Dám Chạy Xem!

Chương 27

Editor: VịtK

Hành lang rất dài, liếc mắt một cái cũng không thấy được điểm cuối, xung quanh sạch sẽ, nhìn ra được đã có người quét tước qua rồi, trên không trung tràn ngập vị xạ hương nhàn nhạt, mang lại cảm giác hương vị trầm tĩnh cổ xưa.

không nồng cũng không nhạt, kỳ thật cũng không khó ngửi, nhưng cô không thíhc.

Mấy người đi đến cửa, người hầu quay đầu lại nhìn hai người hơi gật đầu, lúc này mới giơ tay gõ cửa.

Kỷ Niệm Sơ vào cửa, liền cảm giác được có vài ánh mắt nhìn về phía này, đương nhiên, còn có sếp lớn đã lâu không gặp.

Thấy hắn mình lại phiền, giữa chân mày cô nhảy nhảy, không muốn nhìn anh ta.

Nhớ tới cuộc gọi ngày đó, cũng không biết anh ta rốt cuộc ở cạnh ai, làm loạn cùng với nữ minh tinh nào. Quan hệ cũng được, bây giờ cư nhiên đàn ông cũng không buông tha sao?

thật ra Cảnh Phí cũng chưa phát giác ra, da mặt dày đi đặt mông ngồi xuống kế bên cạnh Kỷ Niệm Sơ hướng về phía cô chỉ người đối diện, cười nói, “Đến, giới thiệu với cô một chút, vị này chính là thái tử gia của công ty quốc tế Trung Ngân, Lục Lê.”

Kỷ Niệm Sơ đứng lên, không đưa mắt nhìn người kia nhiều lắm, đối với người đó nhẹ nhàng cuối đầu một cái, “Chào ngài, Lục tiên sinh.”

“Chào cô.” Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, cười trả lời cô.

thật là cô.

Lục Lê lười biếng dựa vào ghế, rất có hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt, quả nhiên giống như đúc tưởng tượng của hắn, không, so với tưởng tượng của hắn còn muốn đẹp hơn.

Tóc dài, làn da thật trắng, dáng người cao gầy so với các nữ minh tinh, nhưng không quá nhỏ và yếu ớt.

rõ ràng chỉ ăn mặc đơn giản là váy màu trắng cùng với áo, đi với người đại diện tới đây để nói chuyện hợp tác, nhưng bản thân lại không như không chút nào để ý, biểu tình lãnh đạm không chút nào để ý làm người khác nhìn thấy thuần khiết, mê người. Cực kỳ quyến rũ.

Kỷ Niệm Sơ ngồi xuống lại, Quý Chân đã nói về lịch trình với người phụ trách bên cạnh, cô cúi đầu uống trà, lại cảm giác được ánh mắt nóng rực kia chưa từng rời đi, vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, không hề cố kỵ.

cô khẽ cau mày, thật sự không chịu đựng được ánh mắt như vậy, lại chỉ nghe người kia thấp giọng cười cười, “Sao vậy? Là do tôi lớn lên doạ người sao, từ khi tiến vào Kỷ tiểu thư còn chưa cho tôi một cái liếc mắt nữa.”

Kỷ Niệm Sơ cừoi lắc đầu, “Sao có thể vậy được.”

cô vừa nói vừa ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì giật mình.

Này… Này con mẹ nó không phải người đàn ông ngày đó đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ sao? cô giật giật khoé miệng, có chút cạn lời.

Đây là một thanh niên ngồi ở trong vòng Địa Trung Hải phá lệ đẹp mắt.

Tuy rằng người đàn ông đang ngồi, nhưng có thể nhìn ra được vóc dáng rất cao, làn da cũng rất trắng, không phải là dạng trắng khoẻ mạnh, mà hình như là cái loại trắng mà gần như ốm yếu. (Chị miêu tả trai)

Ngũ quan quá mức tinh xảo, thậm chí có thể dùng từ yêu diễm để hình dung, một thân tây trang màu đen, áo sơ mi trước ngực thắt nút lỏng leo chỉ chừa ba nút trên cùng, lộ ra một mảng ngực trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo như ngọc.

một bàn tay chống cầm, một bàn tay khác gõ từng chút từng chút trên bàn, ngón tay thon dài đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh biếc trong suốt,, cả người thoạt nhìn vừa yêu diễm vừa sang trọng.

