Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 77: 24 tiếng nguy cấp (1)

Khi Diêu Nguyên cùng Morrison chạy tới lối vào tầng ba, quả nhiên nơi đó đã sụp đổ, nham thạch khổng lồ chất đống đống, đừng nói là người, cả một con chuột chui cũng không lọt. Có thể nói, lối này đã bị lấp kín hoàn toàn.

Thấy thế, chân Diêu Nguyên cùng Morrison như mềm hẳn đi, đứng tại chỗ tuyệt vọng. Hai người nhìn lẫn nhau trong chốc lát rồi Diêu Nguyên lên tiếng:

-Hiện giờ đã không còn biện pháp nữa rồi. Ngươi hãy làm theo lời ta, đi tới bên kia sau đó tập trung cảm nhận sự tồn tại của thực vật ngoài hành tinh. Hiện giờ không cần sử dụng năng lực, chỉ cần cảm thụ thấy bọn chúng là được. Tại tầng ba vẫn còn hai lần thuốc và axit mạnh, hơn nữa trong lò phản ứng vẫn còn một lượng thuốc và axit mạnh, có thể duy trì thêm một thời gian. Cho nên, trong khoảng hai mươi tiếng nữa, ta nghĩ hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.

Nói tới đây, Diêu Nguyên ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói:

-Morrison, ngươi đợi ở đây. Ta đi chuẩn bị mọi thứ, rồi quay lại nhanh nhất có thể, tin tưởng ta.

Morrison luống cuống, vội vàng nói:

-Uy, Diêu Nguyên! Ta đâu có biết làm sao để cảm nhận a, lão tử ngay cả năng lực lừa gạt dùng ra sao cũng không biết, ngài biểu ta sử dụng làm sao đây? Hơn nữa, ta đợi ở đây cũng vô dụng, không bằng ta đi theo ngài, rồi 20 tiếng sau quay trở xuống, thế nào?

Diêu Nguyên đặt tay lên vai hắn, nghiêm túc nói:

-Không! Ngươi phải đợi ở đây, 20 tiếng bất quá chỉ là phỏng đoán của ta thôi. Thời gian an toàn thật sự chỉ khoảng 16 tiếng, còn lại thì phải xem bên trong lò phản ứng còn bao nhiêu thuốc và axit mạnh, cho nên, ngươi không thể đi…Morrison, Phong Tiểu Chanh cũng ở tầng ba. Nàng vì trốn tránh ngươi cho nên đã đăng ký làm việc tại tầng ba, làm một người phiên dịch!

Morrison ngẩn người, vẻ mặt biến chuyển không ngừng, cứ như vậy ngơ ngác đứng tại chỗ. Cho đến khi Diêu Nguyên đi xa, hắn mới với tay về hướng Diêu Nguyên, nhưng không thốt lên được lời nào. Thật lâu sau hắn chán nản ngồi xuống, lẩm bẩm:

-Mẹ kiếp, cái gì mà tập trung cảm giác thực vật ngoài hành tinh, ngươi cho rằng ta là siêu nhân sao? Cái cảm giác chết tiệt kia, lão tử hiện giờ muốn bình tĩnh còn khó nữa là, ngươi quả tin tưởng ta quá mức rồi…

Khốn kiếp!

Không nói tới việc Morrison đang than ngắn thở dài, bên kia, tiểu đội do Ưng chỉ huy nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về lối vào tầng một, kiểm tra từng nơi một. May mắn thay, tuy có nhiều đất đá sụp đổ, mặt đường cũng nứt nẻ nhưng cánh cửa tại lối vào vẫn ổn. Tất cả dụng cụ, cửa cách ly vẫn hoạt động bình thường, không có dấu hiệu của việc rò rỉ.

Đến giờ, Ưng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm bội phục những kỹ sư, công nhân xây dựng. Bọn họ nhất định đã bỏ công sức rất lớn chế tạo cánh cửa này, chất lượng tuyệt đối khỏi chê. Thực tế, do tính chất quan trọng của nơi này, Ưng cũng đã từng kiểm tra cẩn thận. Đó hầu như là thói quen của một tay súng bắn tỉa, kiểm tra toàn bộ những địa điểm quan trọng. Theo hắn đánh giá, cánh cửa này chắc chắn đến mức không ngờ, gần như phải dùng tới tên lửa đạn đạo oanh kích chính diện mới phá sập nổi.

