến khi thấy nó phấp phới đón gió.

Sau đó là lúc các sinh viên thể hiện thành quả.

Từng đội xếp hàng ngay ngắn bước về phía trước, những bước chân đều tăm tắm vang đội trên sân vận động, cũng vang vọng vào tai tất cả mọi người. Luồng đam mê vọt lên theo tiếng vang, kích động lạ thường, một ngọn lửa bốc lên phừng phừng nơi lồng ngực.

Đây có lẽ là sức hút của tập quân sự nhỉ! Khi không nhìn thấy cảnh tượng này, ai lại có thể nghĩ được rằng những bước chân này lại chấn động tâm hồn đến thế?

Tiếng rầm rầm ấy vang vọng lên bầu trời trên sân vận động, những cử động đều tăm tắp ấy dội đến trái tim mỗi người, từng nhịp từng nhịp, sau đó rất nhiều cảm xúc phá bỏ tường ngăn chui ra ngoài.

Mắt Lâm Tố Mỹ hoe đỏ, cô cũng nhìn thấy rất nhiều người đã khóc, mọi người không nói ra được nguyên nhân, song tình cảm ấy dâng trào.

Cho đến khi tất cả các đội diễu hành xong, các lãnh đạo tiếp tục nói chuyện, đại khái là lần tập quân sự này vô cùng thành công, sau đó dặn dò mấy lời với sinh viên.

Lúc chính thức kết thúc, có vài tân sinh viên tham gia tập quân sự cảm thấy mông lung, có vài người sung sướng hớn hở, không biết là đội nào tiên phong hô tên của giáo quan, sau đó vây quanh giáo quan nâng thầy lên, mọi người cùng tung giáo quan lên không trung.

Có đội thì ném mũ lên không trung, thoáng chốc giữa bầu trời đều là mũ, dây đai vân vân, một vài nữ sinh thì ôm lấy nhau khóc òa một trận.

Tiếp đó một lúc sau, mọi người gần như đều ăn ý đi tìm mũ và dây đai của mình, những món đồ tìm được có phải thứ mà mình ném hay không đã chẳng còn quan trọng…

Giữa rất nhiều bóng dáng mặc bộ đồ rằn ri, một người bước những bước chân kiên định chầm chậm tiến về phía cô, trên mặt anh có nụ cười vô cùng rạng rỡ, anh đi đến trước mặt cô, nói với cô: “Bây giờ nhìn mặt tôi”.

Lâm Tố Mỹ lại nhìn anh một hồi. “Đen hơn hả?”

“Không phải, phải để cậu nhìn cho kĩ dáng vẻ đen sạm của tôi, bởi vì sau này tôi sẽ chỉ trắng thôi, sẽ không đen như thế này nữa.”

Ồ, còn đáng để kỉ niệm hay sao…

- --------------------------

Sau khi kết thúc tập quân sự, ngay chiều hôm ấy Tạ Trường Du ngồi thẳng xe khách về Định Châu. Định Châu cũng coi như huyện lớn ở cạnh thành phố Vân, nhìn số lượng xe khách là biết, người ở Định Châu và một huyện khác luôn nhiều nhất, đội xếp hàng lên xe luôn dài nhất.

Bây giờ ngồi xe khách không còn thiếu quy củ như trước đây nữa, mà nếu đến bến xe tìm xe thì vì người ở huyện Định Châu nhiều nên xe ca tối cũng chạy đến khá muộn.

Tạ Trường Du ngồi trên xe khách thì luôn có cảm giác cực kì kích động.

Đây chỉ là bắt đầu thôi, anh thầm nghĩ.

Khi anh xuống xe đi về phía nhà hàng, vậy mà chạm mặt Tạ Trường Bình ngay giữa đường.

Tạ Trường Bình không đi một mình mà bên cạnh chị còn có một người đàn ông, hai người khẽ nói chuyện, nhìn nét mặt đã biết bầu không khí hài hòa phả ra mùi yêu đương.

Tạ Trường Du đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chăm chăm vào hai bàn tay nắm chặt của Tạ Trường Bình và người đàn ông kia.

Tạ Trường Du nhìn một lúc, cũng chẳng nhúc nhích, hơi xấu bụng nhìn họ đi về phía mình, chờ mong xem đến lúc nào họ phát hiện ra mình, sau đó sẽ có nét mặt gì.

Quả nhiên, khoảnh khắc Tạ Trường Bình nhìn thấy Tạ Trường Du, chị lập tức rút tay về, trừng Tạ Trường Du như thấy ma quỷ, sau đó mặt chợt đỏ bừng.

“Tạ… Tạ Trường Du… Mày đứng đây làm gì? Mày không biết có thể dọa chết người ta à?” Tạ Trường Bình cố khiến mình trở nên tự tin đường hoàng hơn.

“Không làm chuyện xấu mà còn sợ người ta dọa à?” Ánh mắt Tạ Trường Du rơi trên khuôn mặt người đàn ông trong thoáng ngắn ngủi.

