[Đam mỹ] Nguyện Một Đời Yêu Ngươi

Chương 15

Về đến Mị thành đã là chiều tối của ngày hôm sau. Hạo Niên vì trúng khí độc mà sắc huyết khó coi, trong tay Minh Viễn mặc hắn thay tẩy, đút cháo cho ăn. Hai mắt y nhắm nghiền một đường, mệt mỏi không thể ngồi dậy.

“Thái tử, Thái Tử điện hạ!”

Minh Viễn trong nhà còn chưa kịp đi ra, con người thân mặc áo lụa thêu, hông mang thanh bảo kiếm đã tức tốc xông vào đến tận cửa. Vừa đi, hắn vừa hớt hải quay ngang quay dọc, ánh mắt chính là chăm chú tìm kiếm. Minh Viễn nhíu chặt hai hàng lông mày, đem tô cháo vừa ăn xong của Hạo Niên cất gọn trong bếp, khó hiểu chạy ra.

“Ngươi là ai?” Minh Viễn hai tay khoanh tròn vào nhau, nhíu mắt nhìn tên tự tiện trước mặt.

“Thái tử điện hạ đâu?” Hắn vẫn nhất quyết tìm kiếm.

“Ta hỏi ngươi là ai?” Minh Viễn kéo tay hắn lại, một nhịp đá ra khỏi cửa, tức giận lớn tiếng thêm lần nữa.

“Vậy ngươi là ai?” Tên kia vắt tà áo lụa tím bên tay, mạnh mẽ đối mặt Minh Viễn, khí chất quả nhiên là không phải tầm thường.

“Ta là đệ đệ của caca Hạo Niên. Caca ta đang mệt, không muốn gặp ai.”

“Hạo Niên có đệ đệ?” Người kia nghe xong Minh Viễn giới thiệu hai bên miệng liền nhếch lên cau có. Làm sao lại cho chuyện đó được?

“Để ta vào, Hạo Niên gặp ta, tức khắc sẽ rõ.”

Ngay lúc hai bên còn đôi co lời qua tiếng lại, Hạo Niên trong nhà đã ho lên khụ khụ, đem giọng khàn khàn trong nhà nói vọng ra.

“Viễn Viễn, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

“Thái Tử điện hạ!” Người kia nghe tiếng Hạo Niên liền tức tốc lao vào trong phòng, sững sờ đứng trước mặt y.

Hạo Niên nhìn người nam nhân mặc áo lụa tím đứng trước mặt cũng không khỏi bất ngờ, cơn ho trong cổ lại càng dốc lên khụ khụ.

“Huynh....Đại Thành huynh!”

“Thái tử điện hạ!”

Hai người ngay lập tức ôm chầm lấy nhau. Minh Viễn đứng bên cạnh giường cũng bất ngờ không kém. Kéo tay Đại Thành ngồi xuống bên mình, Minh Viễn cũng lặng lẽ kéo lấy một chiếc ghế.

“Thái Tử điện hạ! Người....người làm sao thế này?” Hắn hai tay dờ lên khuôn mặt y, trong lòng chính là nổi đầy xót xa lo lắng.

“Đại Thành huynh không cần phải bận tâm. Là ta sơ ý, nhiễm khí độc một chút. Không sao, không sao mà.”

“Còn nói là không sao. Cơ thể mới đó mà đã ốm yếu như vậy.”

“A huynh, ta thật sự không sao?” Hạo Niên đem đôi môi trắng bệch giương lên mỉm cười, nắm lấy tay Đại Thành: “À, Đại Thành huynh, đây là Minh Viễn, đệ đệ kết nghĩa của ta.” Y kéo tay Minh Viễn cầm vào, hảo hảo vui vẻ giới thiệu cho Đại Thành.

“Còn Minh Viễn à, đây là Đại Thành huynh, bằng hữu thân nhất của ta trên Thiên Giới. Đây là Đệ nhất kiếm pháp mà ta vẫn luôn kể cho đệ nghe đó.” Hạo Niên cười tươi nhìn hai người trước mặt.

“Thì ra là bằng hữu của huynh.” Minh Viễn gật đầu, chào Đại Thành một cái, miệng cũng giương lên một đường: “Ban nãy ở cửa nhà, đã thất lễ rồi.”

