Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 50: 50 Kẻ Nào Ở Đó

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi

Tại sao Tô Nhược lại tới Nguyên Thành? Chẳng lẽ nàng biết một miếng đá Thái Hư nằm ở đó, nhưng mà sao nàng lại biết?

Tống Yến biết được vị trí cụ thể của đá Thái Hư vì y có hệ thống kiểm tra thần khí.

Còn Tô Nhược thì sao? Không lẽ tinh thần thể trong ngọc bội màu đen kia lại vạn năng như thế?

Cảnh tượng lúc Tô Nhược tiến vào Nhạc Hoa Tông còn rõ ràng trước mắt.

Từ lúc kiểm tra thiên phú xong nàng liền bước thẳng tới chỗ Tống Yến, có vẻ như cực kỳ chắc chắn y sẽ nhận nàng làm đồ đệ.

Sau khi Tống Yến từ chối, nàng mới lùi bước mà lựa chọn Hoài Ngọc chân nhân làm sư phụ.

Nếu Tống Yến nhớ không lầm, trong nguyên tác ngoại trừ Phù Hoa chân quân với Thẩm Túc Chi, trong toàn Nhạc Hoa Tông thì Hoài Ngọc chân nhân đối với nàng tốt nhất.

Hơn nữa sau này nàng còn làm ra đủ chuyện, nỗ lực tiếp cận nam chính, nói cho Thẩm Túc Chi hành trình tới Quy Nhất Phái sẽ gặp nguy hiểm, lại giả vờ hấp dẫn Hoài Ngọc chân nhân chú ý, để Hoài Ngọc thay nàng cầu được một suất đi đại hội luận kiếm Thanh Nguyên Tông…

Trong đầu Tống Yến hiện lên một suy đoán lớn mật: rất có thể Tô Nhược biết nội dung cốt truyện!

Cho nên nàng mới luôn tìm cách thân cận Thẩm Túc Chi, mới lập tức chạy trốn sau khi phát hiện mọi thứ hiện giờ khác với cốt truyện, đồng thời còn biết đá Thái Hư đối với nàng là một loại cơ duyên cực kì hiếm có.

Trong nguyên tác, nàng dựa vào đá Thái Hư mở ra bí cảnh nào đó, nhận được phương pháp phi thăng, thành công tại chỗ.

Nếu Tô Nhược chỉ đơn thuần là trọng sinh, chắc chắn nàng không thể biết được những thứ này.

Tống Yến vì suy nghĩ này mà cảm thấy khiếp sợ, nhưng dù sao cũng đã biết Tô Nhược đi cùng một tên Ma tu, còn tới Nguyên Thành.

Y nhanh chóng quyết định đuổi theo.

Hai người kia sử dụng ma khí cùng linh lực ở Phàm giới, hoàn toàn không sợ bị phát hiện, cho nên Tu chân giới nhất định chẳng mấy chốc sẽ phái người điều tra.

Y chỉ cần mau chóng tìm ra hai người này, lấy đi đá Thái Hư, không để cho Tu chân giới phát hiện sự tồn tại của mình.

Nghĩ tới đây, Tống Yến liền dặn hệ thống phải luôn để ý dao động năng lượng của đá Thái Hư, nắm chắc phương hướng của hai người này rồi nhanh chóng đuổi theo.

Nếu đi đường lớn thì từ đô thành Đông Lê quốc đến Nguyên thành cần tới hai ngày, mà đi đường tắt chỉ cần một ngày rưỡi.

Theo y được biết, hai người Tô Nhược đi đường cực kỳ ung dung.

Sau khi diệt cả nhà họ Tô, hai người còn nghênh ngang ở lại một khách điếm tại Phí thành rồi mới chậm rãi rời đi, tốc độ của bọn họ nhất định không nhanh.

Nói không chừng y còn có thể đến Nguyên thành trước họ một bước, ở đó ôm cây đợi thỏ.

Trải qua điều trị của dược sư Ma giới, thương thế trên người Thẩm Túc Chi đã tốt hơn phân nửa.

