Dám Yêu Dám Lên

Chương 40: Ai trêu chọc ai

Cuối cùng thì Hoắc Hiên cũng không làm gì mình cả, cho dù là cùng nằm trên một chiếc giường, cùng nhau đón bình minh của ngày hôm sau.

Buổi sáng khi mình còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình là cho tỉnh ngủ hẳn, đang định mặc kệ tiếp tục giả vờ ngủ nhưng khổ nỗi khí tràng quá mạnh, không thể làm gì khác ngoài việc giả vờ dụi mắt nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, lúc này mới chỉ là bảy giờ sáng mà thôi.

Người này, khụ, định kéo người khác cùng xuống nước nha, bản thân không ngủ được cũng làm cho người khác không ngủ được theo sao. Sự thật chứng minh, nếu muốn buổi sáng dậy sớm thì chỉ cần dùng ánh mắt của người này đánh thức thì đảm bảo sẽ có hiệu quả tốt hơn đồng hồ báo thức nha.

"Hi, chào buổi sáng!"

Dù sao sống đến tuổi này rồi, vài kiến thức cơ bản mình cũng hiểu, như là vào buổi sáng sớm cơ thể của đàn ông hơi nhạy cảm và yếu đuối. Cho nên mình phải nghiêm chỉnh, không lộn xộn. Đúng hơn là không dám.

Hoắc Hiên khẽ hừ một tiếng không nói gì thêm, ánh mắt càng trở nên mơ hồ, ngọn lửa trong mắt chỉ muốn đem thiêu cháy mình mới cam lòng.

Sao Hoắc Hiên có khả năng này lại không đem nó làm tan chảy khối băng đã làm nhấn chìm con tàu Titanic đi. Nói không chừng Rose lại cảm kích, đem ngôi sao hải dương tặng cho anh làm quà cảm tạ đấy.

Khụ! Đừng như vậy nha, thật ra thì mình hiểu cái cảm giác nhìn mà không được ăn khó chịu thế nào nha.

Sau khi im lặng nhìn mình bất chợt Hoắc Hiên nhanh như hổ đói vồ mồi, ôm mình vào lòng, giống như mình là cái gối ôm vậy, đem khoá hai tay hai chân của mình lại. Người này muốn biến thành gấu Koala phải không, nhưng mà mình không muốn làm cây cho gấu Koala ôm đâu.

Ma sát luôn sinh ra nhiệt, ma sát gây ra dòng điện, chỉ mới cọ xát có một chút mà cả hai người đều cảm nhận được cái gọi là ma sát sinh nhiệt, người nào đó không thể khômg cắn chặt răng, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong người.

"Ha ha" Mình không nhịn nổi cười thành tiếng. Cái này gọi là tự chuốc khổ nha.

Nghe thấy tiếng mình cười, Hoắc Hiên không cam lòng, vì cảm thấy mất thể diện mà ảo não, cắn mình một phát vào cổ.

"Ai!" Mình vì đau mà kêu lên, cố gắng giãy dụa phản kháng lại, "Anh là vampire sao, đói bụng thì kêu một tiếng chi là được."

". . . . . .Chi. . . . ." Lúc sau, người này thật sự kêu một tiếng chi.

Cố nhịn cười, mình xoa xoa bụng Hoắc Hiên hỏi: "Bữa sáng muốn ăn món gì? Nói một tiếng gia làm cho."

Nghe thấy vậy, mắt Hoắc Hiên như sáng lên, mỉm cười khẽ nói: "Em. Sáng nay anh muốn ăn em." Trong mắt Hoắc Hiên như muốn nói 'mau ngoan ngoãn dâng lên cho anh ăn'.

". . . . . ."

Bữa sáng của Hoắc Hiên có phải là Trần Quả hay không vẫn còn là một nghi vấn, chỉ thấy là bọn họ tay trong tay đi đến công ty thì chắc có thể có được câu trả lời cho vấn đề này. Bữa sáng không thể chế biến món mà Hoắc Hiên đã chọn, từ sau khi ăn xong điểm tâm ngọt thì trên gương mặt Hoắc Hiên vẫn duy trì sự thoả mãn cho tới bây giờ.

