Đại Thời Đại 1958

Chương 23: Phe cánh Shelepin

Năm tới cá tầm biển Caspi nhất định sẽ rất béo mập, ngày 8/8 phạm nhân từ Gruzia được chuyển tới Azerbaijan, ngày 11/8, Bộ Nội vụ Azerbaijan tiếp nhận gián điệp từ Armenia chuyển tới. Hành động của Serov tại Azerbaijan có thể giấu được những cơ quan bình thường khác nhưng không thể giấu được các đồng chí cùng trong Bộ Nội vụ, quân đội Nội vụ quán triệt chặt chẽ mệnh lệnh của Serov, đến ngày 17/8 xử tử tất cả những người đó.

“Thông báo cho các đồng chí tại Gruzia và Armenia, chuyển hồ sơ và giấy phán quyết của tất cả tới!” Serov đồng thời đưa danh sách gần ba trăm người cho Stokovich, dặn dò, “Đốt hết danh sách đi, những kẻ này đã không còn tồn tại nữa…”

Hoạt động thanh lý của Serov tại Azerbaijan lập tức bộc lộ ra hiệu quả, dẫn tới một cơn chấn động khắp khu vực Ngoại Kavkaz, từ sau thời kỳ Đại Thanh trừng đã không còn lần hoạt động nào được tiến hành quang minh chính đại như vậy nữa. Azerbaijan tạm thời chưa nói tới, Bộ Nội vụ Gruzia không lên tiếng tán thành cũng chẳng bày tỏ phản đối, thái độ của phía Armenia thì lại khiến Serov quan sát được một chút ý vị không bình thường, bởi vì sau đó lại có một nhóm phạm nhân được chuyển từ Armenia tới Azerbaijan.

“Đều là người Thổ Nhĩ Kỳ?” Serov cười khặc khặc, nói: “Xem ra các đồng chí Armenia muốn mượn cây đao trong tay tôi dạy cho người Thổ Nhĩ Kỳ một bài học nhớ đời!”

Cho dù Serov không được mẫn cảm cho lắm với lịch sử thì cũng nhớ được mối thâm thù giữa người Thổ Nhĩ Kỳ và người Armenia. Sau khi tiến vào thế kỷ 21, thông tin liên lạc toàn cầu đã được kết nối, các hoạt động thanh trừng sắc tộc như thời trung cổ đã không còn có thể lặng lẽ tiến hành không dấu vết nữa, trong đó nước Đức diệt chủng người Do Thái, Liên Xô xử lý tù binh chiến tranh Ba Lan, Nhật Bản đồ sát tại Nam Kinh, chuyện xảy ra ở Armenia đều được người ta ghi nhớ.

Trong cuộc thảm sát của Thổ Nhĩ Kỳ tại Armenia, hơn một triệu người Armenia bị lưu đày. Giữa sa mạc, chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ xây dựng dọc theo sông Euphrates 25 trại tập trung dùng để di chuyển những người lưu vong này. Ở đó, đàn ông bị đánh đập, phụ nữ bị cưỡng bức, tra tấn, trẻ em bị cướp bóc và sát hại.

“Bộ trưởng, hay là ta từ chối việc này!” Stokovich đề nghị, “Tôi tin người Armenia chắc chắn là cũng muốn thấy người Thổ Nhĩ Kỳ chết hết nhưng chuyện này không liên quan gì tới Azerbaijan, hơn nữa tôi sợ ở khu vực nông thôn sẽ có một số Imām (1) gây chuyện! Thêm nữa, nên chăng là giữ chừng mực một chút…” Ý tưởng của Stokovich không sai, Serov vừa mới nhậm chức đã động đồ đao, rất có thể sẽ dẫn tới sự bất mãn của một số người.

“Không cần! Đối với loại người này, thẩm vấn xong rồi giết là tiết kiệm nhất!” Serov cười lạnh, phất phất tay, “Tôi không biết người Armenia và người Thổ Nhĩ Kỳ có thù hận gì, nhưng hiện tại người Armenia chính là một bộ phận của người Liên Xô! Nhưng mà cậu không nói thì tôi cũng quên mất, dưới thời Nga Sa hoàng, Azerbaijan cũng bị Hồi giáo ảnh hưởng rất mạnh, qua nhiều năm giáo dục như vậy rồi không ngờ vẫn còn loại người như Imām tồn tại? Tôn giáo, cái thứ này ngoài làm vướng chân vướng tay ra chỉ có thể cho đám người tâm lý nhược tiểu một chút an ủi tinh thần. Nếu dám nhảy ra, giết hết…”

Stokovich cảm thấy trên trán toát hết mồ hôi hột, “Nhân số hơn bốn trăm, trong đó có năm mươi nữ giới…”

