Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!

Chương 37: [Chương kết thúc]

Đế quân rất tức giận.

Hậu quả —— rất an tĩnh.

Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh.

Mặt hồ xanh đen giống một mặt gương, phản chiếu trời xanh mây trắng.

Cứng rắn, không thể đập vỡ.

Bạch Hổ nhíu mày đứng ở bên hồ: “Mặt hồ này là như thế nào?”

Thổ Địa Lão Nhân: “Đế Quân dùng lồng Vân Đỉnh bao hồ này lại, cho nên mặt hồ lặng như gương cứng như thiết… Ặc… chính là ý tứ đóng cửa từ chối tiếp khách.”

Bạch Hổ hừ lạnh: “Đóng cửa từ chối tiếp khách? Khó được trở về liền đóng cửa từ chối tiếp khách, hắn đây là có ý gì?”

Thổ Địa Lão Nhân lau mồ hôi: “Ặc… Cái này tiểu lão nhân không biết.”

Nói xong chui xuống đất biến mất không bóng dáng.

Bạch Hổ đi chậm dọc theo ven hồ: “Nhóc con, ra đây, cha tới thăm ngươi!”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ cao giọng giả vờ tức giận: “Tiểu súc sinh, không ra có phải không?!”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ phẫn nộ: “Ra đây! Có nghe hay không! Thần tiên ngu ngốc! Ngươi không ra đừng trách ta lôi chuyện cũ với ngươi ra!!”

Mặt hồ vẫn bình thản.

Bạch Hổ chậm rãi phun ra một hơi, cắn răng rống to: “Viêm Tiêu! Ra đây! Tên nghiệt súc ngươi thượng ta vài thập niên! Chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm sao!!”

Ầm ầm một tiếng, vang vọng núi vây quanh.

Bóng dáng nào đó cuối cùng cũng rẽ nước đi ra.

Đạp trên mặt nước.

Trên đầu Đế Quân mây đen vần vũ, oán khí tận trời.

“Lăn! Tới! Đây!”

“A ha ha ha…… Tiểu bảo bối ~ Ta biết ngươi thẹn thùng mà! Ta tới sao không ra một chút, ta bị ngươi thượng cũng chưa thẹn thùng đâu, ngươi thẹn thùng cái gì chứ!”

“Câm miệng!”

“Haizz… Quả nhiên là thiên dục thần thú tiên thai, mới nếm mùi tình yêu, da mặt mỏng muốn mạng mà…”

“Câm —— miệng ——!”

[Phiên ngoại H cuối cùng siêu cấp vô địch nhỏ bé nhanh nhẹn hàm súc xạo chóa]

Hồ Vân Đỉnh.

Đêm dài thường xuyên truyền đến tiếng vọng.

Rồng! Ngâm! Hổ! Gầm!

Thổ Địa Lão Nhân bịt tai khó ngủ yên.

[Xong]

Phiên ngoại:

Đường nhỏ xuống núi.

Hai tiên nhân đang đứng đó.

Đế Quân mở lòng bàn tay ra: “Đi đi.”

Một con rắn nhỏ bò từ lòng bàn tay hắn xuống mặt đất, trong chốc lát không còn dấu vết.

Bạch Hổ ngửa đầu nhìn xem điểm cuối của con đường uốn lượn, không đồng ý: “Lát nữa phàm nhân kia xuống núi nhất định phải đi qua đường này, ngươi thả một con rắn ra như vậy, còn không hù chết phàm nhân kia à?”

Vẻ mặt Đế Quân thờ ơ: “Hiện tại đạo hạnh của hắn chưa đủ trăm năm, nhưng đã có linh tính, sẽ không làm bị thương người khác.”

Bạch Hổ: “Một khi đã như vậy, ngươi thả hắn ra làm chi?”

Đế Quân liếc mắt nhìn người bên cạnh mình, hừ lạnh: “Bởi vì bổn quân biết, đối phàm nhân có thọ mệnh ngắn ngủi mà nói, có thể cùng người trong lòng ngây ngốc nhiều hơn hai mươi năm cũng tốt, suy cho cùng thì phàm nhân không có được mấy cái hai mươi năm.”

Bạch Hổ nheo mắt, tức giận: “Ngươi lại nhắc nữa! Ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi! Là Mệnh Cách Lão Nhân bảo ta chớ gặp lại ngươi! Cả đời con người của ngươi được ta giúp đỡ đã thuận lợi quá nhiều, nếu chịu khổ không đủ, vậy sẽ phải chịu luân hồi thêm lần nữa! Chẳng lẽ bảo ta trơ mắt nhìn người luân hồi một đời lại một đời? Ngươi rảnh rỗi như vậy, ta không có thời gian đi theo ngươi mãi đâu!”

Đế Quân trừng mắt hừ lạnh: “……”

Bạch Hổ: “Nói nữa, ta rời khỏi ngươi hai mươi năm, trông cậy ngươi vừa trở về liền có thể chủ động tới tìm ta! Nhưng ngươi thì sao? Đóng cửa từ chối tiếp khách! Còn muốn ta vứt thể diện đuổi đến đây! Ngươi nói ngươi có quá đáng không? Mất mặt không!”

Đế quân xoay người chạy lấy người: “……”

Bạch Hổ đuổi theo còn muốn nói nữa.

Bỗng nhiên bị Đế Quân cầm tay kéo vào trong lòng.

“Phàm nhân kia tới!”

Kim quang chợt lóe.

Lần nữa thấy rõ, hai người đã đứng bên trong hồ nước trong núi.

Nửa người ướt nhem.

Bạch Hổ nhướng mày: “Pháp lực của ngươi thật là càng ngày càng vô dụng. Ngay cả chỗ đặt chân cũng tìm không được.”

Đế Quân lạnh mặt.

Gần đây chỉ cần tên này ở bên cạnh, trình độ của hắn luôn cứ thất thường.

Điểm này hắn cũng phát hiện, hơn nữa cũng rất buồn bực.

Bạch Hổ nhìn cái mặt than của Đế Quân một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười, đưa tay ôm lấy vòng eo Đế Quân: “Nhưng mà khó có khi đến nơi thanh tĩnh thế này, không làm gì đó quả thật đáng tiếc.”

Đế Quân rũ mắt, đôi mắt đen như mực phiếm màu vàng kim.

Bạch Hổ kề sát vào hôn hôn gương mặt Đế Quân, ánh mắt ái muội: “Ngươi nói có phải hay không?”

Đế Quân mặt liệt, hồi lâu mới nghẹn ra được một chữ: “Ừm…”

Sau đó…

Không có sau đó.

Rồng ngâm hổ gầm.

Sợ tới mức chim trong rừng bay loạn khắp nơi.

Bạch Hổ ngửa đầu, tức muốn hộc máu: “Ưm a… Súc sinh! Ngươi nhẹ chút đi!… Ưm a ——”

Đế Quân ẩn nhẫn: “Là ngươi kêu nhỏ giọng một chút…”

~ Toàn văn hoàn ~