Tạ Trường Bình càng đỏ mặt, nhất thời hơi bối rối, vậy mà lại muốn bảo Tả Minh Sinh mau rời đi, cảnh tượng này quá lúng túng, quá ngại ngùng, rồi chị lại oán hận sao Tạ Trường Du lại chạy về vào lúc này làm gì.

Tạ Trường Du ngẫm nghĩ. “Anh là… Tả Minh Sinh?”

Tả Minh Sinh kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt Tạ Trường Du, như rất lấy làm lạ về chuyện cậu chàng này lại biết mình, đi lên trước. “Phải, tôi là Tả Minh Sinh.”

Tạ Trường Du lười biếng nghiêng đầu qua. “Ờm, có thân phận khác không?”

Tả Minh Sinh rối bời, trước tiên nhìn Tạ Trường Bình, phát hiện chị đang rất căng thẳng, chẳng hiểu sao anh có một luồng cảm xúc kiên định, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Tạ Trường Du. “Tôi… tôi là bạn trai của Tạ Trường Bình, tôi thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi, hai bọn tôi đã đến với nhau rồi.”

Tạ Trường Du gật đầu, không nói gì khác.

Tạ Trường Bình nhìn bạn trai mình, hơi kinh ngạc, sau đó là sự an tâm khó nói.

Sau khi bảo bạn trai mình rời đi, Tạ Trường Bình mới cùng Tạ Trường Du về nhà hàng.

Cả đường đi Tạ Trường Du đều yên lặng, ngược lại khiến Tạ Trường Bình hơi căng thẳng. “Sao mày không hỏi tao bất cứ điều gì?”

“Trời phải mưa, con gái phải gả chồng, ai có thể quản được?”

“Nhưng mà… mày không quan tâm tao một chút gì à?”

“Già đầu thế này rồi, khó lắm mới có người rước, đây vui còn chẳng kịp ấy…”

Tạ Trường Bình đá Tạ Trường Du một cú, Tạ Trường Du đâu thể để Tạ Trường Bình được như ý, nhanh nhẹn tránh đi, còn tặng Tạ Trường Bình một nụ cười khiêu khích khiến Tạ Trường Bình tức nghẹn.

Tạ Trường Bình hừ hừ mấy tiếng rồi mới cáu kỉnh hỏi anh: “Mày cảm thấy anh ấy thế nào!”.

“Cuộc sống là của bản thân chị, người ta là người sống cùng chị sau này, chị chỉ cần biết cảm nhận trong lòng mình là được, tất cả đều do chị tự làm chủ.”

Tạ Trường Bình yên lặng một lúc lâu rồi gật đầu, chị hiểu, Tạ Trường Du sẽ không nhúng tay vào chuyện của chị, tình cảm và hôn nhân đều do chị tự quyết định.

Chỉ là Tạ Trường Bình cũng hơi mông lung, trước đây thì ghét người khác can thiệp vào cuộc sống của mình, bây giờ hình như lại hy vọng người ta có thể đưa ra một vài đề nghị hoặc quyết định giúp mình, cảm xúc như thế đúng là phức tạp.

Tạ Trường Bình cũng không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa. “Sao mày lại đen sì thế này, đi đào than à?”

“Tập quân sự.”

“Cái gì?” Tạ Trường Bình suýt thì nhảy chồm chồm. “Mày chạy đi làm lính hả? Chẳng trách lâu thế cũng không về nhà, không thể liên lạc với nhà, mày đi làm nhiệm vụ đặc biệt à?”

Tạ Trường Du: “…”.

Tạ Trường Bình hít sâu một hơi. “À à à, chuyện này cũng không được nói.”

Tạ Trường Du thở dài, giơ tay vuốt mặt. “Đây biến mất lâu như thế là để đi học, tham gia thi đại học, đây và một vài bạn học ra ngoài thăm thú thế giới, bây giờ khai giảng rồi, nhà trường tổ chức tập quân sự… Bây giờ kết thúc tập quân sự, đây về nói với mọi người một tiếng rằng bây giờ đây đã lên đại học rồi, là sinh viên năm nhất đại học Vân.”

Tạ Trường Bình cứng đờ người một lúc lâu, mỗi chữ chị đều có thể hiểu được, nhưng vì sao khi ghép chúng lại với nhau nghe lại ảo diệu như thế chứ.

Tạ Trường Bình tốn thời gian rất dài mới phản ứng lại được rằng Tạ Trường Du đã chạy đi thi đại học.

“Sao mày lại… sao lại học đại học?” Tạ Trường Bình vẫn hơi khó hiểu.

Chẳng có gì khó hiểu cả, nếu anh nhụt chí vì vấn đề đại học, vậy thì đi chinh phục, giẫm qua hố trũng này.

Có người bị núi cao trước mắt hù sợ bèn rời đi, có người sẽ trốn tránh, cũng có người lựa chọn chinh phục.