“Là ta cũng đã thất lễ.” Đại Thành nhìn Minh Viễn cúi đầu, hắn cũng chắp tay chào lại. Vừa chào hỏi, Đại Thành vừa quan sát con người trước mặt, hai mắt cũng không tự chủ mà híp vào một đường, trong lòng hảo hảo nhiều suy tư.

….

Đại Thành nhìn Hạo Niên đau ốm, tâm không thể động quyết tâm ở lại đôi ba ngày. Hỏi ra mới biết, thì ra y đi đánh quỷ tinh, không may bị cào trúng, khí hắc nhiễm phong thật không thể lường hết được.

“Hắn là người phương nào? Thái tử thực sự người không nhìn ra?”

Hạo Niên nghe Đại Thành vấn hỏi liền lắc đầu chán nản. Thực sự tối hôm đó nếu không có Minh Viễn giúp sức, có lẽ y đã bị mất mạng.

“Đại Thành huynh, có thể người đó...người đó là Thiên Ma Linh Chủ.”

“Thái tử nói sao?” Đại Thành đang ngồi liền giật mình nảy lên, hai mắt mở to trợn tròn nhìn y cùng Minh Viễn sửng sốt.

“Đêm hôm đó có một người áo đen xuất hiện. Thân thủ cao lớn. Hai chúng ta cũng không đoán chắc. Nhưng khả năng rất lớn chính là tên Linh Chủ đó.” Minh Viễn co chân gác chéo, hắn vươn người rót cho cả ba thêm ít nước trà, thư thả nhấp lên uống một ngụm.

“Nếu là hắn, Linh Chủ của Tam Giới sao phải động tay vào Nghĩa Thành, càng không thể tùy tiện xuất hiện như vậy?”

“Đại Thành huynh, ta cũng không rõ, hắn nói sẽ gặp nhau tại Đông Quan phủ.” Hạo Niên ỉu xìu nhìn Minh Viễn rồi lại quay sang nhìn Đại Thành.

“Sao, hẹn gặp nhau ở Đông Quan phủ?” Đại Thành nhíu chặt hai hàng lông mày, vân vê chén nước trước mặt hảo hảo suy nghĩ.

“Nghĩa Thành sau đêm hỗn loạn, Thiên Đình thật ra đã biết.” Hắn thở dài một tiếng đưa mắt nhìn Minh Viễn cùng Hạo Niên: “Ngọc Hoàng phái ta xuống đây lần này chính là điều tra sự việc đó.”

Nghĩa Thành ba hôm nay loạn như đánh chiến, không ai dám ra đường. Đám pháp sư cùng Hạo Niên ở Phủ Liên đã tản đi từ bao giờ, chẳng ai rõ là đã đi đâu. Hạo Niên đêm đó bị thương, Minh Viễn tức tốc đưa y về đây, đến nay cũng chưa quay lại.

“Liên gia bây giờ biến thành phủ máu. Thiên Giới đã phái người qua bên đó, chắc chắn chỉ thị điều tra sâu.” Đại Thành nói xong lời này thì thở dài một cái, đem chén trà xanh trước mặt một ngụm uống hết.

“Huynh, ta sẽ đến Đông Quan phủ.” Hạo Niên hai tay nắm chặt, chăm chăm ánh mắt nhìn Đại Thành.

“Caca! Thái tử!”

“Đi Đông Quan phủ là vô cùng nguy hiểm, chúng ta còn chưa rõ dụng ý của bọn chúng là gì.” Minh Viễn cầm lấy tay Hạo Niên trên bàn, mặt mũi chính là nhăn nhó.

“Minh Viễn nói rất đúng, Thái Tử, tốt nhất người không nên đi. Ta sẽ sai người trên Thiên giới đến đó.”

“Không, hắn nói chờ ta. Nhất định là có mưu kế. Nếu để người khác đi, hắn sẽ không lộ diện, chúng ta cũng không thể bắt được hắn.”

“Đệ sẽ theo caca, caca đi đâu, đệ sẽ theo đó.” Hạo Niên nghe xong lời này liền giương miệng mỉm cười, trong lòng không hiểu sao lại ấm áp thấy lạ. Tay y cũng đang xiết chặt vào tay Minh Viễn đặt trên đùi.

“Hảo, vậy hai người đến phủ Đông Quan trước, giải quyết xong Liên gia, ta liền tức tốc đến theo.”

“Hảo!”