Giống như ý thức được ánh mắt của chính mình không đúng, Kỷ Niệm Sơ đem ánh mắt dời đi.

Lục Lê nhướng mày cười cười, vừa rồi anh rõ ràng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, rõ ràng cô nhận ra mình, hoặc là nói đã gặp đâu đó.

Ngày đó ở toilet, có lẽ cô đã thấy được mình.

“Tôi xem phim của cô, hưởng ứng lần này thật không tồi, cô diễn tốt lắm.” Lục Lê bưng trà lên nhàn nhạt uống một ngụm, trong mắt tràn đầy thần sắc nghiền ngẫm, “Lần này công ty Trung Ngân tính là sẽ đầu tư một bộ phim về đề tài chữa bệnh và chăm sóc, nữ chính đã chọn rồi, là Mật Dương, cô diễn nữ phụ, thấy sao?”

Mật Dương? Quý Chân nghe thấy cái tên này xong đôi mắt sáng lên, Mật Dương, nếu nói Vu Nhiễm là tam kim ảnh hậu trong nước, thì Mật Dương chính là ảnh hậu lớn của quốc tế, hai người quả thực không phải là cùng một cấp bậc, độ nổi tiếng này, thật không tin được.

Nếu Kỷ Niệm Sơ có thể cùng cô ấy cùng nhau đóng phim, vậy quả thực, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để tiến quân vào màn ảnh rộng.

Sau khi Kỷ Niệm Sơ nghe xong lại không vui vẻ như vậy, không phải cô không rõ về phân lượng và độ nổi tiếng của Mật Dương, chỉ là cô mới vừa đóng qua một bộ phim, bây giờ lại đột nhiên diễn chung với quốc tế đại ảnh hậu?

Có phải chuyện này đi nhanh quá rồi không?

Hơn nữa, trước nay cô không tin có chuyện miếng bánh từ trên trời rớt xuống.

Tâm lý cô còn đang do dự, Quý Chân cũng đã trả lời, đứng lên vẻ mặt đầy ý cười nhìn Lục Lê, “thật cảm ơn Lục công tử đã cho chúng tôi cơ hội này, căn cứ vào biểu hiện lần này của Niệm Sơ, lần sau nhất định sẽ càng làm tốt hơn, sẽ không phụ lòng sự tín nhiệm của công ty.”

“Đương nhiên, tôi tin tưởng cô.” Lục Lê khẽ cười một tiếng, thưởng thức trong tay chiếc nhẫn ngọc trong tay.

Kỷ Niệm Sơ có chút không thích bầu không khí này, hướng về phía mọi người cười cười, “Xin lỗi, tôi đi toilet một chút.”

Lục Lê nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của cô, đột nhiên giơ tay sờ sờ khoé môi, tràn ra một tia cười nghiền ngẫm, “Tôi cũng đi toilet.”

Chỉ còn lại mấy người phụ trách và sếp tổng hai mặt nhìn nhau, chỉ có người trợ lý mới vừa đứng bên cạnh Lục Lê không hề kinh ngạc, đối với người bên cạnh lộ ra biểu tình khinh thường.

Có cái gì mà kinh ngạc chứ, nhiều năm như vậy, phụ nữ bên cạnh lão bản chưa đủ nhiều hay sao? Coi trọng cái minh tinh này thì có là gì chứ?

Kỷ Niệm Sơ mới vừa từ toilet đi ra, chỉ thấy Lục Lê chờ sẵn ở cửa, cô nhướng mày, vòng qua người anh, người đàn ông khẽ cười một tiếng, cũng đi theo phương hướng của cô, chặn đường đi của cô.

cô đi bên kia, anh liền chắn bên kia.

thật bực mình, dứt khoát không đi luôn, lập tức dừng lại nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt bình tĩnh, “Lục công tử, anh muốn làm gì?” 

