[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 18

Buổi tối hôm ấy rèm cửa ban công không kéo lại, trong phòng cũng để một ngọn đèn nhỏ, có thể thấy rõ mỗi một góc phòng.

Lúc đó Tạ Lệ cảm thấy sáng quá, sau khi dùng chăn che mắt rất nhanh cũng đi vào giấc ngủ. Ở Thanh Thủy hồ ngoại trừ biệt thự đều là thảm thực vật xanh mát rất yên tĩnh, giống như ở trong núi an dưỡng, hoàn cảnh yên tĩnh làm tâm tình cũng ôn hòa.

Một đêm không mộng, khi tỉnh lại thì trời đã sáng.

Gió từ cửa sổ sát đất thổi vào, rèm cửa bị gió thổi bay, quét đến mạn giường. Tiếng chim hót véo von hòa cùng tiếng ô tô xa xa.

Tạ Lệ không vươn mình, anh mở mắt ra thấy một cánh tay mình bị Thường Tiểu Gia ôm thật chặt. Thường Tiểu Gia vẫn còn ngủ say, hô hấp trầm thấp.

Nhìn chằm chằm Thường Tiểu Gia một lúc, Tạ Lệ duỗi một cái tay khác ra, nắm mũi Thường Tiểu Gia.

Đầu tiên Thường Tiểu Gia cau mày, sau đó hô hấp không được lắc đầu, cậu giãy dụa mở mắt, đẩy tay Tạ Lệ ra, tức giận mắng: “Điên rồi sao?”

Buổi sáng tỉnh lại câu nói đầu tiên là gào thét, cổ họng cậu khàn khàn.

Tạ Lệ kéo cậu tới trước mặt mình, hôn vào trán cậu một cái, nói: “Chào buổi sáng.”

Thường Tiểu Gia đẩy anh ra, vẫn còn tức giận, vò vò cái mũi còn đau của mình, mắng một câu: “Chó điên!” Sau đó vén chăn muốn xuống giường.

Tạ Lệ không nghe theo, khi một chân cậu đã xuống giường thì thò tay tóm lấy một cái chân khác của cậu kéo về phía mình.

Trọng tâm Thường Tiểu Gia bất ổn, một chân còn trong tay Tạ Lệ, nửa người trên chúi xuống đất, Tạ Lệ muốn ôm cậu cũng không kịp, chỉ giữ chặt một cái chân trắng nõn.

Vừa lúc đó, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra.

Tạ Lệ còn cầm lấy chân Thường Tiểu Gia, quay đầu nhìn thấy Thường Tiểu Cát một tay nắm chốt cửa đứng ở trước cửa phòng.

Thường Tiểu Cát mặc áo sơmi quần tây, áo khoác để ở trên cánh tay, thân hình cao to, tóc trước trán ngổn ngang tán lạc, dẫn theo một chút hơi lạnh sáng sớm. Đầu tiên hắn nhìn Tạ Lệ, lại nhìn về phía người không mặc gì mở lớn hai chân ngã xuống đất là Thường Tiểu Gia, ngữ khí coi như ôn hòa hỏi: “Hai người đang làm gì, Tiểu Gia?”

Tạ Lệ buông chân Thường Tiểu Gia ra, quỳ trên giường đỡ Thường Tiểu Gia dậy. Thường Tiểu Gia dùng sức mở tay của anh ra, đánh không chút lưu tình. Tạ Lệ theo bản năng rụt tay lại, rồi lại kiên trì kéo Thường Tiểu Gia lên giường, đắp chăn cho cậu, mình cũng ngồi trở lại, thầm nghĩ: Như vậy mới như bắt gian tại trận.

Thường Tiểu Gia không trả lời vấn đề Thường Tiểu Cát, cậu nói với Tạ Lệ: “Đi lấy quần cho tôi.”

Tạ Lệ hỏi cậu: “Ở nơi nào?”

Thường Tiểu Gia nhìn tủ quần áo giơ giơ cằm.

Tạ Lệ mặc quần lót xuống giường, không kiêng kị Thường Tiểu Cát vòng qua cuối giường đi tới tủ quần áo tìm quần cho Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Cát dựa vào cạnh cửa, nhìn ánh mắt Thường Tiểu Gia đuổi theo Tạ Lệ, vì vậy cũng nhìn Tạ Lệ. Hắn nhìn thấy Tạ Lệ nghiêng người, đường cong mượt mà rắn chắc, tuổi trẻ anh tuấn.