Lúc này, hắn đang lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, ngón tay đùa nghịch với lọn tóc của mình, trong cặp mắt đào hoa tràn đầy hờ hững, nghiêng đầu hỏi: “Mấy ngày bản tọa không ở Ma giới có xảy ra chuyện gì không?”

Thao Thiết trong thú hình nằm nhoài bên cạnh tháp, mở đôi mắt to như chuông đồng, đáp: “Từ lần trước ngươi ra oai phủ đầu đã không còn ai dám ho he gì, nhưng ta nghe nói vị Hữu hộ pháp kia hình như đã tới Phàm giới.”

Thẩm Túc Chi ngồi thẳng người: “Phàm giới? Lão muốn làm gì?”

“Ta cũng không biết, nhưng hành vi mấy ngày qua của lão rất quái dị.” Thao Thiết nghiêng cái đầu tròn vo suy nghĩ một chút: “Lần trước ngươi chặt một tay của lão, bình thường mà nói thì lão phải hận ngươi thấu xương, sau lưng lập mưu tìm cách lấy mạng của ngươi mới đúng.

Nhưng lão lại không chút để ý tới ngươi, cũng không lén lút đi gặp Ma tướng khác mà cả ngày ở trong phủ riêng, hai ngày trước mới đột nhiên đến Phàm giới.”

Thẩm Túc Chi “Ồ” một tiếng, trong con ngươi dạt dào hứng thú: “Có biết hướng đi cụ thể của lão không?”

“Lão không tận lực giấu giếm hơi thở của mình.

Chúng ta tra được đô thành Đông Lê quốc ở Phàm giới từng xuất hiện ma khí, nhưng giờ đã đi rồi.”

Nghĩ Tu chân giới nhất định sẽ phái người tới Phàm giới điều tra rõ ràng, Thẩm Túc Chi hơi suy nghĩ.

Người đi, sẽ là sư tôn sao?

Tuy nói địa vị Tống Yến cao thượng, có khả năng rất lớn sẽ không phải y, nhưng chẳng phải y muốn đi giải sầu sao? Phàm giới chính là một nơi giải sầu tuyệt vời kia mà.

Chỉ cần có một chút khả năng, Thẩm Túc Chi đều muốn thử một lần.

Tuy ranh giới giữa Ma giới và Phàm giới không được phân chia nghiêm cẩn như Tu chân giới, nhưng lại không có Ma tu nào nguyện ý tới Phàm giới.

Vì không khí nơi này hầu như chẳng có chút ma khí, đến đó chẳng khác nào tự khiến cho tu vi đình trệ, thậm chí còn có khả năng tụt lùi.

Hơn nữa Ma giới cũng có quy tắc, nếu Ma tu tùy ý tàn sát người phàm sẽ phải chịu trừng phạt của Chấp Pháp Đội Ma giới.

Bất luận là Ma tu hay chính đạo, mục đích cuối cùng luôn là phi thăng.

Nếu tàn sát quá nhiều người phàm tay trói gà không chặt thì sẽ tạo thành ảnh hưởng, không được thiên đạo tán thành.

… Tuy nói phiến đại lục này có thiên đạo hay không còn chưa chắc, nhưng hết thảy tu sĩ gồm cả Ma tu đều cho là thế.

Biết được tin tức này, Thẩm Túc Chi không nói nữa, Thao Thiết cũng cho là hắn sẽ không có động tác gì.

Cho đến khi nó lao tâm khổ tứ, mệt nhọc giải quyết xong mọi chuyện rồi trở lại Ma cung, cảm nhận được chút khí tức mỏng manh còn sót lại của Thẩm Túc Chi trong cung điện trống rỗng, nó trực tiếp ngây người.

Một lát sau, một trận gào thét thuộc về thượng cổ hung thú từ trong tẩm cung truyền ra, vang vọng toàn bộ Ma cung, khiến cho thủ vệ run lẩy bẩy, chỉ lo Thao Thiết đột nhiên xuất hiện nuốt chửng cả đám bọn họ.

Tại sao lại để Ma giới hỗn loạn cho nó!!! Thương lượng một tiếng với nó sẽ chết sao?! Sẽ sao??