“Tìm được cô rồi.” Lục Lê nhìn cô, nhẹ giọng cười, trong mắt mang theo sự hưng phấn.

Khoé miệng Kỷ Niệm Sơ tràn ra một tia cười lạnh, “Tôi phát hiện, Lục thiếu gia hình như đặc biệt thích những địa phương như nhà vệ sinh.”

Lục Lê cũng không tức giận, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, “Qủa nhiên cô còn nhớ rõ tôi.”

“Đương nhiên nhớ rõ.” Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt trả lời, không đợi Lục Lê mở miệng, lại nói tiếp, “Lục thiếu tìm tôi có chuyện gì thì nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng đâu.”

“Chậc chậc, lạnh nhạt thật nha.” Hứng thú trong mắt Lục Lê ngày càng nồng đậm, giống như phát hiện ra đồ vật tốt, “Thú vị, nhưng tôi thích.”

“?”

Kỷ Niệm Sơ giương mắt, giống như nhìn chằm chằm bệnh nhân tâm thần, đột nhiên cười, “anh muốn cua tôi?”

Tựa hồ Lục Lê có chút kinh nhạc cô trực tiếp như vậy, bất quá rất nhanh liền cười nói, “Ừ? Tôi muốn cua cô, cô sẽ thế nào?”

Kỷ Niệm Sơ nói thằng, “Ngày đó ở nhà vệ sinh nữ người tông cửa là anh đi, Lục thiếu cảm thấy chưa đủ kích thích, bây giờ còn nghĩ sẽ chơi mấy kiểu đa dạng mới à?”

“không sao, là tôi.” Lục Lê hào phóng thừa nhận, “cô đã biết? Khó trách Lương Trừ ngày đó vẫn luôn thất thần, quan hệ hai ngừoi bây giờ cũng không tốt, nguyên lai sợ cô làm chuyện gì sau lưng cô ấy.”

Lương Trừ?

Bây giờ đổi lại Kỷ Niệm Sơ ngây người chớp mắt một cái, lau, ngày đó ở trong WC người tông cửa chính là hắn cùng Lương Trừ?

Ngày đó lúc cô đi ra từ trong toilet, rất xa nhìn thấy Lục Lê liếc mắt một cái, lại chưa thấy được người phụ nữ đó, chỉ cảm thấy giọng của người đó có chút quen tai, cũng không nghĩ tới đó là giọng của Lương Trừ.

Cư nhiên là Lương Trừ? Khó trách ngày đó loáng thoáng nghe thấy tên Cảnh Phí.

cô đọt nhiên có chút đồng tình với Cảnh Phí, khó trách muốn đi ra ngoài uống rượu cua đàn ông, thì ra là bị người ta cắm sừng, mượn rượu tiêu sầu?

Lục lê cười không chút nào ngoài ý muốn, “Tôi biết quan hệ của cô và Lương Trừ không tốt, cô ấy cũng biết cô, bất quá cô ấy cũng không phải là người tốt gì, cẩn thận cô ấy ở sau lưng đâm cô.”

“Vì cái gì anh lại muốn nói cho tôi biết, cô ta không phải người của anh sao?” Kỷ Niệm Sơ hỏi lại.

“Cái gì mà là nguời của tôi, lời nói cũng không nên nói bậy. Chỉ là làm một lần mà thôi, mà cũng là người của tôi được sao?” Lục Lê cười nhạo nói, giọng điệu tùy tiện không chút nào để ý.

“cô ấy có phải hay không cũng không liên quan tới tôi, nếu Lục công tử là vì phao tôi mới đưa vai diễn phụ của bộ phim kia cho tôi, vậy tôi đây cũng không cần.” Kỷ Niệm Sơ có chút không kiên nhẫn, nhìn anh nhàn nhạt nói xong, từ khe hở bên cạnh hắn đi qua.

Lúc này Lục Lê cũng không cản cô, ở phía sau cô cừoi nói, “Đây là cơ hội tốt để cô tiến quân vào điện ảnh, xác định không cần?”