Tạ Lệ cố ý bỏ qua tầm mắt của Thường Tiểu Cát, trong ngăn kéo tìm ra một cái quần lót ném cho Thường Tiểu Gia, sau đó cầm một cái quần dài thả ở bên giường.

Thường Tiểu Gia che chăn mặc quần lót.

Tạ Lệ liếc cậu một cái, quay người đi vào phòng vệ sinh. Lúc anh đứng ở trước bồn rửa mặt nghe Thường Tiểu Cát đi vào, nói với Thường Tiểu Gia: “Em như vậy ba ba sẽ tức giận.”

Cửa phòng vệ sinh không có đóng, Tạ Lệ nhìn thấy Thường Tiểu Cát đi tới bên giường, ngồi xuống trước mặt Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Gia ngữ khí bình tĩnh, tầm mắt buông xuống, biểu tình thậm chí có thể nói là khéo léo: “Có gì phải tức giận? Em dùng tiền mướn bảo vệ.”

Thường Tiểu Cát cũng ôn hòa: “Bảo vệ sao lại ngủ trên một cái giường?”

Thường Tiểu Gia không nhìn hắn: “Bảo vệ không phải buổi tối bảo vệ em ngủ sao? Nếu không em mướn người làm gì?”

Thường Tiểu Cát nói: “Ngày đó lúc anh đón em, em nói không quen biết hắn.”

Thường Tiểu Gia co hai chân ngồi trên giường, một cánh tay để lên đầu gối, đầu dựa vào thành cửa sổ: “Vốn cũng không quen.”

Thường Tiểu Cát sờ tóc của cậu: “Có phải gần đây ngủ không ngon?”

Thường Tiểu Gia không trả lời.

Ngón tay Thường Tiểu Cát ôn nhu vuốt sợi tóc Thường Tiểu Gia: “Có muốn đến chỗ anh hai ở mấy ngày hay không?”

Thường Tiểu Gia trả lời: “Không muốn.”

Đột nhiên Thường Tiểu Cát quay đầu nhìn về phía Tạ Lệ.

Tạ Lệ đang đánh răng, cũng không nhìn bọn họ.

Thường Tiểu Cát nói với Thường Tiểu Gia: “Hôm qua em đến quán bar tìm Từ Lục, định đuổi việc hắn?”

Thường Tiểu Gia “Ừ” một tiếng.

Thường Tiểu Cát nói: “Hắn có cái gì làm em không hài lòng em nói với anh, hà tất một lời không hợp liền đuổi người đi?”

Thường Tiểu Gia đáp: “Em thấy ngứa mắt.”

Thường Tiểu Cát hỏi cậu: “Vậy em thấy ngứa mắt còn có ai? Mấy chủ quản quán bar khác em đều không ưa đúng không?”

Tạ Lệ tạt nước lên mặt, lúc ngẩng đầu soi gương nghĩ thầm: thì ra trong tay Thường Tiểu Gia không chỉ có một quán bar Chuông Gió mà còn có mấy cái quán bar khác thuộc Hồng Phường, tại sao vậy?

Thường Tiểu Gia nhẹ giọng nói: “Đã nói để cho em toàn quyền quyết định.”

Thường Tiểu Cát để tay lên vai cậu, dán vào làn da của cậu: “Nhưng Hồng Phường không phải một nhà Thường gia của chúng ta định đoạt, trong quán bar đều là anh em Hồng Phường.”

Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên: “Em muốn thay người, bây giờ là quán bar của em.”

Thường Tiểu Cát thu tay về, trầm mặt nhìn cậu: “Tiểu Gia gần đây em không ngoan.”

Thường Tiểu Gia trầm mặc nhìn thẳng hắn.

Thường Tiểu Cát đứng lên, cầm áo khoác vứt ở bên giường Thường Tiểu Gia, vẫn để áo ở trên cánh tay, nói: “Em suy nghĩ thật kỹ đi.” Nói xong, quay người đi ra ngoài.

Đợi đến Thường Tiểu Cát đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại thì Thường Tiểu Gia lập tức từ trên giường nhảy xuống, chân trần chạy vào phòng vệ sinh, nằm nhoài bên cạnh bồn cầu nôn khan.

Tạ Lệ đứng ở bên cạnh cậu, hỏi: “Cậu vẫn tốt chứ?”