Ưng thở phào, nói với những người còn lại:

-Dừng và nghỉ ngơi tại chỗ. Ách, Trương Hằng, ngươi tới đây quan sát kỹ xem còn chỗ nào nguy hiểm…Trương Hằng?

Đang nói, Ưng giật mình khi nhìn thấy gương mặt trắng nhợt của Trương Hằng, lập tức cảm giác bất hảo. Hắn nhanh chóng vọt tới bên người Trương Hằng, lay lay bờ vai hỏi:

-Có gì à? Có phải cảm giác được mối nguy hiểm nào không! Nói cho ta biết!

Trương Hằng nuốt nuốt nước miếng, nhìn quanh đi quanh lại mấy lần mới nhỏ giọng nói:

-Cánh cửa thì không sao…Nhưng lớp đất đá ở hai bên đã bắt đầu lung lay rồi. Nó tạo cho ta một cảm giác nguy hiểm từ từ, không biết cánh cửa này còn duy trì được bao lâu nữa.

Ưng hít một hơi lạnh, hắn cũng không nói gì thêm mà khẽ gật đầu với Trương Hằng, sau đó ngồi xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn trước mặt.

Thực tế, từ khi tiến vào vũ trụ thì hầu như mọi người đều cấp tốc học tập những kiến thức liên quan về vũ trụ. Bao gồm cả việc một người nếu rơi vào chân không, họ sẽ không nổ banh xác như phim viễn tưởng mà sẽ ngạt thở đến chết…Đó là kiến thức khoa học thông thường.

Kiến thức này Ưng cũng có học qua mấy tháng. Hắn dĩ nhiên biết, nếu cánh cửa này bị rò rỉ, do sự chênh lệch áp suất sẽ khiến cho không khí bị hút mạnh ra ngoài chân không. Theo thời gian thì lực hút sẽ càng ngày càng mạnh, do chỗ rò được mở rộng, thậm chí sau này, nếu lực hút đủ mạnh có thể thổi bay cả cánh cửa …Khi đó, mười hai vạn người còn mấy ai sống sót đây?

Ưng vừa rồi từ tầng hai lên tầng một, cảnh tượng nhìn chung khá hỗn loạn, mặc dù cướp bóc hay giết người gì đó vẫn chưa diễn ra, nhưng việc dân chúng đang hỗn loạn là cực kỳ nghiêm trọng. Ít nhất, cần tới mấy giờ hoặc hơn để trấn an tất cả, rồi sau đó mặc đồ du hành vũ trụ, đưa trẻ em vào những toa tàu chuyên dụng, dắt từng đội qua cánh cửa lớn, rồi khu cách ly chân không. Đủ mọi quy trình như vậy mới có thể trở về phi thuyền Hi Vọng…

Hơn nữa, phi thuyền Hi Vọng đang trong quá trình cải tạo đường truyền năng lượng. Mặc dù những đường truyền năng lượng chính đã xong, nhưng những đường dây đang cải tạo thì làm sao đây? Nếu phi thuyền Hi Vọng trong thời gian ngắn không cách nào khởi động hệ thống duy trì sự sống, dân chúng trở lại phi thuyền cũng không thể bỏ đồ du hành ra. Mà pin trong bộ đồ chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài…

Ưng chưa bao giờ có cảm giác nhức đầu như vậy, lúc này hắn mới hiểu được sự cố gắng của Diêu Nguyên, sự gian nan của hắn khi kiên quyết một mình lèo lái cả phi thuyền Hi Vọng. Điểm này thôi đã khiến cho Ưng bội phục sát đất.

-Trương Hằng, nói cho ta biết mức độ nguy hiểm…Ví dụ như lấy thang đo từ 0 đến 100, 100 là không có nguy hiểm, còn 0 là cực kỳ nguy hiểm. Ngươi cảm giác được mức độ nguy hiểm hiện giờ là bao nhiêu?

Ưng nhỏ giọng hỏi Trương Hằng.

Trương Hằng không đáp, khẽ nhắm mắt đến gần cánh cửa. Sau khi đi chung quanh một vòng, lúc quay lại hắn hơi chần chừ nói:

-Chắc là 80…Không, có thể là 70!

-70 sao? Hi vọng thời gian còn kịp!