“Đệch…” Serov cảm thấy mình nên phải đổi một thư ký khác, trừng mắt hỏi: “Chứng cứ có đầy đủ không? Khẳng định là người nước ngoài, không phải là người trong nước bị oan uổng đúng không, sự thật rõ ràng, chứng cứ xác đáng, vậy thì nhanh chóng xử lý, bốn trăm người mỗi ngày ba bữa còn lãng phí lương thực của Liên Xô. Tổ quóc đất đai rộng rãi nhưng cũng không có đất nuôi loại ăn không ngồi rồi, đây lại còn là người ngoại quốc ăn không ngồi rồi… Nếu không phải sợ tạo thành vấn đề ngoại giao, tôi còn muốn đòi Thổ Nhĩ Kỳ thanh toán tiền mua đạn xử bắn…”

Serov lèm bèm không ngớt, nói: “Hôm nay tôi đòi lại chút lợi tức trước cho Armenia, Tây Armenia cũng nên quay trở lại trong vòng tay Liên Xô! Thậm chí địa vị và quyền sở hữu của Constantnople cũng nên được thảo luận loại thật chi tiết!”

Moscow những năm 50 có một sức cuốn hút đặc biệt, giống như Serov ở tiền kiếp chứng kiến bất kỳ một thành phố nào của Trung Quốc vậy, mỗi ngày đều có một thay đổi mới. Đây là một thành phố hoàn toàn mới lại mang lịch sử lâu dài, tỏa ra sức sống kinh người.

Ở mỗi ngõ ngách của Moscow, mọi người đều đang khẩn trương lao động, đủ loại máy móc thể hiện ra uy lực của chúng trên mặt đất, dưới lòng đất. Moscow đang nhanh chóng mở rộng lên trên không, xuống lòng đất, ra khắp bốn phương tám hướng.

Những con đường quanh co chật hẹp ngày xưa đã được cải tạo thành đại lộ rộng rãi, bằng phẳng, trên đường xe ô tô chạy thành hàng, giống như một dòng sông chảy mãi không kiệt, đường tàu điện ngầm nguy nga tráng lệ, những đường giao thông huyết mạch nối liền trung tâm thủ đô với ngoại ô, kênh đào nhân tạo kết nối sông Moscow và sông Volga, khiến Moscow trở thành bến cảng nối thẳng tới năm biển lớn. Biên giới Moscow mở rộng ra bốn phía, vùng ngoại ô trống trải ngày xưa xuất hiện rất nhiều con đường rộng rãi, đẹp đẽ, hai bên là từng ngôi nhà cao lớn, mỹ lệ. Nhà ở thiết bị đầy đủ, trường học, rạp hát, sân vận động, câu lạc bộ… đều đang tăng lên nhanh chóng.

Đoàn Thanh niên cộng sản, có thể kết nối nhà khoa học trứ danh, nhà hoạt động xã hội, nhân viên quản lý sản xuất, nghệ thuật gia, quân nhân, những người từ mọi ngành nghề khác biệt lại với nhau. Đoàn Thanh niên cộng sản chân chính là tuổi trẻ và nhiệt huyết, là nơi rèn luyện để xây dựng tổ quốc, báo đáp tổ quốc. Ít nhất là Shelepin nghĩ như vậy, năm xưa khi Shelepin 24 tuổi làm bí thư Đoàn Thanh niên cộng sản Mosocw, ông đã tự tay đưa từng đội lại từng đội thanh niên ra tiền tuyến, Zoya (2) chính là một trong số đó.

Sức ảnh hưởng của Shelepin với Đoàn Thanh niên cộng sản được thể hiện ở mọi phương diện, đó là cũng là lý do một số người gọi Shelepin là chim ưng Đoàn Thanh niên cộng sản, cho đến hôm nay, Shelepin trở thành bí thư thứ nhất Đoàn Thanh niên cộng sản trung ương.

Shelepin không quá giống những người bình thường, khi tiếp đón bạn bè của mình, ông ta chưa bao giờ quan tâm đến chuyện có nên chuẩn bỉ

một chút hay không mà mọi lúc mọi nơi đều có thể, ví dụ như hiện tại, trong tòa nhà tổng bộ Đoàn Thanh niên cộng sản.

“Aleksandr, đây là cán bộ anh đề bạt từ Đoàn Thanh niên cộng sản? Tên nhóc vừa nhậm chức chưa tới một tháng đã quấy cho vùng Ngoại Kavkaz đến long trời lở đất, bây giờ trong hệ thống Bộ Nội vụ đều sắp nổ trung rồi!” Mesyatsev cười khổ nói: “Anh không biết đâu, đã có người chuẩn bị điều tra cậu ta rồi!”

