16.Sau đó hắn nhìn tiểu súc sinh lòng lang dạ sói của mình bò qua núi đá…Lướt qua cây cối…Bị cành khô vướng ngã, ngu!Trượt từ cục đá lớn xuống, ngu!Sườn núi nhỏ thế cũng nhảy không lên, ngu!Lộc cộc lăn xuống mương, ngu!…Thời điểm hừng đông, Hổ Con lại về tới nơi Bạch Hổ ở bên hồ nước.Khác biệt chính là trong miệng còn ngậm hai cây linh chi hoang dã đen tuyền.Linh chi đón ánh mặt trời tốt nhất sinh trưởng trong núi.Tuy rằng đối với Bạch Hổ có đạo hạnh ngàn năm mà nói chẳng khác gì như muối bỏ biển, nhưng có chút ít còn hơn không.Quan trọng là, ai đó chán ghét thiếu nhân tình người khác.Còn chẳng liên quan đến hắn.Nhưng vừa trở về liền thấy được dáng vẻ hai mắt long lanh của Bạch Hổ.Còn chưa phản ứng được, đã bị một cái hổ vồ đến đè bẹp trên mặt đất.Bạch Hổ khó nén vui mừng, sử dụng cả miệng lẫn lưỡi, vừa hôn vừa liếm Hổ Con của mình: “Con ngoan của ta, thật là tâm can bảo bối của ta, bảo bối tâm can, hay là sau này gọi ngươi là Tiểu Bảo đi ~ Tiểu bảo bối của cha ~Hổ Con mặt trầm như băng: “……”.