[Đam mỹ] Nguyện Một Đời Yêu Ngươi

Chương 21

“Tiểu Niên, Tiểu Niên con có ở trong đó không?” Minh Phổ hai tay bưng bát hồng chi, hơi khói từ bát vẫn còn tỏa ra nghi ngút, khói bay mờ cả không gian trước mặt. Một tay bưng bát canh nóng, một tay cẩn thận đẩy cánh cửa gỗ bước vào. Trong căn phòng hai bên độc giá cao kê sách, chiếc bàn đuôi công đặt giữa chính tâm đã văng đầy giấy bút, nghiên mực mài cũng rơi lẻng kẻng dưới chân, mực vương tung tóe, Hạo Niên thu hai chân cuộn tròn trong góc sâu nhất, tối nhất. Y ngồi lặng lẽ, đem gương mặt đẫm trong làn nước lóng lánh, chôn thật sâu vào hai đầu gối.

Y khóc lên nức nở!

“Tiểu Niên à!” Ông gọi thật khẽ, thật nhẹ nhàng ôm lấy Hạo Niên vào trong lồng ngực.

“Sư phụ!” Hạo Niên gào lên.

“Sư phụ, người nói cho con biết đi, nói cho biết lý do vì sao đi. Con ghét Phụ Hoàng, con chán ghét Phụ Hoàng! Hu hu hu hu!”

“Tiểu Niên, đừng nói như vậy!”

“Tại sao chứ?” Hạo Niên vẫn khóc nấc lên.

Hai tay lặng lẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ bé của cậu trai mới chỉ 15 tuổi, Minh Phổ chỉ biết lắc đầu chua xót.

“Tiểu Niên à, con đừng trách Phụ Hoàng, sau này, nhất định sau này một ngày nào đó con sẽ hiểu, sẽ hiểu cho ông ấy.”

“Bao giờ chứ? Con không cần sau này. Con không tin, con không tin Phụ Hoàng!”

“Tiểu Niên…!” Minh Phổ cũng không tự chủ được mà lỡ giọng quát lên: “Trong cõi vô thường nhân sinh Tam Giới này, có những thứ chúng ta nhìn thấy rành rành còn không phải là sự thật. Đừng vội vã kết luận khi con còn không biết người đó là ai, câu chuyện như thế nào! Hạo Niên à, Phụ Hoàng con sai, nhưng nhất định sau này con sẽ hiểu, sẽ xin lỗi ông ấy.”

“Sư phụ! Hu hu hu hu!”

.

Hạo Niên đem tay che ngang mặt mình, giấu chặt hai hàng nước mắt đang lăn dài trên hai gò má của y. Y nằm quay lưng về phía Minh Viễn, lặng lẽ kìm nén những cảm xúc đang hỗn độn trong lòng.

“Những năm tháng bị cấm túc ở Tân Cương, vào sinh thần năm 25 tuổi, ta đã gặp được Đại Thành huynh. Đại Thành vốn là quan thần mới nổi trên Thiên triều, xin đến chùa Đại Quang chỗ sư phụ ta luyện kiếm. Ta và huynh ấy đánh nhau một trận, từ đấy kết nghĩa huynh đệ, sau này thì trở thành người bạn tri kỷ của nhau. Chuyện gì ta cũng đem kể, cũng đem khoe với huynh ấy.”

“Ngọc Hoàng chỉ vì chuyện này mà trách phạt ca ca giáng xuống Nhân Giới sao?” Minh Viễn đã ngồi lên từ lúc nào, lặng lẽ ngồi quan sát tấm lưng gầy nhỏ bé.

“Không, mọi chuyện càng lúc càng phức tạp khi Mẫu Hậu cũng không được đến núi Tân Cương thăm ta. Ngày sinh thần tròn 200 tuổi – hai Thiên Giáp, Mẫu Hậu đã trốn đến gặp ta, thật trùng hợp lại bị Phụ Hoàng phát hiện, người bắt ta đến phòng Quy Thân quỳ gối, phòng Quy Thân chính là phòng đặt thờ bài vị tổ tiên của dòng họ. Phụ Hoàng ta đã quát mắng Mẫu Hậu, trong lúc tức giận chống đối lại Phụ Hoàng, ta đã làm rơi một tấm bài vị xuống đất.”

“Ca...!”

“Ta bị đày xuống Nhân Giới cũng đúng phải không?”

Hạo Niên nói xong lời này thì nước mắt cũng không kìm được nữa, y khóc trong lòng Minh Viễn.

“Đừng khóc, đừng khóc caca!” Hắn đem tay vỗ vào lưng y, nhẹ nhàng an ủi.

“Caca có biết người nữ nhân đó là ai không?”

“Phụ Hoàng không trả lời. Ta chỉ nghe sư phụ nói lại, vị nữ nhân đó là người trên Tiên giới, đã mất cách đây rất lâu.”

“Vậy sao?” Minh Viễn có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm câu nào, nhẹ nhàng hắn giúp y nằm xuống, kéo cao tấm chăn mỏng lên vai đắp cho cả hai.

“Muộn rồi, ca, mình mau nghỉ ngơi thôi!”

.

Gió đêm ở Đông Quan hiu hiu thổi nhẹ, gió mang cái hơi đất của con trấn nghèo có khung vải sợi, có vải lụa thêu bay vào căn nhà nhỏ. Gió thổi xe xe nhẹ nhàng lướt qua con miếu, nến cháy bập bùng xanh đỏ, leo lét nhấp nhô. Trên ban thờ, hai bát hương cũng đã xanh lét cháy sáng, nhỏ xuống tàn hương lẫn vào trong hư không. Hương cháy nhè nhẹ, từng chút, từng chút tỏa ra làn khói đen kịt.

Minh Viễn đắp chăn cho Hạo Niên say giấc, hắn cũng không nằm xuống, lặng lẽ đi lại quanh nhà. Tiếng rít gà thổi lộng đập vào hai bên vách tường, vách kêu ai ái, siết cổ bóp lên thật chặt.

Hắn đem chân cất một bước thật dài, nhẹ nhàng quay lưng trở lại bàn trà, ánh nến vẫn là đang uốn éo cháy nhấp nhô. Hắn rót cho mình một chén rồi lại một chén trà, uống đến cạn, uống đến say. Minh Viễn đem tay vuốt lên mặt bàn, nhẹ nhàng miết theo từng đường vân gỗ, gỗ cây xù xù, vuông vức đúc nên chiếc bàn nhỏ. Hai tay nằm xoài ra bàn, Minh Viễn áp má mình xuống mặt bàn gỗ, lặng lẽ nhắm hai mắt thật chặt, thổn thức trong từng giọt máu đang chảy trong người…

“Mẫu thân, hài nhi....con đã trở về rồi đây!”