Đại Tỉ Đi Học

Chương 36: Chương 36

-Sáng nay em đã đọc báo mới chưa ? –Ji Yong cười khẩy,hỏi HS khi 2 người chạm mặt ở quán cà phê,lúc này cô đang đi ăn sáng cùng với Hong Ki ,Kang In và Dara.

-À,có đọc qua – HS thản nhiên gật nhẹ ,mặt hoàn toàn ko biểu lộ chút tức giận nào.

“Cô ấy thực sự đã ko để tâm đến mình nữa rồi” ,Ji Yong cay đắng nghĩ thầm trong bụng.

-Ko biết khi nào chuyện của em với Jae mới lên báo –Tuy trong lòng đau đớn nhưng Yongie vẫn ko để lộ ra bên ngoài,tiếp tục hỏi.

-Chắc khi anh lấy vợ xong – HS đáp ngay –Em sợ bọn mình công bố cùng 1 lúc thì cánh nhà báo lại khó bề làm ăn,ko biết nên đưa cặp nào lên trang nhất.

-Hừ,em suy nghĩ chu đáo ghê ý nhỉ - Ji Yong thở mạnh rồi hất hàm cầm cốc cà phê,bước nhanh ra ngoài.

-Chị thật sự ko tức chút nào sao ? – Hong Ki huých nhẹ vai HS,tinh nghịch hỏi.

-Tức muốn chết luôn chứ lại chả ko – HS nhăn mũi – Tức lắm lắm ý,nhưng mà vẫn cố nhịn lại.

-Anh công nhận em giỏi ghê đó nhóc ạ -Kang In cười cười -Suốt 3 năm chịu đựng mà đến bây h vẫn ko thể hiện lấy 1 tẹo cảm xúc nào.

-Nhưng mà cậu phải xem thế nào đi ,chứ 3 tuần nữa là họ kết hôn trong khi cái hạn của cậu còn tới hơn 30 ngày nữa.-Dara góp lời.

Bây giờ thì ai cũng đã biết cái hạn của HS là gì ( trừ Ji Yong),bởi tối qua khi tất cả đến nhà SuJu ăn uống tụ tập thì HS do uống say đã lỡ mồm nói ra hết bí mật của mình. Đến khi cô tỉnh lại thì tất cả đều đã biết lí do tại sao khi trước cô lại đi Nhật và tại sao cô và Jae phải vờ là yêu nhau.Nhưng may thay là mọi người quyết định sẽ giữ im lặng về chuyện này cho tới khi chính miệng HS nói ra.

-Sao chị ko nói thẳng vs Yong huyng luôn đi – Hong Ki thắc mắc trong khi mồm vẫn đang nhồm nhoàm nhai bánh.

-Ko được đâu – HS lắc đầu –Tính Yongie nóng vội và bất thường lắm,nếu nói ra thì có khi anh ấy sẽ vội làm những việc sai lầm khiến chuyện ngày xưa lại tái diễn.Chị định để đến khi nào xong xuôi sẽ nói ra nhưng ai dè tên đó lại….

-Thế bây h phải làm thế nào –Kang In và Dara cùng lên tiếng.

-Em cũng không biết nữa –HS rên rỉ ,cúi gầm mặt xuống cốc cà phê.-Em cần thêm thời gian để suy nghĩ về việc này.Nếu mà em cứ gặp anh ấy liên tục như thế này thì chết mất.

Nhưng ko gặp Ji Yong là 1 nhiệm vụ bất khả thi với HS vì họ vẫn phải cùng làm việc ở trường quay.Mỗi lần như vậy ,HS thường miễn cưỡng tránh ra xa hoặc vạn bất đắc dĩ mới đến gần và nói dăm ba câu với anh.

Dường như Sunny cũng đã biết được nguy cơ bị cho rơi lần thứ hai nếu như Ji Yong cứ liên tục gặp gỡ HS thế này.Bởi vậy,cô ta thường dành nhiều thời gian hết mức có thể để đến nơi mà 2 người làm việc,cố giữ cho Ji Yong ở thật xa HS và thể hiện tình cảm cũng như sự âu yếm càng nhiều càng tốt.

Tất nhiên,mỗi khi nhìn thấy vậy,HS đều chỉ muốn nhảy ngay vào và cho cô nàng kia biết thế nào gangster chính hiệu.Nhưng lực bất tòng tâm, HS chỉ biết ngồi nhìn Ji Yong và cô nàng silicon kia vui vẻ với nhau.

“Kwon Ji Yong,sau này tôi sẽ vứt anh và con nhỏ kia xuống biển cho cá mập ăn thịt chết toi cả 2 người luôn xem lúc đấy còn hú hí với nhau được nữa hay ko” HS rủa thầm trong bụng .