Bước chân của Kỷ Niệm Sơ dừng lại một chút, không quay đầu lại, môi khẽ mở, “không cần, anh đưa vai đấy cho Lương Trừ đi, chắc cô ấy hẳn là sẽ rất vui lòng.”

Lục Lê đi nhanh về phía trước, bắt lấy cánh tay của Kỷ Niệm Sơ, xoay người cô lại, một tay chống tường, vây Kỷ Niệm Sơ ở trong tường, anh cuối xuống nhìn gương mặt trắng nõn kia, hướng về phía tai cô thổi khí, giọng điệu ngả ngớn, “Nhưng tôi chỉ nghĩ muốn cho cô thôi thì làm sao bây giờ?”

Lúc này Kỷ Niệm Sơ quả thật không nhịn được nữa, cúi đầu chuẩn bị dùng sức từ đôi bàn chân, chuẩn bị trực tiếp cho hắn một cú.

Đột nhiên áp bách trước mặt không còn nữa, cô ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang đưa lưng về phía cô, đánh một quyền về phía Lục Lê, không một chút do dự.

Lục Lê sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, hai người lao vào đánh nhau, Kỷ Niệm Sơ nhận ra bóng dáng của hắn, thấp giọng gọi hắn, “Luật sư Bùi.”

Bùi Lương Thành nghe vậy quay đầu lại nhìn cô một cái, rất nhanh quay đầu lại, lập tức đi về phía trước một bước, kiềm lại cánh tay của Lục Lê, đè ở phía sau, lại hung hăng đá một chân.

Lần này, Lục Lê bị đá bay ra xa.

thật nhanh.

Trong lòng Kỷ Niệm Sơ kinh ngạc cảm thán, đổi lại là cô, tốc độ phản ứng cũng không thể nhanh được như vậy.

Lục Lê ghé vào tấm thảm dày, sờ khoé miệng dính máu, nhếch môi cười, “Bùi nhị thiếu biệt lai vô dạng*, vừa gặp nhau đã cho tôi kinh hỉ lớn như vậy, cũng thật thàn nhẫn.” ("Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.)

Bùi Lương Thành không một lời nhìn chằm chằm tay hắn nửa ngày, hắn vừa mới dùng tay nào chạm vào Niệm Sơ?

Tay trái sao, đúng, là tay trái.

Hai mắt hằn lên màu đỏ lại một lần nữa đi về phía trước, tìm một vòng xung quanh, cầm bình chữa cháy ở cuối hành lang, liền xông tới muốn đập vào cánh tay của Lục Lê. (Chí vãi)

Kỷ Niệm Sơ kinh hãi, phản ứng biết anh muốn làm gì, vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, lớn tiếng nói, “Đừng.”

Đáng tiếc chậm một bước, đã đập trúng rồi, chẳng qua là do Kỷ Niệm Sơ lôi kéo, nên lực đạo đã giảm bớt rất nhiều, vốn dĩ bình chữa cháy sẽ đập vào cánh tay, ai ngờ nó chếch lên phần đầu, tạo ra âm thanh trầm vang.

Máu đỏ tươi theo cái trán hắn chảy xuống, tạo thành một đường uốn lượt thật dài, khiến cho khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Lục Lê càng thêm sợ hãi.

Bùi Lương Thành nhìn thấy máu thì càng thêm hưng phấn, vốn chuẩn bị đập tiếp, nghe thấy giọng cô lúc này mới quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện ra vằn đỏ, tràn nghập sự điên cuồng hung ác và nham hiểm. (Mày đụng tới ai)

Kỷ Niệm Sơ nhìm chằm chằm vết máu trên tay hắn, ống tay áo cũng bị nhiễm hồng một mảng, giọng nói hơi phát run, thấp giọng hỏi, “anh làm sao vậy?”

Bùi Lương Thành như vậy trước giờ cô chưa từng nhìn thấy qua, điên cuồng, thô bạo, hoàn toàn mất đi lý trí.

Bùi Lương Thành nghe thấy giọng cô như bừng tỉnh khỏi mộng, thanh tỉnh một chút, vội vàng đem bình chữa cháy trên tay đặt trên mặt đất, cúi đầu, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, “không có gì.”