Thường Tiểu Gia cũng không nôn ra được gì, cậu chống nắp bồn cầu, thở hổn hển nói: “Mở nước cho tôi tắm rửa.”

Tạ Lệ không tiếp tục truy hỏi cậu, mở vòi sen, nước vẫn chưa nóng Thường Tiểu Gia đã lộn một vòng vào trong bồn tắm, quần lót cũng không cởi, ôm chân ngồi trong bồn tắm.

Một lúc sau nước nóng, Tạ Lệ lấy vòi phun xuống, tưới lên đầu Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Gia giơ tay che mặt, hữu khí vô lực nói với Tạ Lệ: “Anh đi ra ngoài.”

Tạ Lệ ngồi chồm hỗm xuống, để sát vào nhìn cậu, một lúc sau mới nói: “Cậu sợ Thường Tiểu Cát.” Ngữ khí của anh rất khẳng định.

Thường Tiểu Gia hơi ngẩng đầu lên, nói lại một lần: “Anh giúp tôi giết Thường Tiểu Cát.”

Tạ Lệ lắc đầu: “Tôi làm không được.” Anh tắt nước dùng khăn tắm bao bọc Thường Tiểu Gia, ôm cậu đi ra ngoài, nói: “Trừ phi cậu nói cho tôi biết tại sao.”

Thường Tiểu Gia chỉ hừ lạnh một tiếng.

Hồng Phường trên danh nghĩa tổng cộng có năm quán bar, trước khi Thường Tiểu Gia vào trại giam đã giao cho cậu. Hiện giờ cậu vừa ra tù, ‘lôi lệ phong hành’ thay đổi toàn bộ quản lý.

Tạ Lệ có dự cảm, Thường Tiểu Cát vì chuyện này tìm Thường Tiểu Gia.

Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ đi đến Tây Uyển một quán bar lâu năm ở Hải Cảng. Tạ Lệ cùng Thường Tiểu Gia uống rượu, đột nhiên Thường Tiểu Gia đứng lên, đi đến một bàn ở trong góc.

Trong đám người ngồi ở đó có một người trẻ tuổi đội nón đang bán thuốc.

Thường Tiểu Gia một phát bắt được cổ áo hắn kéo ra bên ngoài, nói: “Cút!”

Người kia đang muốn phản kháng, Tạ Lệ đã đi theo, một phát tóm chặt cánh tay người này kéo ra bên ngoài, khi bảo vệ quán bar tới mới giao người đuổi ra ngoài nhắc nhở không để cho hắn vào.

Từ quán bar đi ra, Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia ngồi ở sau xe, ngày hôm nay không có Thời Hoằng Tinh, hàng trước chỉ có một tài xế lái xe.

Tạ Lệ hỏi Thường Tiểu Gia: “Không phải cậu không quản sao?”

Thường Tiểu Gia lạnh lùng, nói: “Không phải do anh nói? Không hợp quy củ.”

Tạ Lệ nói: “Tôi nói cậu liền nghe?”

Thường Tiểu Gia đem đầu dựa vào vai cậu: “Muốn nghe thì nghe.”

Uống rượu làm tinh thần Thường Tiểu Gia hơi phấn khởi, về đến nhà cậu lấy rượu trong tủ rượu ở lầu hai muốn cùng Tạ Lệ uống tiếp.

Tạ Lệ cùng cậu uống non nửa bình, lợi dụng đi vệ sinh từ trong túi móc ra một cái bình thuốc nhỏ. Cái bình này là khi nãy ở quán bar anh lén lấy trên người thằng nhóc bán thuốc. Lúc này anh mới mở nắp bình đổ một viên ra trong lòng bàn tay ngửi.

Không có mùi đặc biệt, anh lại dùng tay nghiền nát viên thuốc, đầu ngón tay dính một chút đưa vào trong miệng, cảm thấy một chút vị ngọt, hẳn là nhân công tăng thêm.

Nhưng thuốc này không phải một loại ma tuý nào mà anh biết, rất có thể là một loại ma túy kiểu mới.

Lúc này, Thường Tiểu Gia đột nhiên vọt vào, Tạ Lệ tiện tay đem thuốc bột bỏ vào trong bồn cầu, ôm Thường Tiểu Gia đang nhào tới, thuận thế bế cậu vào trong bồn tắm, mở nước nóng.