-Ơ kìa,vợ chưa cưới,sao sắc mặt khó coi vậy nè ? –Jae bỗng từ đâu nhảy ra ,dài giọng trêu chọc HS.

-Anh từ đâu chui ra vậy – HS ngạc nhiên hỏi.2 tay vỗ bốp bốp 2 cái vào má Jae theo thói quen.

-Đau –Jae giả bộ nhăn nhó,rồi lại cười hì –Anh vừa đi chụp ảnh quảng cáo về,lượn qua xem vợ chưa cưới yêu quái đang làm gì.Ai ngờ quan tâm vậy mà đến nơi chỉ nhìn thấy cái bộ mặt cau có này.

-Hứ,anh bảo em nhìn thấy cái hình ảnh chướng tai gai mắt kia thì làm sao mà ko cau có cho được –HS bĩu môi,chỉ tay về phía xa xa.

Jae nhìn theo hướng tay HS, đập vào mắt anh là cảnh Ji Yong đang ngồi đọc kịch bản trong khi Sunny ở đằng sau vẫn đang ôm vai bá cổ thắm thiết.

-Có gì mà em phải tức nhỉ,nếu em thik,anh cũng làm cho bọn họ tức nổ mắt luôn – Jae cười cợt –Em lại đây,mình hôn nhau,cho cái thằng tóc vàng kia nó nhảy dựng lên luôn.

-Ha ha –HS bật cười, đạp vào chân Jae 1 cái –Anh lắm trò vừa thôi,em mà làm thế khéo tên kia chưa kịp nhảy lên thì hội fanclub của anh đã xông vào cắn xé em rồi,mấy bả fan gơn của anh mà điên lên thì em có mà chạy đàng trời.

-Nếu như vậy thì chắc là anh ế đến già quá – Jae bĩu môi.

-Thiếu gì,anh yêu Ho oppa ấy bả ý vui lòng là được rồi.-HS tiếp tục trêu chọc.

-Aisshi ,lại mang chuyện đó ra giỡn hả,cẩn thận Sulli nghe được là ko xong đâu.- Jae trợn mắt doạ nạt.

-Ho oppa vẫn còn theo đuổi nhóc đó à – HS ngạc nhiên – Nhóc đó mới 16 mà.Ho oppa mà lằng nhằng khéo nhóc đó kiện Ho tội quấy rối trẻ em đó.

-Ha , được đó – Jae sáng mắt -Nếu Ho vào tù thì chức Leader sẽ về tay ta.Ho ho ho,mình phải nhanh giúp Sulli kiện Ho mới được.

-Hi hi hi,chết nhá,em ghi âm giọng oppa vào rồi –HS cười gian –Em sẽ gửi cho Ho xem oppa ý xử lí thế nào nhá.

-Áaaaaaaa, đồ gian xảo có đưa đây ko hả - Jae hét ầm lên rồi nhảy vào định giựt lại chiếc điện thoại trên tay HS.Hai người vui vẻ giằng co mà ko biết từ đằng xa,ko biết có người đang tức nổ đom đóm mắt.

***

-Huyng đến gặp HS hả,2 người vui vẻ quá nhỉ - Ji Yong cười khẩy,nói với Jae qua tấm gương phòng vệ sinh nam.

-Ko,huyng đến tìm cậu đó – Jae chợt nghiêm túc lạ thường.

-Tìm em? –Yong nhíu mày,rồi ngay lập tức lấy lại vẻ mỉa mai sẵn có -Để đưa thiệp cưới ư?

-Ko-Jae đáp lại ngay -Để đưa cái này,HS đã để quên nó ở bên Nhật –Nói rồi rút từ trong túi ra 1 quyển sổ khá dày,bìa màu xanh lá mạ, ấn vào tay Yong.- Đáng lẽ anh mới là người nhận thiệp cưới từ cậu nhưng mà đảm bảo cậu đọc xong cái này thì sẽ ko muốn gửi đi bất cứ cái thiệp cưới nào nữa đâu.

Jae nói rồi ngay lập tức bỏ đi, để lại Yongie ở bên trong với bộ mặt khó hiểu.

Bước vào phòng nghỉ riêng ,Yongie thả mình xuống ghế, đưa tay lật mở từng trang của cuốn sổ nọ.Những nét chữ tròn đều quen thuộc của HS hiện ra trên từng trang giấy.

Đây là 1 cuốn nhật kí.

“Ngày …tháng…năm…

Giờ đã là 1 tuần kể từ khi mình đến Nhật Bản . Đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Điều duy nhất mình biết được lúc này là mình nhớ Yongie kinh khủng.Mình ko thể kiềm chế được cảm xúc của mình lúc này ,mình khóc, đã 1 tuần liên tiếp mình cứ nằm rũ rượi trong nhà và khóc. Đó là tất gì mình có thể làm để vơi bớt nỗi đau này…”

Ji Yong như không tin vào mắt mình,anh lật nhanh vài trang.

