“Đưa tay lên cao một chút!”
“Vâng~”
An Nhược mím môi, cố gồng tất cả sinh khí của mình lên đôi cánh tay thảm thương đang mỏi nhừ. Cậu liếc nhìn người đàn ông đang ung dung nói chuyện trên bục giảng mà ghi thù. Cậu chỉ đi trễ có một chút, cũng có hơn nửa tiếng thôi mà, đâu nhất thiết phải bắt con người ta quỳ gối cả một tiết học, còn phải đưa hai tay lên cao để đỡ lấy cái balo nặng trịch này nữa. Đường đường là đại mỹ nam của lớp chọn một mà bị làm xấu trước bàn dân thiên hạ, làm sao đi cua gái được nữa đâyyyy ~ .
Khải Duy lén lút xoay đầu xuống hỏi khẽ: “Sao đi trễ vậy hả?”
“Cũng tại cái đồng hồ chết tiệt, lúc về nhà tớ nhất định sẽ nhồi nó vào thùng rác!”
“Qua chuyện này tớ sẽ tìm thợ tự thiết kế cho cậu một cái xịn xò nhất, không gọi cậu dậy được thì nó sẽ tự động nhảy lên đập vào mặt cậu”
“Cậu muốn chết hả?”
“Trương An Nhược!”
Tiếng gọi lớn đến nỗi khiến cậu giật nảy cả người. Cậu mà bị đau tim thì có mà chết mất.
“Em quên rằng mình đang bị phạt hay sao?”
An Nhược uể oải: “Lão sư, thầy không định phạt em đến hết ngày đó chứ?”
“Cũng có thể”
“Hả? Lão sư, em biết lỗi rồi mà. Em hứa lần sau sẽ không đi muộn nữa!”
Ngôn Phong vừa đóng tập sách cho vào túi vừa nói: “Em nghĩ rằng tôi phạt em là vì em đi muộn à?”
“Còn không phải sao?” Cậu lí nhí.
“Là vì em dám cố tình qua mặt tôi. Em tính sẽ an toàn ngồi vào lớp khi đi từ cửa sau chắc. Em coi tôi là đứa trẻ con à?”
Triệu Thành Chương xoay xuống, đưa tay ngang qua cổ, ra hiệu ‘cậu chết chắc rồi’.
“Lão sư, em sai rồi. Thầy tha cho em đi, lần sau em hứa không dám nữa”.
Sau một hồi nài nỉ, cuối cùng Ngôn Phong cũng gật đầu: “Được rồi, em về chỗ ngồi đi”.
An Nhược mừng rỡ nhảy cẩng lên lao vào bàn học. Ôi mẹ ơi, tay chân cậu cứ như bị đụt khoét trống rỗng ở bên trong, chỉ còn là lớp da thịt bên ngoài, mất cảm giác.
Đợi Ngôn Phong bước ra khỏi lớp. Cậu được Khải Duy xoa bóp cho, miệng lại cứ càm ràm: “Thù này nhất định tớ phải trả...á, Khải Duy, cậu nhẹ tay một chút, cậu xem tớ là bao cát à?”
“Được rồi được rồi, nhưng mà, cậu tính sẽ làm gì?”
“Để rồi xem, tớ sẽ khiến cho đồ ác nhân đó phải chuyển lớp”.
......
Ngày hôm sau.
Nắng lên, gió lùa, chuông reo. Bắt đầu vào tiết một, lại khởi đầu chuỗi thời gian dài như thế kỉ.
Thầy giám thị chầm chậm bước bên ngoài hành lang, đi qua những ô cửa sổ rồi dừng lại ở cửa ra vào.
Vẫn là khuôn mặt cau có ấy, học sinh trường này ai cũng biết đến biệt danh của người thầy này. Lão, giám, thị, ác, ma!
"Kết quả bài kiểm tra đã có đây, lớp trưởng lên lấy bài trả cho các bạn!"
An Nhược đứng dậy. Đón lấy tập giấy trên tay chủ nhiệm. Bắt đầu trả bài. Cậu nghĩ đến đây là ổn rồi, thầy ấy chỉ trả bài, không có ý định trách mắng.
Nhưng sự thật là, giác quan thứ sáu của An Nhược lần nay sai bét. Chủ nhiệm không chỉ đứng lại chờ thời cơ để mắng, mà còn muốn mắng đích danh, chính là...
"Trương An Nhược! Em đứng lên!"
“Bài thi sao lại điểm kém tới vậy?"
"Điểm các môn, chẳng môn nào là ổn hết!"
"Em như vậy mà làm lớp trưởng được sao?"
Thầy chủ nhiệm nói trúng vấn đề nhạy cảm. An Nhược thực sự ghét cay ghét đắng cái định lí 'lớp trưởng là phải giỏi' đó.
Cảm thấy ấm ức, cậu ngay lập tức đứng dậy phân bua giải thích. Nào là lí do mình có thể làm lớp trưởng, nào là sự bận rộn của những bạn khác trong lớp, nào là...
"Cả lớp nghiêm!"
Câu giải thích chưa kịp hoàn thành, một giáo viên khác từ bên ngoài vào lớp học làm An Nhược vội vã hô nghiêm.
Người bước vào là giáo viên chủ nhiệm mới, thầy Hứa Ngôn Phong.