Động tĩnh bên này ồn ào rất lớn, rất nhanh liền có nhiều người lại, khiếp sợ nhìn cục diện trước mắt.

Cảnh Phí và Quý Chân đều đi ra, trợ lý của Lục Lê từ xa đã thấy thân ảnh của sếp mình, sợ tới mức nhanh chóng từ ghế lô cửa chạy ra, không thể tin nhìn Kỷ Niệm Sơ và người đàn ông bên cạnh kia, run rẩy móc điện thoại ra gọi gấp cho bác sĩ tư nhân lại khám.

“Là anh… là anh đánh? anh.. anh có biết Lục thiếu là ai không?” Trợ lý nói chuyện điện thoại xong, run rẩy hơn nữa ngày, mới ngẩng đầu chỉ vào Bùi Lương Thành lắp bắp hỏi một câu.

Bùi Lương Thành gật đầu, giọng điệu không nghe ra bất kì gợn sóng nào, “Biết.”

Cảnh Phí càng giống như nhất cá đầu lưỡng cá đại*, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng một người hai người, anh không thể trêu vào được đâu nha. (一个头两个大, nhất cá đầu lưỡng cá đại: thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết. 

Lục Lê, thái tử gia của chuỗi công ty Trung Ngân quốc tế cả nước, mỗi năm đều là một trong 20 nhân vật hàng đầu trong bảng xếp hạng tài sản hằng năm, thương nghiệp đế quốc Lục thị cường đại phát triển như mặt trời ban trưa, bây giờ càng phát triển không ngừng, bay nhanh xây dựng thêm góp vốn.

Nhưng tập đoàn Bùi thị tuy rằng không phát triển nhanh như Lục thị, nhưng là vua của một nhãn hiệu thương nghiệp lâu đời, lại là xí nghiệp gia tộc, quan hệ càng rắc rối phức tạp.

Từ đời trước cũng đã tồn tại ở quốc nội, là một trong những xí nghiệp lớn nhất cả nước, đã tồn tại nhiều năm cũng không ngã, cho đến hiện tại, cũng vẫn cứ là cái thần bí rồi lại không dung bỏ qua gia tộc.

Tâm Quý Chân đã ngã xuống đáy cốc, xong rồi, xong rồi, vậy là xong rồi, cũng coi như không phải là nghệ sĩ nhà cô đánh, vậy như cũ vẫn không thể thoát tội mình.

Có khả năng tốt nhất chính là quay phim không thành công, mà tệ nhất thì chắc chắn là ẽ bị công ty Trung Ngân và Lục thị không tiếc thủ đoạn phong sát*. ("Phong sát" là một thuật ngữ trong giới giải trí Hoa ngữ, dùng để chỉ những ngôi sao bị khán giả quay lưng, sự nghiệp gần như bị cản trở toàn tập, khó có cơ hội quay lại hoạt động showbiz vì vướng phải scandal hay lỗi lầm cực lớn nào đó.)

cô ép chính mình phải kiềm lại cảm giác sắp bùng lên, hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Kỷ Niệm Sơ, lôi kéo ống tay áo cô, thấp giọng hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy?”

Ngừoi đàn ông này không phải luật sư Bùi sao? Đem người ta đánh gì, làm hỏng tiền đồ của mình a.

Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, nhẹ giọng nói, “không có việc gì.”

cô từ trong lúi lấy ra một bao khăn giấy ướt, đưa cho Bùi Lương Thành, giọng điệu thật nhẹ, “Lau lau.”

Ánh mắt Bùi Lương Thành hơi tối lại, đưa tay tiếp nhận khăn giấy ướt của cô, tinh tế lau tay.

Bầu không khí xấu hổ mấy người ở đây cũng chưa dám nói lời nào, rất nhanh, bác sĩ tư nhân tới, thấy Lục Lê bị đánh thành cái dạng này kinh ngạc chớp mắt một cái, nhanh chóng mang theo hòm thuốc tiến lên băng bó cho hắn.