Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Chương 10

Edit: Ys

Chất lỏng dính dớp cùng mùi tanh hôi hắt thẳng vào mặt Lâm Tập Tập, cô cuống quýt hít vào một ngụm, lập tức nôn khan không ngừng.

Tuy rằng có Lâm Tập Tập che chắn, nhưng lão phu nhân và Lý Ngọc tránh ở phía sau vẫn không thoát khỏi cảnh bị máu tanh hôi bắn lên người, hai người bình thường nào có gặp phải trường hợp thế này bao giờ, trông thấy máu đỏ lập tức sợ đến mức hét lên, run bần bật.

Lâm Kính Đình ở bên trong nghe được động tĩnh nên chạy ra, nhìn thấy một màn máu chảy đầm đìa, sợ đến nỗi rớt hai mắt ra ngoài, ruột gan vỡ ra, thình lình nhào đến ôm lấy Lâm Tập Tập cả người đầy máu, không quan tâm máu dính lên người, hai tay sờ tới sờ lui trên người cô: “Vãn Nhi, Vãn Nhi em không sao chứ, em sao rồi, đừng doạ anh!”

Máu nhầy nhụa dính lên da làm Lâm Tập Tập tê dại cả đầu, Lâm Kính Đình còn không ngừng sờ soạng làm cô muốn phát điên, nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Anh, em muốn đi tắm!”

Lâm Kính Đình nghe cô nói vậy, cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ thở phào: “Tiểu tổ tông, em không sao chứ?”

“Máu này là người khác hắt vào.” Lâm Tập Tập nhắc anh ta.

Lâm Kính Đình muốn lau mặt, lại phát hiện tay mình cũng dính máu, chỉ đành bỏ qua, quay đầu lại nhìn gia đinh đã khống chế ả đàn bà điên lại, hung ác nói: “Giải bà ta lên quan phủ.”

Lâm Tập Tập vội vàng kéo anh ta: “Anh, vừa rồi bà ta nhắc đến chuyện cho vay nặng lãi còn hơn ép chết người, anh đừng nóng vội đưa lên quan phủ, trước tiên giữ lại hỏi tình hình xem.”

Lâm Kính Đình nhíu mày, nghi hoặc nói: “Vay nặng lãi?”

Lúc này lão phu nhân mới nguôi ngoai, được người hầu đỡ, vỗ ngực nói: “Kẻ điên này vừa tới đã mắng Lâm gia, còn mắng con, đây là miếu Bồ Tát, vậy mà lại gặp chuyện đen đủi thế này, xem chúng ta cả người toàn máu này, thật tội lỗi!”

Lâm Kính Đình cũng biết nơi đây không phải nơi để thẩm vấn, vội bảo người hầu và gia đinh thu dọn đồ đạc, tìm một quán trọ gần nhất cho mọi người tẩy rửa máu trên người.

Lâm Tập Tập bị ảnh hưởng nặng nề nhất, cô phải dùng đến khoảng hai thùng nước lớn mới rửa sạch người được, có điều, dù đã tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới, cô vẫn cảm thấy mùi vị tanh tưởi còn lưu lại, cũng may chỉ là máu gà, nếu là máu chó thì hôm nay cô phải ngâm trong thùng nước cả ngày mất.

Lâm Tập Tập mặc quần áo mới được đưa tới vào, tuy không vừa người lắm nhưng ít nhất vẫn sạch sẽ, chỉ cần không để cô ngửi thấy chút máu nào là cô hài lòng rồi.

Rời phòng đi xem lão phu nhân và Lý Ngọc, hai người họ đều đã tắm xong, đang ngồi trên giường trong phòng mình uống canh sâm, Lâm Tập Tập cảm thấy kỳ quái, người bị tạt máu là cô, sao hai người họ trông còn suy yếu hơn cô thế?

Thấy hai người họ không có việc gì, cô lại chạy đi tìm Lâm Kính Đình, gõ cửa một lúc lâu thì gia đinh ở bên trong mới ra mở cửa, Lâm Kính Đình ngồi bên cạnh bàn, vẫn chưa thay bộ quần áo dính máu ra, chỉ rửa sạch máu trên tay, thấy cô bước vào, cau mày hỏi: “Sao không lên giường nghỉ ngơi mà chạy đến đây làm gì?”

