[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Chương 55: Chân tướng rõ ràng

Ngày thứ hai còn chưa tới thời điểm lâm triều, hai tiểu bảo bối bị đói tỉnh, oa oa khóc lớn lên. Vốn Vũ Văn Quân Quyết là người khó chịu khi thức dậy bỗng nhiên mở hai mắt ra, vén chăn đi tới bên nôi hung tợn trừng mắt nhìn hai thằng nhóc.

Nhóm tiểu hài tử tưởng người đến cho chúng uống sữa rồi, ngừng một chút, nhìn phụ hoàng nhà mình, sau đó cảm nhận được phụ hoàng tức giận, càng khóc lớn phát ra âm thanh to hơn.

Vũ Văn Quân Quyết đen mặt, đánh cũng không được trừng phạt cũng không xong, mắng chửi cũng không được, hận không thể đẩy chiếc nôi ra ngoài.

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhìn hắn, vội vã chạy qua ôm lấy tiểu nhi tử dỗ dành trong ngực, nói với Vũ Văn Quân Quyết: “Nó đói bụng, gọi bà vú đến đây chăm sóc hoàng nhi đi.”

Vũ Văn Quân Quyết nhìn thân thể đơn bạc của hắn, khuôn mặt hòa hoãn, cởi ngoại bào khoác lên người hắn, lúc này mới phân phó nhóm người qua ôm hài tử xuống bú sữa.

Hài tử vừa đi, xung quanh liền an tĩnh.

Vũ Văn Quân Quyết thở dài, nhu trán ngồi vào mép giường.

Mộ Tử Thư biết gần đây hắn mệt mỏi, bọn nhỏ đói bụng sẽ làm ổn, khiến hắn ngủ không ngon giấc, có chút không nỡ, ngồi vào bên cạnh nhu thái dương cho hắn, than thở: “Nếu không về sau ta và các hoàng nhi ngủ ở phòng khác được rồi.”

Cầm lấy tay đang nhu trán mình, có chút lạnh, Vũ Văn Quân Quyết kéo chăn lên người hắn, lúc này mới nói: “Ngươi lo lắng an toàn cho các Hoàng nhi, ta sao lại không lo lắng cho các ngươi?”

Mộ Tử Thư mỉm cười. Đúng vậy, việc Văn quý phi chưa rõ, nếu như không canh giữ bên cạnh hài tử hắn không an tâm, “Nhưng các Hoàng nhi quá ồn, ngươi cũng không ngủ ngon giấc.”

Vũ Văn Quân Quyết lắc đầu, ôm hắn vào ngực, ôn nhu nói: “Ta biết ngươi và các Hoàng nhi đều muốn sống cuộc sống yên tĩnh, việc Văn quý phi tra rõ, ta sẽ mượn cơ hội giải tán hậu cung, các ngươi không cần lo lắng sau này.

Mộ Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn, cong khóe miệng gật đầu. Mặc dù không thích tần phi hậu cung này, thế nhưng sự tình như vậu hắn cũng muốn ích kỷ một chút.

Nhìn ra nỗi khổ não của hắn, Vũ Văn Quân Quyết lại cười nói: “Yên tâm, ta sẽ thu xếp ổn thỏa cho các nàng.”

Mộ Tử Thư gật đầu dựa vào ngực hắn, nếu như đều thu xếp ổn thỏa cho các nàng, nói vậy còn tốt hơn một mình lạnh lẽo ở hậu cung này.

Bị hai tiểu bảo bối đánh thức, lúc này cũng gần tới giờ lâm triều rồi, cũng không mất bao nhiêu thời gian, Vũ Văn Quân Quyết cùng Tử Thư đều đứng dậy. Cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó Vũ Văn Quân Quyết vào triều sớm, Mộ Tử Thư thì tới xem hai tiểu bảo bối.

Vũ Văn Quân Quyết bãi triều, còn chưa kịp tìm Cổ Vương, Lưu Lộng đã kéo Cổ Vương tới Hoàng Lan Cung.

