[Đam mỹ] Nguyện Một Đời Yêu Ngươi

Chương 11

Tiệc hỷ trong phủ có linh đình là mấy thì bây giờ cũng đã đến nửa đêm, khách khứa đã ra về phân nửa, một vài tên quan vặn vẹo say khướt muốn cất chân đi cũng không nhấc nổi. Gia nhân ý ới kêu ngựa chạy xe đưa khách lại nhà. Minh Viễn cả tối ngồi quan sát Ngô Uyển, chốc chốc hàng lông mày lại nhếch lên nhăn nhó. Ngô Uyển đến xin nương phủ Liên vô cùng lễ nghĩa, không có lấy một chỗ để chê bai, đoan trang chính trực người người khen ngợi.

Tối nay hắn ngồi cùng nhạc phụ đại nhân, có đi lại đâu đó đôi ba lần, cũng không rõ là đi đâu, ly rượu nâng chén đến mấy chục lần, bằng hai vò rượu Thiên Túy, vậy mà mặt không đỏ, người không say, thật đúng là kỳ lạ. Ngô Uyển đến Liên gia hôm nay là chưa từng gặp qua mặt Phương Yến. Ban sáng ở chính phủ, hai bên có chào hỏi nhau một lần nhưng nàng là cài khăn hoa che mạng, mặt mũi ra sao cũng không được nhìn rõ. Hắn cũng chẳng đòi hỏi, thực sự là không muốn nhìn mặt tân nương?

Ngô Uyển ngồi đoan trang, chốc chốc tay ngang lại đem lên che miệng, quẹt lưỡi qua môi một đường, gấp gáp thở dốc. Hắn quay ngang quay dọc, lại hồng hộc chạy đi đâu?

Minh Viễn nhéo vào eo Hạo Niên một cái, đưa tay thì thào nói thật khẽ, nói xong một lời liền gấp gáp chạy đi. Hạo Niên ngồi lại nhìn Linh Sang, tên pháp sư vùng Hà Nam cũng sắp chuẩn bị hồi phòng.

“Hạo Niên pháp sư, ngài có về không?”

Hạo Niên nhìn theo dáng chạy của Minh Viễn, đem tay vỗ vào đùi một cái.

“Ách, các vị pháp sư, thỉnh các vị cứ lại phòng trước, ta có việc ra đây một chút.”

Hạo Niên nói xong lời này thì cũng vắt vạt áo đứng lên. Minh Viễn chính là chạy về phía Tây phủ - thư phòng của tiểu thư Phương Yến. Hay là hắn muốn về phòng trước? Phòng của y và phòng của Phương Yến cũng nằm sát gần nhau.

Minh Viễn chạy đến phòng mình, Ngô Uyển cũng vừa lúc vụt qua, ấy vậy mà đã mất dấu.

Lạch cạch...lạch cạch!

“Hi…hi…hi…hi!” Minh Viễn hai chân bước lên phía trước, đang định bước ra, tiếng cười đằng sau lưng đã làm hắn giật mình quay lại.

Ngô Uyển...hắn...chính là đang bóc tách mặt mình!

Một lớp da mới rồm rộp lột khỏi gương mặt, hai tay run rẩy, hắn đem vò rượu đen sậm dốc thẳng vào mồm, lập cập ngồi xuống mặt đất. Thứ nước trong bình chính là màu tươi máu!

“Minh Viê...!”

“Suỵt…!” Minh Viễn hai tay đem bịt chặt mồm Hạo Niên lại, tấm lưng đã ép sát vào tường trợn mặt nhìn ra.

“Viễn nhi, có chuyện gì vậy?”

“Ca, Ngô Uyển không phải người thường.”

“Ngô Uyển...không phải người...người thường?” Hạo Niên hai mắt trợn tròn sợ hãi nhìn ra giữa sân. Nơi kia trong lùm cây bóng tối, ánh trăng mờ mờ ảo ảo rọi xuống nhân gian, Ngô Uyển gương mặt già nua đem tay bóc từng lớp thịt, đem vò rượu máu tu cạn không còn một giọt. Hắn nhe răng nhọn hoắt cười ha ha ngồi vật xuống sàn, ánh mắt nhìn lên bầu trời quét lưỡi liếm lên môi một lượt.

Không....không thể nào! Hắn, là hắn đang nhìn về phía thư phòng của Phương Yến!

Hạo Niên hai tay nắm vào sợ hãi, có khi nào...Đang lúc hồng hộc định bước ra, tiếng gọi lớn của gia nhân đã làm Hạo Niên sững người quay lại. Không, không phải, đám gia nô chính là đi tìm Ngô Uyển.

“Ngô Uyển đại nhân, Liên lão gia có việc tìm ngài.”

Tên nô bộc vừa chạy đến nơi, Ngô Uyển đã khôi phục hình dạng tuấn tú. Một tay chỉnh lại vạt áo, một tay phất lên cho người dẫn đường. Hạo Niên cùng Minh Viễn ép lưng sát vào góc tường, nín thở chờ hắn đi qua.

“Minh Viễn, chúng ta..!”

“Đi theo hắn.”

“Um.”

Gật đầu đồng ý, hai người ngay lập tức bám theo, gia nhân dẫn hắn đi vòng qua mấy hành lang lối dọc, không biết Liên Phương muốn gặp Ngô Uyển ở đâu.

“A!” Hạo Niên nhìn ngó khắp sân, đang giương mắt tìm kiếm xung quanh, cánh tay đã va đập vào ai đó trước mặt.

“Ách…Vị cô nương, nàng là không làm sao chứ?” Hạo Niên còn chưa kịp nói xong, một tiểu nữ đầu búi tóc hai bên từ đằng sau đã đi lên gạt tay Hạo Niên ra khỏi người vị cô nương.

“Đừng có động vào tiểu thư!”

“Hả....a....thì ra nàng là tiểu thư Phương Yến. Ta....là ta bất cẩn, thực xin lỗi!”

“Đi mau A Ly, đừng nói nữa!” Phương Yến trợn mắt nhìn Hạo Niên, trên mặt chính là không một chút huyết sắc. Nàng hai tay đem ôm chặt lấy mình, vừa đi vừa lẩm nhẩm sợ hãi.

“Mau...mau cho gọi thật nhiều gia nhân đến phủ của ta.”

“Tiểu thư, tiểu thư đừng lo!”

Hai người, hai thân ảnh hớt hải vụt qua mặt Hạo Niên, gió trong phủ bây giờ cũng bắt đầu bay về, gió đêm thổi phất phơ, gió hù hù xe xe qua mái ngói. Hạo Niên hai chân đứng lại, thần khí của Phương Yến không tốt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi rỉ ra, nàng đi càng lúc càng nhanh như chính tâm lo sợ điều gì.

Có khi nào Phương Yến đã nhìn thấy gì đó?

Không...Hạo Niên hai chân đang định chạy theo Phương Yến, gió thổi hiu hiu quấn vào chân y thứ gì đó mềm mại. Khăn tay, là chiếc khăn tay lụa đào…

Trên khăn…chính là thêu đôi uyên ương cành liễu!

“Ca!” Minh Viễn chạy ngang phủ Liên cũng không tìm được Ngô Uyển đi đâu.

Hạo Niên hai mắt trợn tròn, y ngồi uỵch xuống nền gạch lắp bắp sợ hãi.

“Minh...Minh Viễn...!

“Không xong rồi....Mau...! Đi....! Thư phòng của Phương Yến....MAU!”