Thời khắc này, Thao Thiết thật sự rất muốn giết chủ.

Lúc Tống Yến đuổi đến Nguyên thành, nơi này đã bị quân đội Đông Lê Quốc tiếp nhận.

Bọn họ cũng không phải là kẻ lạm sát người vô tội, có kỷ luật nghiêm minh, trạng thái trong thành tạm thời ổn định.

Nghe bách tính Nguyên thành nói, thành chủ trước vì làm nhiều việc ác mà bị giết chết trong lúc hỗn loạn.

Các thân vệ của gã cũng chết sạch, những mỹ nhân bị thành chủ Nguyên thành bắt lại đã được thả đi, mà những thành trì khác rất có thể còn chưa biết tin Nguyên thành đã bị Đông Lê Quốc chiếm lĩnh.

【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi.

Kí chủ, dao động năng lượng của viên đá Thái Hư cuối cùng còn cách Nguyên thành một đoạn.

Hai người kia còn chưa tới nơi, chỉ là vẫn đi tới hướng này.

Vì vậy, Tống Yến trực tiếp chọn một khách điếm, thuê gian phòng hảo hạng, đợi hai người Tô Nhược.

Khách điếm này cũng khá nổi danh ở Nguyên thành, nghe nói rượu hoa đào nhà này là tuyệt nhất Bắc Mẫn, tuy Tống Yến không thích uống rượu, cũng theo phong trào mà mua mấy vò.

Vốn tưởng rằng chẳng bao lâu sẽ thấy hai người kia, kết quả Tống Yến đợi tận hai ngày, hai người kia còn chưa tới cổng Nguyên thành, hệ thống lại thông báo người Tu chân giới đã đến.

Mục tiêu đầu tiên của người Tu chân giới hẳn là Phí thành Đông Lê Quốc, dao động ma khí cùng linh lực ở đó là mãnh liệt nhất.

Bọn họ đến Phàm giới tất nhiên sẽ phải điều tra chuyện đã xảy ra.

Ngay lúc Tống Yến buồn bực ngán ngẩm chờ đợi trong khách điếm, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đợt chấn động kịch liệt, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn truyền đến.

Dân chúng trong Nguyên thành bị kinh động, người trọ trong khách điếm cũng sôi nổi chạy xuống, tụ tập bên ngoài ngó nghiêng nhìn xung quanh.

Trong lúc nhất thời Nguyên thành tràn ngập trong tiếng huyên náo ồn ào, ngay cả Tống Yến an phận tĩnh tọa trong phòng cũng bị âm thanh ầm ầm này làm cho cả kinh mở mắt ra.

Tiếng máy móc nghiêm nghị của hệ thống vang lên trong đầu y.

【 Kí chủ, cách đây không xa xuất hiện dao động ma khí cường liệt, chính là vị trí viên đá Thái Hư cuối cùng, hai người kia bị Ma tu chặn lại! 】

Tống Yến đột ngột đứng lên.

Sao lại xuất hiện Ma tu nữa, mấy Ma tu này rủ rê đồng bọn tới sao?

Lúc này trong lòng y chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho đá Thái Hư bị cướp đi!

Tuy đá Thái Hư không còn là cơ duyên phi thăng cho y, nhưng nó đã trở thành vật liệu cần thiết để hệ thống thăng cấp.

Hệ thống thăng cấp thì hệ thống tích phân thương thành cũng sẽ thăng cấp, nói không chừng còn có thể tìm được phương pháp rèn luyện mới cho Phù Trần kiếm.

Hơn nữa, trong lòng Tống Yến luôn có chút cảm giác khó giải thích được rằng hệ thống không chỉ đơn giản là một hệ thống như vậy.

Nó quá mức trí năng hóa, chỉ cần thăng cấp đã có thể khiến nó càng ngày càng tiến hóa giống như con người.

Đây không phải là điều mà một hệ thống sản xuất hàng loạt có thể làm được.

Tống Yến xuống lầu, theo đám đông nhìn về phía chân trời.