Hai huynh đệ Vũ Văn Quân Quyết đối với đôi phu phu đang ở hậu viện tắm nắn thưởng thức trà, Lưu Lộng vừa tới liền không thấy nôi đâu, cũng không thấy bóng dáng hai tiểu hài tử, lập tức thất vọng hỏi: “Các tiểu bảo bối đâu rồi?”

Thấy hôm qua Lưu Lộng nói năng không dứt, còn để lỡ chính sự. Vì không muốn dẫm vào vết xe đổ hôm qua, bốn người ăn ý không trả lời Lưu Lộng.

Hỏi Lan Hỏi Mai mang hai ghế tới để Lưu Lộng cùng Cổ Vương ngồi.

Lưu Lộng kéo người yêu nhà mình ngồi xuống, nhìn mấy người không trả lời vấn đề của mình, còn tưởng rằng bọn họ không nghe thấy, liền hỏi lại một lần nữa.

Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn lại muốn hỏi, đoạt lời trước nói với Cổ Vương: “Cổ Vương đường xa mà đến, Trẫm chưa khoản đãi thật tốt, thực sự là thất lễ.”

Cổ Vương cũng biết không thể khoản đãi tốt là vì hôm qua Lưu Lộng lôi kéo một đám người nói chuyện phiếm tới tận đêm khuya, tự nhiên là không có cách nào khoản đãi. Đối với người yêu nhà mình, hắn cũng thập phần bất đắc dĩ.

“Hoàng thượng khách khí.”

Bọn họ vừa nói xong, Lưu Lộng lại muốn chen vào nói.

Vũ Văn Quân Quyết liếc mắt nhìn hắn, lại vô tình đoạt lời trước mặt hắn, “Cổ Vương có ân đối với đệ đệ trẫm, trẫm tại đây cám ơn Cổ Vương, tối nay sẽ thiết uến khoản đãi, mong rằng Cổ Vương nể mặt.”

Cổ Vương liếc mắt nhìn Lưu Lộng không chen lời vào được, không khỏi thấy thú vị, thế nhưng mặt liệt nhiều năm như một, “Hoàng thượng khách khí, Mặc Tacung kính không bằng tuân mệnh.”

Tiếng nói Mặc Ta vừa dứt, Lưu Lộng lại sợ mình không chen vào được, vội vã tiếp lấy lời hắn: “Các tiểu bảo bối đâu rồi? Sao không thấy bọn chúng đâu hết?”

Mọi người hết sức ăn ý làm như không thấy Lưu Lộng nói.

Vũ Văn Quân Quyết rót trà vào chén cho Mặc Ta, lại nói: “Làm phiền Cổ Vương tiến cung giải thích một lượt.”

Tuy  Mặc Ta không thích người khác lợi dụng qua hệ Lưu Lộng xin hắn làm việc, nhưng thấy bọn họ đều là bằng hữu của Lưu Lộng, cũng không có một chút ác ý nào, hắn vẫn chừa cho chút mặt mũi gật đầu, cũng không để ý tới người yêu nhà mình.

“Muốn chứng cứ rất đơn giản, chỉ cần một con huyết Cổ. Nếu như đã đổi máu thì mượn huyết Cổ dùng là điều hiển nhiên, huyết Cổ có thể nhận ra loại máu này.”

Cổ Vương vừa nói vậy, mấy người đều bừng tỉnh đại ngộ, có thể đoán được sự việc trước mắt giải quyết cũng không quá khó khăn.

“Không biết Cổ Vương lần này tới có mang theo huyết Cổ không?”

Lưu Lộng trừng mắt nhìn Vũ Văn Quân Quyết, đứng dậy cản trước người yêu. Vũ Văn Quân Quyết mỗi lần đều đoạt cơ hội nói chuyện của mình khiến hắn rất khó chịu, hung tợn nói: “Không có! Nhà chúng ta không có huyết Cổ.”