Qua giờ làm việc, mọi người không có nhìn thấy bóng dáng Lolo xinh đẹp khoan thai đến, chỉ thấy đơn xin nghỉ được gửi tới.

"Rốt cuộc ai mới là ông chủ đây," Hoắc Hiên nhìn đơn xin nghỉ khẽ cười, "Người này thật quá đáng hơn cả sếp lớn, muốn tới thì tới, không muốn đi làm thì gửi đơn xin nghỉ. Quá hư quá hư rồi!" Nói xong còn lắc đầu tỏ vẻ đau khổ.

Ryan cũng cười lắc đầu nói: "Người ta là nữ vương, là tiểu thư nhà giàu, là người thừa kế một tài sản kếch xù, vô phép tắc thế này không phải là ngày một ngày hai, hơn nữa đây đều là do người nào nuông chiều hay sao?" Nói xong còn liếc nhìn Hoắc Hiên một cái.

Mình đứng một bên che miệng cười trộm, DK tiện tay cầm đơn xin nghỉ của Lolo lên đọc: "Tiểu Hiên Hiên, chị phải đi lôi thằng con chết bầm Lâm Dật Văn về, xin nghỉ phép ít nhất một tuần, còn về phần có lương hay không lương thì tuỳ em quyết. Giờ chị đang rất khó chịu, muốn chọc tức chị hay không thì tự mình quyết định. Xin phê chuẩn."

"Lại còn dùng 'xin phê chuẩn' nữa chứ," DK sờ sờ cằm phân tích, "Nhất định là do người đàn ông nhà cô ấy giúp đỡ sửa lại đơn xin nghỉ này."

Đang hồn nhiên cười thì chợt lo lắng cho Lâm Dật Văn, chuyện của hắn và Anna đi chung với nhau đã được Lolo ngầm cho phép, lúc này lại xảy ra chuyện gì? Chính xác hơn thì tên nhóc đó lại gây ra chuyện gì.

"Đúng đúng!" Hoắc Hiên nói, "Dù sao thì tổng giám đốc của chúng ta cũng trốn việc, tôi là phó tổng sẽ đối xử với mọi người như nhau."

Ồ, đúng là Hoắc Huyền không đi làm. Đâu gọi là kỷ luật?

"Vậy chúng ta. . . . ." Mình cùng Ryan chớp chớp đôi mắt hi vọng được nghe Hoắc Hiên nói sẽ đối xử như tổng giám đốc.

"Mọi người. . . . ." Hoắc Hiên nhếch môi nói, "Làm việc cho tốt."

"Phì! Khụ khụ khụ. . . . ." Người nào đó đang cầm đơn xin nghỉ sặc rồi.

Mà mình và Ryan —— ỉu xìu.

"Tinh. . . . ." Lại một bản phản fax gửi tới.

DK lại cầm lên đọc: [i]"Chắc các vị đang đứng trước bàn làm việc của chị để bàn luận." Thì ra đây là P/S đơn xin nghỉ của Lolo.

"Đừng nói chị làm khó mọi người, thật ra chị xin nghỉ không phải là tiện cho hai đôi các vị sao?"

Lời này là có ý gì? Bốn người bọn mình không hiểu chuyện gì, quay lại nhìn nhau.

"Cửa phòng uống nước đã gọi người tới sửa rồi, chỉ cần nhớ khoá cửa lại là được, còn có phòng làm việc, cầu thang nữa, mà nếu thích thì trong thang máy cũng được, nhưng nhớ là phải gọi cho bảo vệ tắt máy quay đi nha. Tiểu Hiên Hiên, tiểu DK, thấy tâm ý của chị với hai người có tốt không?"

Nghe đến đây mình và Ryan đều hiểu được hàm ý không trong sáng trong đó, vì vậy đều đỏ mặt cúi đầu.

Mà hai người được chỉ đích danh thì da mặt khá dày, còn bàn nhau.

"Ý tốt của Lolo, chúng ta không nên bỏ phí." DK nhếch môi cười nói.

"Đừng nói là nghỉ phép có lương, chờ khi Lolo về sẽ tăng lương, nhất định sẽ tăng lương!" Hoắc Hiên cũng nói thêm vào, "Sao, DK thích phòng uống nước hay cầu thang? Thang máy cũng OK, tớ có thể giúp cậu gọi cho phòng an ninh tắt máy quay đi."