Bên kia, Vương Quang Chính đã chỉ huy các binh lính vũ trang xong. Những binh lính đều được trang bị vũ khí tiêu chuẩn, sau đó bắt đầu thực hiện công việc trấn an dân chúng từ tầng hai, hướng dẫn mọi người đi lên tầng một. Cùng lúc đó, Lưu Bạch đang khẩn trương sơ cứu những người bị thương. Vương Quang Chính cũng trợ giúp bằng cách điều một tiểu đội vận chuyển người bị thương, thuốc men dụng cụ y tế, cùng những bác sĩ tìm được về chỗ hắn, dựng nên một trạm cấp cứu tạm thời, bắt đầu sơ cứu giải phẫu.

-Ta nói rồi, đầu tiên phải cầm máu, còn chuyện giải phẫu tính sau. Kể cả nếu có đất đá nham thạch trong vết thương cũng thế, cầm máu đầu tiên, các thứ kia không cần quan tâm!

Lưu Bạch sau khi may xong một miệng vết thương, thấy mấy bác sĩ khác đang giải phẫu vết thương của một bệnh nhân khác, gắp dị vật ra thì hắn gầm lên.

Các bác sĩ kia hơi hoảng, một người trong đó vội vàng nói:

-Nhưng thiếu úy Lưu Bạch, tĩnh mạch của bệnh nhân này đã bị rách rồi, nếu không tìm được dị vật gây rách, cứ xuất huyết trong như vậy thì hắn sẽ…

-Trước tiên cứ cầm máu, còn muốn giải phẫu gì thì quay về phi thuyền Hi Vọng mới tiến hành!

Lưu Bạch nhìn thoáng qua bệnh nhân kia, thoạt nhìn hẳn là một kiến trúc sư. Nhưng hắn vẫn nói bằng giọng lạnh lùng:

-Đầu tiên, máu tồn kho nơi này không nhiều, hầu hết lượng máu dự trữ đều ở trên phi thuyền Hi Vọng. Tiếp theo, nơi này không có đủ dụng cụ y tế, quan trọng nhất, hiện giờ bệnh nhân không nhiều nên các ngươi có thể từ từ giải phẫu. Nhưng ta dám cam đoan, tình hình ở tầng một nghiêm trọng hơn các ngươi nghĩ nhiều. Một lát sau có thể sẽ tới hơn một ngàn bệnh nhân, hoặc nhiều hơn đến đây. Các ngươi cho rằng bây giờ đang ở trong bệnh viện, có đủ thiết bị y tế và máu sao?

Đây là chiến trường!

Bộ dáng của Lưu Bạch vốn trong như một thư sinh chân yếu tay mềm, nhưng bây giờ hắn bỗng nhiên bột phát một luồng khí thế huyết thiết lạnh lẽo, những bác sĩ khác thậm chí không dám nhìn thẳng vào hắn.

-Nơi này là chiến trường! Chúng ta không phải là những bác sĩ bình thường, mà là bác sĩ quân y. Nhiệm vụ của chúng ta là cứu được càng nhiều người càng tốt! Chứ không phải vì cứu một người mà làm hại chết cả mười người. Nó có thể tàn khốc, nhưng đó là sự thật.

Lưu Bạch vừa nói vừa xoay người lại, bắt đầu cầm máu cho một phụ nữ đã hôn mê:

-Phi thuyền Hi Vọng tổng cộng chỉ có hơn mười hai vạn người. Để có thể cứu được số đông, chúng ta buộc phải vứt bỏ thiểu số…Vì sự sống của một ngàn người, đôi khi phải hi sinh một trăm người khác. Nó tàn khốc, nó tàn nhẫn như vậy đấy. Lương tâm các ngươi có thể cắn rứt, nhưng đây là nhiệm vụ của quân y chúng ta!

Tựa như ta, cho dù lương tâm có đau khổ, ta vẫn kiên quyết cứu sống đa số.

Tựa như khi đó, khi phải bỏ mặc sự sống của bạn bè, mặc kệ lương tâm, ta vẫn phải làm. Vì để có thể nhiều người sống sót hơn, cố gắng lên, cố gắng sống sót đi…

Đến câu nói cuối cùng, thanh âm Lưu Bạch càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mình hắn mới nghe được. Tuy mồ hôi trên trán hắn đang tuôn trào như tắm, nhưng hắn không kịp lau đi, bên cạnh cũng không có phụ tá nào lau hộ. Vì vậy, từng giọt mồ hôi cứ rơi xuống lã chã, xen lẫn bên trong là những giọt nước mắt đắng chát…

Lúc này, đã 30 phút trôi qua từ khi bắt đầu xảy ra cơn động đất…