Nhà bọn họ có huyết Cổ cũng không phải do hắn định đoạt, mấy người lại một lần nữa ăn ý không đoái hoài tới hắn, chỉ chờ đáp án của Cổ Vương.

Cổ Vương thập phần không giữ mặt mũi cho người yêu nhà kình, xoa cằm nói: “Nếu đã biết dùng đến, đương nhiên là có mang theo.”

Nghe được hắn nói lời này, mấy người đều an tâm lại. Như vậy nhược điểm để bắt Văn quý phi cũng không khó, không khỏi nhẹ cười.

Lưu Lộng nhìn bốn người khuôn mặt tươi cười, lại hung hăng trừng mắt nhìn người yêu nhà mình. Còn không để ý tới hắn! Đến Ta Ta cũng đứng về phía họ! Lưu Lộng cảm thấy mình bị ruồng bỏ! Lòng người dễ thay đổi! Ủy khuất trừng Mặc Ta, bất mãn cắn môi chạy đi.

Trong mấy người chỉ có Tử Thư bận tâm liếc nhìn Lưu Lộng chạy đi, nghĩ thầm có phải bọn họ có hơi quá đáng không? Mấy người còn lại đều làm như không nhìn thấy. Ngay cả Mặc Ta đều cũng quen thói này của Lưu Lộng, chỉ bất đắc dĩ thở dài.

“Khi nào cần Mặc Ta tương trợ, Hoàng thượng cứ mở miệng.”

Nói xong câu đó, Mặc Ta chậm rãi đứng dậy đi về phía Lưu Lộng ly khai.

Phòng ngừa đêm dài lắm mộng, đêm xuống trong dạ tiệc chiêu đãi Cổ Vương liền mời Văn quý phi cùng đứa bé kia.

Văn quý phi đối với việc Hoàng thượng mời nàng cùng hài nhi đến dùng thiện vô cùng khó hiểu, trong bữa tiệc cẩn thận từng li từng tí, sợ mình làm sai điều gì. Hài tử cũng không dám náo động, ngoan ngoãn ngồi ăn.

Bữa tiệc an tĩnh có chút dị thường, cơ hồ không có bất cứ chuyện gì nói, chỉ có thể nhìn thấy đôi phu phu ở giữa thỉnh thoảng cử chỉ thân mật.

Bữa tiệc an tĩnh như vậy, Vũ Văn Quân Quyết bỗng nhiên gắp thức ăn cho Mộ Tử Thư, một bên giống như vô ý hỏi: “Văn quý phi, ngươi có nghe nói qua một loại cổ trùng có thể giúp người ta hoán huyết?”

Nghe được hai chữ ‘Hoán huyết’, Văn quý phi dùng đũa tay ngừng lại một lúc, sau đó ôn nhu nói: “Hoàng thượng đừng chê cười thần thiếp, thần thiếp chỉ là nữ tử, nào có biết sự tình ly kỳ như vậy?”

Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, câu môi nói: “Trẫm còn tưởng rằng Văn quý phi biết được chứ. Nếu không biết, không bằng Cổ Vương giải thích cho nàng nghe?”

Tiếng nói Vũ Văn Quân Quyết vừa dứt, Mặc Ta liền lấy từ trong ngực ra một hộp nhung trắng như tuyết, mở hộp ram một luồng hơi lạnh toát ra, bên trong là một con trùng mập mạp màu trắng muốt. Trùng mập mạp vừa ra giống như là thấy được hương vị tốt, vui sướng giãy dụa thân thể mập mạp.

Văn quý phi sắc mặt tái nhợt chán ghét nhìn con trùng kia, đúng lúc này, bên người hài tử bỗng nhiên hét lên một tiếng, khó chịu té xuống đất lăn qua lộn lại.

Văn quý phi cả kinh, vội vàng ôm lấy hài tử, lo lắng hỏi: “Trần Trần, con làm sao vậy?”

Cùng lúc đó Vũ Văn Quân Quyết cũng hiểu được huyết dịch trong cơ thể dường như muốn phá ra, sắc mặt tái nhợt, khó chịu nắm chặt quyền.