Vậy là may mắn, quá may mắn ấy chứ. Thầy bước vào làm thầy giám thị không nói nữa, xoay lưng bước đi.
Nụ cười còn chưa kịp nở trên môi.
“Lớp trưởng đứng lên”.
Thế là An Nhược lại phải vật vã đứng lên lần nữa. Hôm nay ra đường, cậu bước chân phải hay chân trái ra trước nhỉ? Xu cà na.
Ngôn Phong nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực.
“Em là lớp trưởng?”
Cậu gật đầu.
“Vậy tôi đã hiểu lí do vì sao lớp 12-3 thi đua lại luôn luôn xếp hạng chót như vậy”.
Lại là vấn đề nhạy cảm của An Nhược. Cậu đã tránh vỏ dưa lại gặp ngay vỏ dừa liền sao.
“Lão sư, ý của thầy là lí do lớp xếp hạng chót là vì em?”
Ngôn Phong im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Có thể nói rằng không một đoàn tàu nào thiếu đi chiếc đầu cabin vận hành, cũng không một cái cây nào thiếu đi gốc rễ để trụ vững. Tiếc rằng...lớp này lại có gốc rễ bị mục nát.”
An Nhược trợn tròn mắt, cậu ấm ức đến nỗi không thể thốt ra lời nào. Người đứng trước mặt lại nói rằng cậu bị mục nát, đó là xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác còn gì. Lão nhà giáo này còn ác nghiệt hơn cả thầy giám thị.
“Tôi sẽ bầu lại lớp trưởng nếu như trong kì tiếp theo em không đứng trong top mười của trường”.
Tóp mười? Là top mười của trường cấp ba Bắc Kinh đấy.
Bốn mươi kẻ mặc đồng phục ngồi dưới đều sốc nặng hướng ánh nhìn thương cảm về An Nhược. Trường cấp ba Bắc Kinh từ bao đời nay là một trường tiêu biểu của thành phố, có tổng cộng ba mươi lớp thuộc ban tự nhiên, trong ba mươi lớp này lại có ba lớp chuyên danh giá. Mỗi lớp là có đến bốn mươi học sinh, họ đều thi vào trường với số điểm cao ngất ngưởng, hằng tuần đều được ban giám hiệu khen thưởng và kì vọng. Danh sách đứng top mười của trường, họ đều ganh đua nhau để học, có người cả năm được đến 95 điểm nhưng vì số lượng cạnh tranh khá cao nên đến giờ vẫn không thể lọt vào top mười.
An Nhược nhìn xuống bài kiểm tra chưa tới 50 điểm của mình, vội vã giấu nhẹm dưới ngăn bàn.
“Em làm được chứ?”.
Thầy Hứa nhìn cậu, một ánh mắt đầy thách thức.
“Được. Vậy chúng ta cược đi. Nếu thua em sẽ nhường lại chức lớp trưởng. Còn nếu như em thắng. Thầy....phải nhảy bật cóc quanh sân trường mười vòng”.
“Omg” Thượng Quang Dục há hốc mồm.
Một vụ cá cược đã được diễn ra tại phòng học lớp 12-3. Trương An Nhược nhất định sẽ không bỏ cuộc.
———————
Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam tốp nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy.
Ngôn Phong rót đầy ly rượu, mắt nhìn đám người tạp nham xung quanh. Được một lúc thì có người thiếu niên lại gần.
“Sao lại có nhã hứng uống rượu thế, thầy Hứa.”
“Tới rồi hả?” Hắn ra hiệu cho nhân viên phục vụ đem thêm ly ra.
“Sao rồi. Việc ở trường ổn cả chứ?” Hạo Hiên rót rượu vào ly.
“Ổn. Chỉ là vẫn chưa dạy dỗ được đám học trò cá biệt”
“Uầy. Cậu cứ xem chúng như cún con, muốn im lặng thì quẳng cho cục xương.”
“Đi hưởng khí gió trời ở Pháp ba năm rồi, vẫn không làm cậu thay đổi được”.
Hạo Hiên dựa tay vào vai Ngôn Phong, luyên thuyên: “Bỏ qua chuyện đó đi. Cậu không còn liên lạc với Nhã Y nữa à?”
Được nhắc đến tên một người “lạ” Ngôn Phong nét mặt thay đổi, đẩy tay Hạo Hiên ra, cười nhạt: “Tớ không quen cô ta.”
Anh ngồi lại vào ghế, nói: “Tụi mình đã thân nhau bao nhiêu lâu rồi. Tớ không hiểu cậu thì còn ai nữa. Có phải là....vẫn còn rất sâu đậm?”
“...”
“Chậc. Sao mà lại luôn tự đâm đầu vào bụi gai thế. Cứ phải như tớ, ngày hôm nay cô này, hôm sau cô khác. Sống như vậy mới đáng. Đàn bà con gái chỉ là thú vui mà thôi.”
Ngôn Phong liếc anh ta: “Con nhỏ hôm qua cậu mới giới thiệu là vợ tương lai...”
“Đá rồi.”
Ngôn Phong không nói gì. Hắn thừa hiểu tính cách của Hạo Hiên. Giá như trái tim của hắn có thể chai mòn giống như vậy, thì nhiều năm rồi, hắn đã không còn nhớ.