Lâm Tập Tập đi qua, ngồi bên cạnh Lâm Kính Đình, nói: “Em không hiểu sao mình lại bị tạt máu đầy người, chẳng lẽ không thể tới hỏi sự tình sao?”

Bộ dạng kiêu ngạo nâng cằm tức khắc làm Lâm Kính Đình đầu hàng, cười mắng: “Em có lý được chưa.”

“Bà ta nói gì?” Lâm Tập Tập nhìn người phụ nữ run bần bật đang co rúm trong góc, nhíu mày.

“Không nói gì cả, dù có hỏi gì thì bà ta cũng chỉ mắng anh và Lâm gia.” Lâm Kính Đình nói.

Lâm Tập Tập nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Chuyện vay nặng lãi vốn không phải do anh quản, vì sao bà ta lại chạy tới mắng anh, có muốn tìm anh hai hỏi một chút không?”

Lâm Kính Đình xua tay: “Anh cũng cảm thấy kỳ lạ, vẫn nên hỏi rõ ràng trước rồi nói.”

Lâm Kính Đình vẫn rất lý trí, khi chuyện này xảy ra, lập tức nhạy bén mà nghĩ không thể kinh động đến Lâm Kính Hiên, chuyện vay nặng lãi trước nay đều do Lâm Kính Hiên chịu trách nhiệm, bây giờ có người xảy ra chuyện lại chửi lên đầu Lâm Kính Đình, chỉ cần có chút đầu óc đều sẽ biết trong đó nhất định có điểm kỳ lạ.

Thế nhưng dù hai anh em có vừa đe doạ vừa dụ dỗ thế nào, người phụ nữ kia cũng không chịu nói gì, vào lúc bó tay chịu thua thì có một người phụ nữ tìm đến cửa, chỉ đích danh muốn tìm Lâm Kính Đình, còn nói người bọn họ bắt đi là chị dâu của bà ấy.

Chuyện hi hữu hôm nay cứ nối tiếp nhau mà đến, Lâm Kính Đình bảo người dẫn bà ấy vào, khi nhận ra đối phương là một phụ nhân xinh đẹp, Lâm Kính Đình khá bất ngờ: “Bà ta là người nhà của bà?”

Đối phương không e ngại bầu không khí áp lực trong phòng, gật đầu nói: “Là chị dâu của tôi.”

Lâm Tập Tập nói nhỏ vào tai Lâm Kính Đình: “Bà ấy là Tây Thi đậu hũ ở Tân Nhai Khẩu, em từng đến nhà bà ấy ăn tào phớ.”

Lâm Kính Đình nhướn mày, hỏi Tây Thi đậu hũ: “Chị dâu bà là người điên?”

“Không phải, chị ấy là bị doạ mới thành như thế, ngày thường vẫn là một người bình thường.”

Lâm Kính Đình lạnh mặt, nói: “Nếu là người nhà, khẳng định là biết chuyện vay nặng lãi, bà ta không nói được, vậy thì bà nói đi.”

Tây Thi đậu hũ hít sâu, nhìn Lâm Tập Tập ở bên cạnh rồi mới nói: “Năm ngoái anh tôi quen biết ông chủ Lâm ở hiệu cầm đồ, ông chủ Lâm nói anh tôi rất giỏi nhìn ngọc nên xúi giục anh tôi mua, chúng tôi chỉ là một gia đình bình thường, chơi không nổi mấy thứ xa xỉ đó, nhưng anh tôi bị ma quỷ ám ảnh, thật sự đi mua, anh ấy không có tiền, ông chủ Lâm liền nói có thể cho mượn, chỉ cần bán được ngọc, kiếm được tiền lời là có thể lập tức trả tiền ngay, anh tôi tin lời hắn ta nói, ký tên đóng dấu mượn một số tiền, nhưng viên ngọc kia chỉ là hòn đá, sau lại biết được ông chủ Lâm đó là một kẻ cho vay nặng lãi lấy lãi gộp(*).”

Lãi gộp

Lâm Tập Tập nhíu mày lắng nghe, còn Lâm Kính Đình lại thờ ơ, anh ta vốn chẳng quan tâm người khác khổ sở thế nào, dưới cái nhìn của anh ta, thủ đoạn của Lâm Kính Hiên tuy ti tiện nhưng hai người kia cũng coi như cam tâm tình nguyện, vốn chẳng thể trách ai, chuyện anh ta quan tâm là vì sao cuối cùng loại chuyện thế này lại tính lên đầu Lâm Kính Đình anh.