Cổ Vương lúc trước chưa lấy hộp ra thì không có việc gì, sau khi lấy ra thì có loại tình huống này, Mộc Lưu Nam cũng gấp gáp, ôm thật chặt lấy Vũ Văn Quân Nhiên, run giọng hỏi; “Quân Nhiên, chuyện gì xảy ra?”

Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư cũng sửng sốt, thực tế không lường trước được phản ứng mà huyết Cổ mang tới, Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt, nhìn về phía Văn quý phi cả giận nói: “Máu chảy trong cơ thể hài tử này là máu của Quân Nhiên! Văn quý phi ngươi có thú nhận tội lỗi của mình đi!”

Hiệu quả đã xảy ra rồi, Cổ Vương cũng đem nắp hộp đóng cổ trùng lại, thả lại trong ngực, nhàn nhạt nói: “Huyết Cổ có khứu giác vô cùng nhạy cảm, có phải cùng một loại máu hay không vừa nhìn đã biết, hai người vừa rồi cảm thấy khó chịu cũng là do bọn họ đều bị Huyết cổ ăn qua, vì vậy máu khi gặp huyết cổ sẽ sôi trào.”

Văn quý phi nghe thấy ngây ngẩn, hài tử trong ngực vừa rồi bị kinh sợ, lúc này cũng ngơ ngác an tĩnh.

“Máu gì cổ? Máu của Trần Trần là máu của Vương gia? Thần thiếp không rõ ý tứ của Hoàng thượng.”

Nghĩ đến đệ đệ nhà mình suýt nữa mất mạng, lại nghĩ tới hài tử của mình thiếu chút nữa quăng chết con mình, Vũ Văn Quân Quyết nhìn Văn quý phi, giận quá hóa cười, “Tốt, Văn quý phi giỏi lắm! Trẫm xưa nay đều nghĩ ngươi ôn hòa hiền thục, không ngờ lại là người ác độc như vậy! Việc hoán huyết ác độc như vậy ngươi cũng có thể làm được! Thật sự là lợi hại! Nói vậy phía sau ngươi còn có nhân vật càng lợi hại hơn đi!?”

Văn quý phi sắc mặt tái nhợt quỵ ngồi dưới đất, ôm hài tử nói: “Thần thiếp oan uổng! Trần Trần thật sự là con của chúng ta Hoàng thượng! Lẽ nào Hoàng thượng vì yêu thích Mộ công tử nên sẽ loại bỏ thân phận của Trần Trần sao?”

“Việc của Huyết cổ đã nói rất rõ rồi, Văn quý phi vẫn một mực khăng khăng không nhận tội!”

Văn quý phi vẫn lắc đầu, chết không chịu nhận tội.

Mấy người còn lại không khỏi tức giận, việc huyết Cổ vừa xem hiểu ngay, giả bộ tiếp có ích lợi gì?

Lúc này một ảnh vệ chợt hiện thân, hướng về phía Vũ Văn Quân Quyết nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, theo thần điều tra được, Văn quý phi hai năm trước trộm được đứa con này của một hộ nhà nông.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi! Không nghĩ tới hài tử này không phải là huyết mạch của hoàng thất, thậm chí cũng không phải ruột thịt của Văn quý phi! Mà là quân cờ lúc một tuổi trộm đi hài tử tương lai làm một quân cờ cho mình.!

Văn quý phi run thân thể lắc đầu nói: “Không phải Trần Trần là hài tử của thần thiếp!”

Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt, trừng mắt liếc nàng, phân phó Tác Tây nói: “Rỉ máu nghiệm thân!”

Tác Tây lĩnh mệnh, rất nhanh liền mang dụng cụ tới.

Lần này Vũ Văn Quân Quyết cũng không khách khí như vậy, trực tiếp kêu Tác Tây cầm dao găm lấy huyết của Văn quý phi cùng đứa bé kia.