……

“Sao đen sì thế này, đi đào than à?” Đây là câu đầu tiên Trần Tư Tuyết nói sau khi nhìn thấy con trai.

Tạ Trường Du chỉ cảm thấy bà chị mình quả nhiên là con ruột của mẹ, phản ứng giống hệt nhau.

“Không phải, con đi tham gia tập quân sự nên phải phơi nắng.”

“Đi làm lính à?” Trần Tư Tuyết hơi biến sắc. “Làm lính có nguy hiểm không? Có cần đi chiến đấu không? Xảy ra chuyện thì làm sao? Chẳng trách mày không liên lạc với bố mẹ… Cái thằng này, sao lại không bàn bạc với bố mẹ chứ…”

Thêm một bằng chứng cho thấy quả nhiên là mẹ con ruột.

Tạ Trường Du chỉ đành giải thích tập quân sự không phải là đi làm lính, tuy có từ “quân sự” nhưng đó chỉ là một hoạt động do trường đại học tổ chức sau khi khai giảng nhằm nâng cao ý thức yêu nước, ý thức bảo vệ đất nước và rèn luyện sức khỏe, vân vân.

Trần Tư Tuyết và Tạ Minh nghe đến đây thì đều chưa hiểu là ý gì.

Tạ Trường Du chỉ đành nói: “Con rời nhà lâu như thế là để đi học, thời gian học quá ít, chỉ khoảng hơn nửa năm, con sợ bố mẹ lo lắng nên không nói gì, bây giờ con đã đỗ đại học như mong muốn nên quay về báo tin tốt lành cho bố mẹ”.

Đã đỗ đại học?

Tạ Minh và Trần Tư Tuyết đều hít sâu một hơi, cảm thấy có quá nhiều thứ muốn hỏi, song nhất thời lại không thốt được thành lời.

Vì sao Tạ Trường Du không nói ngay từ đầu? Rất đơn giản, đưa ra quyết định này, bản thân anh kiên định, nhưng người thân bạn bè xung quanh chắc chắn sẽ khuyên anh, một là anh không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện đó, hai là anh hy vọng quyết định ảnh hưởng tới tương lai của bản thân này do anh làm chủ.

Một lúc lâu sau, Trần Tư Tuyết mới nhớ ra điều gì. “Đại học Vân, chính là trường Tiểu Mỹ học à?”

Tim Tạ Trường Du nảy mạnh, sau đó anh nhìn sang mẹ mình.

Trần Tư Tuyết đã cười hớn hở. “Nghe nói trường đó tốt lắm đúng không? Mẹ nghe thấy lúc Trần Đông Mai khen con gái bà ta rồi, chính là đại học Vân đó, ngôi trường đại học tốt nhất thành phố Vân mình… Con trai mẹ giỏi quá đi mất, vừa thi đã đỗ ngôi trường đại học tốt như thế rồi.”

Nhịp tim Tạ Trường Du phục hồi tần suất như bình thường.

Trần Tư Tuyết cực kì kích động, có thể không kích động được sao? Đỗ đại học là chuyện giỏi giang biết mấy. Năm ấy khôi phục thi đại học, mấy trí thức đó gần điên luôn rồi, từng người đi dầm mưa, vừa khóc vừa cười làm mấy người họ sợ hết hồn, còn tưởng là đầu óc người ta có vấn đề nữa, kết quả mới biết là hội trí thức kích động vì tin tức khôi phục thi đại học, sau đó họ cũng hiểu được ý nghĩa của thi đại học.

Khỏi cần nhắc đến thằng nhóc Tống Uyên của nhà họ Tống, chỉ đỗ đại học thôi mà bà Cát Hồng đã oang oang tuyên truyền con trai mình giỏi giang, khi ấy còn ầm ĩ một trận vì chuyện trường của Tống Uyên không bằng trường của Lâm Tố Mỹ.

Còn cả Lâm Chính nhà Lâm Kiến Đảng, giờ vừa mới tốt nghiệp đã đến Nhất Trung làm thầy giáo. Nhờ Lâm Chính mà quán của nhà họ Lâm mở thẳng trong trường, nghe nói lúc tan học, rất nhiều học sinh đều đến đó mua đồ, không biết kiếm được bao nhiêu tiền nữa.

Hồi ấy Trần Tư Tuyết nghe rằng ngôi trường Lâm Chính học còn chẳng bằng trường của Lâm Tố Mỹ.

Nếu Tạ Trường Du học ở ngôi trường của Lâm Tố Mỹ thì chắc chắn sẽ tốt hơn.

Đừng nói là Trần Tư Tuyết kích động, Tạ Minh cũng cực kì kích động.

Tạ Trường Du yên lặng nhìn bố mẹ mình, hình như đột nhiên phát hiện họ vui mừng đến độ như hận không thể lập tức ra ngoài tuyên truyền rằng con trai họ có tiền đồ có tài cán, đã đỗ đại học rồi…