Nơi đó mây đen như che khuất bầu trời, hắc khí khổng lồ lại nồng nặc phủ kín không trung, trong đó xen lẫn vài tia sấm sét lấp loé, vừa nhìn đã khiến người tê cả da đầu.

Bách tính xung quanh dồn dập tụ tập thảo luận.

“Kia hình như là hướng Nhạn thành ở biên giới Đông Lê Quốc, cách chúng ta không xa.

Sao lại xuất hiện tình huống đáng sợ như vậy?”

“Ngươi không hiểu rồi, nhất định là thần tiên giáng thế.

Không phải người nào cũng có thể triệu hoán ra sấm sét đâu, nhất định là thần tiên!”

Người bên cạnh khinh bỉ nhìn người vừa nói là thần tiên kia: “Thần tiên gì chứ? Một mảnh đen thùi này mà cũng gọi là thần tiên? Nhìn là biết không ổn, ta nghĩ là tà thần ấy.”

Người kia nghẹn lại: “Ngươi thì biết cái gì? Trong lời đồn không phải là Lôi Công Điện Mẫu(*) có thể triệu hoán sấm sét, vì nhân gian mà đổ mưa sao? Vì cái gì mà không thể là thần tiên? Huống hồ vài ngày trước ta nghe nói đô thành Đông Lê Quốc có hai vị tiên nhân, vừa ra tay liền diệt một gia tộc lớn, bên kia cũng là hướng Đông Lê Quốc, ngoại trừ hai vị tiên nhân kia còn có thể là ai?”

(*) Lôi Công Điện Mẫu: cặp phu thê có thể tạo ra sét và chớp trong những trận mưa của thần thoại Trung Quốc.

Ai xem Tây Du Kí chắc cũng biết đó.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người im lặng nhìn nhau.

Một người trong đó lên tiếng, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi, lúng ta lúng túng: “Diệt cả một gia tộc, cũng có thể gọi thần tiên à…”

Không phải là ác quỷ trong địa ngục sao.

Tống Yến nghe câu này, lặng lẽ rời khỏi đám người đông đúc, thẳng hướng Nhạn thành mà đi, dùng chút linh lực để ẩn thân.

Ma khi bên kia tạo thành động tĩnh lớn như thế, người Tu chân giới sẽ không chú ý tới sự tồn tại của y.

Sau khi sử dụng linh lực, chỉ trong chốc lát Tống Yến đã tới Nhạn thành.

Từ xa nhìn lại, trước cổng thành có một cái hố to đen kịt, toàn bộ dân chúng trốn ở trong thành, bị dọa đến run rẩy, lại luôn nhìn chằm chằm phía trên cửa thành.

Tống Yến giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Tô Nhược mặc trang phục màu đen, suối tóc như mực được vấn lên, lông mày cau chặt, bên khóe môi có một vết máu đỏ thẫm, vạt áo màu đen bay tán loạn, đang ra sức chống cự.

Mà ở bên cạnh, một tên Ma tu dung mạo bình thường đang cùng nàng chống lại công kích phía trước, mà điều đáng chú ý là, Ma tu này chỉ có một cánh tay.

Ngay phía trước bọn họ, là một bóng dáng màu đỏ lóa mắt.

Trong con ngươi hoa đào của người kia tràn đầy hứng thú, nốt ruồi son trên mi tâm lộ liễu cực kỳ, sống mũi thẳng tắp, lúm đồng tiền bên khóe môi nhạt màu như ẩn như hiện.

Tống Yến ngẩn ra.

Không ngờ đã qua nhiều ngày, y lại nhìn thấy Thẩm Túc Chi, thấy đứa con vận mệnh trong tình huống như vậy.

【 Kí chủ, hệ thống tính được đá Thái Hư nằm trên người Tô Nhược! 】

Ngay lúc tiếng máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Tống Yến, cặp mắt đầy hứng thú của Thẩm Túc Chi cũng trở nên sắc bén, tầm mắt như dao cắt quét về chỗ Tống Yến ẩn thân.

“Kẻ nào ở đó?!”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: Gặp mặt rồi nha!.