Tác Tây sắc mặt cũng không tốt, kéo Văn quý phi qua cắt rách một đường trên ngón tay nàng, tích một giọt máu vào bát, sau đó lại kéo tay hài tử lấy giọt máu. Tích xong huyết mới bỏ dao găm xuống, bưng bát cho mọi người nhìn.

Mấy người đều chú ý cái bát kia, hai giọt máu vào trong nước, hồi lây sau cũng không hợp lại với nhau.

Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh: “Đây không phải là hài tử của ngươi sao? Không phải không hoán huyết sao? Tại sao lại không hòa vào với nhau? Ngươi giải thích cho trẫm nghe!”

Văn quý phi sững sờ, không biết trả lời như thế nào, chỉ ôm hài tử, thân thể run rẩy.

Toàn bộ tiền điện im lặng hồi lâu, Vũ Văn Quân Quyết nhìn dáng vẻ sừng sững của Văn quý phi không nói lời nào, thiếu kiên nhẫn lạnh lùng nói: “Chỉ với mình ngươi muốn lấy máu của Quân Nhưng sợ là không dễ đi!? Còn có ai giúp ngươi?”

Lần này Văn quý phi cũng không trầm mặc, đẩy hài tử trong ngực ra, vẫn bộ dáng ôn nhu hiền thục kia, “Không ai giúp ta, là ta tự mời cao thủ, Hoàng thượng muốn chém muốn giết muốn róc thịt muốn làm gì cũng được. Chỉ là hài tử này vô tội, xin Hoàng thượng thả hắn về nhà.”

Hảo cho một bộ dáng ôn nhu hiền thục, dáng vẻ hiền lành, Lưu Lộng một bên xem trò vui nhịn không được mà la mắng: “Đồ yêu phụ đáng hận, ngươi bây giờ còn nhớ tới hài tử đáng thương? Lúc ngươi trộm hài tử tại sao không thấy thương sót? Giả mù sa mưa cho ai xem?”

Văn quý phi nhìn Lưu Lộng, bỗng nhiên cười thê lương, “Đúng, giả bộ cho ai xem? Ôn nhu nhiều năm như vậy cũng không thấy Hoàng thượng nhìn ta thêm vài lần, giả bộ cho ai xem đây?”

Nói đến đây, Văn quý phi bỗng nhiên cầm lấy dao găm Tác Tây đã dùng xong, đứng lên đâm về phía Mộ Tử Thư cùng Vũ Văn Quân Quyết. Không sai, nàng đều hận hai người, không ngừng hận Mộ Tử Thư đoạt Vũ Văn Quân Quyết, cũng hận Vũ Văn Quân Quyết đối nàng vô tình.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn dao găm đâm tới, biến sắc, che chở cho Tử Thư, vung áo bào lên hất ngã nàng.

“Giải Văn quý phi vào thiên lao!”

Vũ Văn Quân Quyết vừa dứt lừi, cấm vệ quân hoàng gia liền tới áp giải Văn quý phi vào đại lao. Văn quý phi giống như tuyệt vọng, không ầm ĩ ồn ào.

Sau khi Văn quý phi bị giải đi, Vũ Văn Quân Nhiên lo lắng nói: “Hoàng huynh, phía sau Văn quý phi còn có người nào hay không?”

Vũ Văn Quân Quyết nguy hiểm híp mắt, lạnh lùng nói: “Một người trốn không thoát.”

Trong tiền điện lại một hồi im lặng, Mộ Tử Thư nhìn thân thể run rẩy của tiểu hài tử dưới đất, đi tới vỗ lưng trấn an hắn.

“Quân Quyết, phái người mang hài tử này về với cha nương của hắn!”

Vũ Văn Quân Quyết liếc mắt nhìn đứa bé kia, âm mưu bị vạch trần, lúc này cũng hiểu hài tử này thật đáng thương, liền vẫy tay nói Tác Tây ôm hài tử xuống trả về cho cha nương của hắn. Còn Văn quý phi, chưa đến thời điểm giết nàng, còn phải thẩm vấn!