“Ngày …tháng …năm…

Thức ăn ở đây ko hợp với mình,mình ăn ko ngon miệng chút nào.Là do thức ăn chán hay là do mình quá buồn bã,có lẽ là chỉ do mình thôi. Đã 10 ngày kể từ khi mình ko còn được gặp Yongie.Là 10 ngày u ám nhất trong cuộc đời mình,có lẽ những ngày đầy nước mắt này sẽ vẫn còn kéo dài cho tới khi nào mắt mình cạn khô hoặc cho tới khi mình có thể quên được Yongie…”

Lại lật nhanh mấy trang…

“Ngày …tháng… năm…

Mình đã thôi ko khóc nữa,ko phải do mắt mình đã cạn hay do mình đã quên Yongie mà là do mình biết là vì mình ko thể quên được Yongie nên nếu cứ tiếp tục khóc như vậy thì mình sẽ bị mù .Mình ko muốn bị mù,dù nếu mình bị mù thì mình vẫn sáng tác được nhưng như thế thì mình sẽ ko thể nào nhìn thấy được Yongie,mà nếu ko thể nhìn thấy được Yongie thì có lẽ suốt cuộc đời mình sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa…”

“Ngày …tháng…năm…

Tối qua mình lại mơ thấy ác mộng.Mình mơ về buổi sáng hôm ấy,khi Yongie đã khóc trước mặt mình,trái tim mình như muốn vỡ làm trăm mảnh.Nhưng mình vẫn phải cố nén nhịn,vẫn vờ như rằng mình ko yêu Yongie mà yêu Jae, để khiến cả mình và Yongie đều phải đau khổ.Màn kịch do mình dựng nên đã biến tình yêu của mình thành sự dối trá trong mắt Yongie.Nhưng mình ko thể làm khác,mình đã hi sinh tình yêu của mình để Yongie ko phải hi sinh ước mơ của anh ấy…”

“Ngày …tháng…năm….

Thời gian trôi qua như không thể chậm hơn được nữa.Cái hẹn 3 năm cứ như đang đè chặt trên vai mình.Mình phải cố vượt qua 3 năm để có thể ở bên Ji Yong trọn đời mà ko phải chịu bất cứ sức ép nào từ gia đình.Nhưng liệu anh ấy có chờ mình,hay là không,hay là anh ấy sẽ quên mình như quên 1 câu chuyện buồn….”

Tới đây,Ji Yong ko thể đọc tiếp được nữa,cậu nhấc máy gọi cho Ji Hoon.

-Anh hãy nói xem,cái hẹn 3 năm của Hye Sun là gì vậy ? –Ji Yong hỏi ngay khi Ji Hoon vừa nhấc máy.

5 phút sau ,Ji Yong dập máy.Vì anh đang ở trong phòng chờ riêng nên ko ai có thể thấy cảnh 1 người con trai với mái tóc vàng óng đang ngồi khóc,2 tay ôm chặt cuốn sổ màu xanh lá mạ vào lòng.

***

Rời phòng nghỉ,Ji Yong chạy như bay sang phòng nghỉ của HS,ko thèm gõ cửa ,anh đẩy luôn cửa mà bước vào.

HS đang say sưa đọc tiểu thuyết,cô giật mình bởi sự có mặt đột ngột của anh.Gập cuốn sách lại ,cô đang hé môi định hỏi lí do tại sao anh lại bất ngờ vào phòng cô thế này.Thì bỗng dưng,môi cô đã bị chặn ngay lại bởi 1 nụ hôn mạnh bạo của Yong.

-Anh đã biết hết rồi – môi của Ji Yong lại nhanh chóng rời ra,thì thầm trên môi cô -Chuyện 3 năm trước anh đã biết hết rồi,vì sao em bỏ anh,anh cũng đã biết rồi,em sống bên đó thế nào,anh cũng đã biết rồi…

-Em…em…-HS quá bất ngờ,cô lắp bắp ko thành câu.

-Em ko cần nói gì cả - Yong lắc đầu , đưa tay lên bịt miệng cô - Từ bây h chỉ cần nghe theo anh là được rồi.

Nói rồi lại ôm riết cô vào lòng….

-Chuyện quái gì đang xảy ra thế này – Sunny gào lên ở cửa phòng chờ.

-Sunny,tôi có chuyện cần nói với cô – Ji Yong đột ngột trở lại thái độ lạnh lùng thừơng ngày.

-Em cũng có chuyện cần nói với anh – Sunny hét ầm lên.

-Tôi…

Ko để Ji Yong nói tiếp ,Sunny đã chặn họng ngay.

-EM CÓ THAI RỒI!!!!!!!!!!!!!!!!!!