Lâm Kính Đình nói vào trọng điểm: “Nếu là vay nặng lãi của Lâm Kính Hiên, vì sao lại tìm tới tôi? Các người hẳn phải tìm Lâm Kính Hiên mới đúng.”

“Tiệm cầm đồ là chỗ làm ăn của cậu, hiển nhiên người cho vay nặng lãi cũng là cậu, mỗi lần tới đòi nợ, hô đánh hô giết cũng đều nói là cậu phái tới, bây giờ cậu lại nói là người khác làm, chẳng lẽ ông chủ Lâm dám làm không dám nhận?”

Lâm Kính Đình nghe xong lời này, cắn chặt răng, kiềm chế cơn giận nói: “Việc này không phải tôi làm, vì sao tôi phải gánh? Các người không hỏi rõ ràng nguyên do đã tới gây sự, việc này tôi nhất định không tha, muốn nói gì thì các người giữ lại mà nói với nha môn.” Nói xong, anh ta ra hiệu cho gia đinh bắt người phụ nữ trên mặt đất lên.

Lâm Tập Tập vội vàng kéo áo anh ta nói: “Anh, thả bọn họ đi, bọn họ đã đủ đáng thương rồi.”

Lâm Kính Đình nhíu mày, nói: “Nhưng vừa rồi bà ta hắt máu lên người em, chuyện nghiêm trọng như vậy, sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua.”

Lâm Tập Tập nói: “Đúng là em tức giận về việc này, nhưng nếu có nội tình thì không phải không thể tha thứ, hơn nữa vụ rắc rối này cũng làm anh biết được rất nhiều việc trước kia không biết, coi như là có công.”

Nhìn thấy em gái bảo bối của mình nói giúp cho người khác, Lâm Kính Đình thấy hụt hẫng trong lòng, thế nhưng vẫn xua xua tay, nói với Tây Thi đậu hũ: “Bỏ đi, bà dẫn bà ta đi đi, còn chuyện vay nặng lãi tôi sẽ tự điều tra rõ ràng.”

Tây Thi đậu hũ căng thẳng từ nãy đến giờ, lúc này mới thả lỏng, ngàn ân vạn tạ hai hai người rồi nhanh chóng dẫn chị dâu của bà ấy đi.

Lâm Tập Tập cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lâm Kính Đình đang trầm mặc, Lâm Tập Tập nói: “Anh, muốn đi tìm anh hai đối chất sao? Rõ ràng anh ấy giấu giếm anh rất nhiều chuyện.”

Lâm Kính Đình giơ tay xoa đầu cô: “Tiểu nha đầu, những việc này không cần em nhọc lòng.”

“Anh cứ coi em là con nít mãi, em lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi, nếu anh tới tiệm cầm đồ tìm anh hai nói chuyện thì phải dẫn em theo, lần trước em cá cược thua Thiến Nhi nên đem cầm miếng ngọc bội ở Tân Nhai Khẩu, anh đến giúp em lấy về đi.”

Lâm Kính Đình lập tức bị cô chọc cười, hỏi: “Ngọc bội nào?”

“Chính là miếng trước kia anh đưa cho em, cái hợp tuổi với em ấy.” Lâm Tập Tập nhỏ giọng nói.

Lâm Kính Đình không tin nổi, hỏi: “Bạch ngọc quý như vậy mà em dám đem ra làm trò chơi? Cầm bao nhiêu?”

Lâm Tập Tập tự biết mình nói sai, rụt cổ ngượng ngùng nói: “11 đồng đại dương.”

“Em…” Lâm Kính Đình trừng lớn mắt, lửa giận công tâm mà nói: “Tiểu tổ tông của anh… Miếng ngọc kia là đồ cổ giá trị liên thành, vậy mà em lại cầm 11 đồng đại dương?”

“Thật sự quý đến vậy sao? Vậy anh mau lấy về giúp em, lúc ấy em nghĩ đó là tiệm cầm đồ của nhà mình nên sẽ không có việc gì.” Lâm Tập Tập nói, nước mắt đã sắp trào ra: “Anh, em sai rồi, em không biết miếng ngọc kia đáng giá như vậy, anh mau giúp em lấy về đi, hu hu hu hu…”

“Được được được, anh lập tức đi lấy về, em đừng khóc đừng khóc… Tâm can của anh, em chính là tổ tông của anh!”