“Một đám người nước ngoài, lại còn là gián điệp nước ngoài, giết thì cứ giết thôi!” lời Shelepin nói hoàn toàn không khác gì Serov, đối với đám gián điệp ấy Shelepin có một trăm lý do để xử tử, trong Thế Chiến 2 Shelepin từng tự tay xử lý không ít người.

“Bây giờ không còn là thời chiến tranh nữa rồi, Aleksandr!” Yegochev nói, “Đám gián điệp ấy đương nhiên là đáng chết, cách xử lý của Serov cũng phù hợp với tôn chỉ Cheka, tiền thân của Bộ Nội vụ, nhưng hiện tại là thời kỳ hòa bình, anh phải biết một khi hòa bình hàng lâm, sẽ luôn có một số người đầu óc rỉ sét, luôn chú tâm tới những chuyện vốn là đương nhiên phải vậy, sau đó lại cứ nhất định phải chiếu theo suy nghĩ của mình mà làm việc!” Nếu Serov có mặt ở đây nhất định sẽ phải vỗ tay bôm bốp, loại tâm lý đó Serov còn có một từ có thể hình dung, đó chính là thánh mẫu!

“Bây giờ Bộ Nội vụ đã chuẩn bị xử lý chuyện này?” Shelepin không thèm để ý, nói: “Cải tổ cũng đã được ấn định lịch trình rồi, Bộ Nội vụ vẫn còn có người quan tâm đến chuyện không đáng nhắc tới này, xem ra Serov làm không sai, hơn nữa còn nên chỉnh đốn lại cẩn thận trong Bộ Nội vụ!”

Tikhonov cười khổ: “Đúng vậy, một lần giết chết hơn nghìn người, thật sự là hình tượng quá lớn rồi, chỉ không biết có thể khiến bộ trưởng của chúng ta ép xuống được hay không.”

“À, Ivan Aleksandrovich Serov (3) phải không? Là do Beria đề bạt lên!” Shelepin khẽ cảm thán một tiếng rồi nói: “Anh cho rằng anh bạn trẻ của chúng ta tại Azerbaijan sẽ nhận được két quả thể nào?”

“Theo những gì bộ trưởng Serov (Ivan) từng kinh qua, hẳn là sẽ không làm gì Serov (Yuri) cả!” Tikhonov phân tích, “Dù sao thì bản thân bộ trưởng cũng từng không ít lần làm chuyện như vậy, đều là người đã đi qua giai đoạn chiến tranh, hẳn sẽ không cổ hủ như đám chơi đùa ngòi bút ấy! Chỉ là vẫn cần chuẩn bị sẵn sàng, nếu Aleksandr anh chuẩn bị nghêm túc đề bạt Serov, một khi ý kiến xử lý của Bộ Nội vụ được đưa ra, tốt nhất là tạm thời điều chuyển chức vụ!”

“Tôi đã để Semichastny bảo Serov tạm thời yên tĩnh lại rồi, hơn nữa thì! Bây giờ trong nhà giam nội bộ khu vực Ngoại Kavkaz đã không còn người cho cậu ta giết nữa!” Shelepin tay cầm bút máy gõ gõ xuống mặt bàn, nói: “Tikhonov, nếu ở Bộ Nội vụ anh không thể ngăn cản được Bộ Nội vụ ra quyết định xử phạt thì nói trước cho tôi một tiếng, tôi dành thời gian để Serov tạm thời ẩn đi một chốc!”

“Anh chuẩn bị để cậu ta tới đâu?” Mesyatsev bĩu môi: “Cậu ta mới 26 tuổi, cấp bậc không thể cao thêm được nữa, nếu không sẽ quá bắt mắt!”

Shelepin ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế, thoáng trầm ngâm rồi nói: “Tạm thời không ở trong nước nữa, nếu Tikhonov không thể ngăn cản Bộ Nội vụ ra quyết định xử phạt, tôi chuẩn bị điều cậu ta ra nước ngoài, đã

chán ghét người nước ngoài như vậy thì để cậu ta ra nước ngoài làm đại sứ, cũng coi như rèn luyện một chút!”

Chú thích: (1) Chức vụ lãnh đạo trong nhà thờ và một cộng đồng Hồi giáo. (2) Zoya Anatolyevna Kosmodemyanskaya, nữ du kích Liên Xô, người phụ nữ đầu tiên được phong tặng danh hiệu Anh hùng Liên bang Xô viết (3) Nhân vật có thật trong lịch sử,

giám đốc đầu tiên của KGB, đọc tiếng tàu là Tạ La Phu, main là Tạ Lạc Phu, tiếng Nga đều là Serov cả, nếu 2 người cùng xuất hiện trong 1 câu sẽ chú thích bằng tên bên cạnh, nếu ở riêng thì tự hiểu.