Hai người này đúng là sắc lang, còn thực sự bàn luận tới vấn đề này.

"Cái chuyện này phải hỏi An An nha." Từ trước tới giờ DK vẫn luôn dân chủ.

"Quả Quả, em thì sao?" Hoắc Hiên đem vấn đề này quăng sang cho mình.

"Phì"

Đến giờ nghỉ giải lao mình dừng lại trước phòng uống nước, cửa phòng đóng chặt, hai gò má ửng đó. Điều đó đều do lời nhắc nhở của chị Lolo, nên giờ nhìn thấy cửa đóng chặt trong đầu liền tưởng tượng ra những cảnh đặc sắc.

"Không cần phải hâm mộ bọn họ, thật ra thì chúng ta cũng có thể thử một chút, mặc dù là phó, nhưng vẫn có ba chữ tổng giám đốc."

Bên tai nóng lên, Hoắc Hiên thần không biết quỷ không hay mút vành tai, dụ dỗ mình.

Rốt cuộc cơ thể bị bỏ đói mấy ngày nên trở nên nhạy cảm hơn, huống hồ Hoắc Hiên cố tình trêu chọc, chỉ vài giây đã không thể chống đỡ nổi.

"Hửm?" Hoắc Hiên còn cố tình muốn nghe câu trả lời của mình.

"Ừ. . . . ."

Tinh thần phục hồi lại thì mình đã nằm trên bàn trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc, tài liệu trên bàn sớm đã người đàn ông này coi là vật cản vung tay lên hất tất cả xuống sàn nhà.

Mình nóng ran người, khó chịu ngửa đầu than nhẹ, chọc đến Hoắc Hiên đang nghịch ngợm trước ngực di dời trận địa lên phía trên, cho mình những nụ hôn nóng bỏng.

"'Dì cả' nhà em đã đi rồi chứ?" Hoắc Hiên cắn nhẹ môi mình hỏi, đôi tay không ngừng châm lên ngọn lửa trên người mình.

Lúc này còn có ai quan tâm đến vấn đề 'dì cả' đã đi hay còn ở lại chứ?

E hèm một tiếng, tay mình vội vàng cởi nút áo sơ mi của Hoắc Hiên, nghe thấy anh cười khẽ, mình cắn răng dứt khoát tháo dây lưng của anh ra.

Quả nhiên, người nào đó không cười nổi nữa. Mắt Hoắc Hiên đỏ lên nhìn mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem anh xử lý em thế nào!"

Mình ngửa cổ mút cánh môi Hoắc Hiên, đôi mắt đầy ý xuân, trong lòng chờ anh tới xử lý.

Mọi thứ đều sẵn sàng nhưng bị cắt ngang.

"Phó tổng kính mến," ngoài cửa vang lên giọng nói hài hước của DK, "Mặc dù từ tận đáy lòng không muốn quấy rầy khoảng thời gian ăn điểm tâm ngọt của sếp nhưng đột nhiên có việc xảy ra, trong vòng nửa giờ chúng ta phải tới sân bay bay sang Italia."

. . . . . . .

"(. . . . . .)"

Hoắc Hiên cùng DK ở bên Italia đã hai ba ngày, đến ngày thứ tứ cũng không thể xác định được hôm nào về.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Hoắc Hiên, mình nhếch miệng cười phá lên. Xem ra người nào đó vì bị cắt ngang chuyện tốt nên vẫn còn ôm hận trong lòng, giọng nói trong điện thoại đầy ấm ức, đầy uất ức, không cam lòng, chứa nhiều oán hận. Đáng yêu quá đi. Làm thế nào bây giờ, bây giờ mình rất muốn được nhìn thấy anh ấy.

Điện thoại trên tay vang lên, mình bắt máy, mắt không nhìn tên hiện trên màn hình.

"Chị Quả Quả, em cần chị! Một xe đu đủ, OK không?"

Thật ra thì mình không thích ăn đu đủ nên đối với một xe đu đủ làm quà hối lộ này mình không có nhiều hứng thú.

"Tình huống như thế nào, không phải bây giờ cậu nên ngoan ngoãn trốn trong nhà ở bên Anh chờ mẹ qua bắt sao?" Có thể dùng xe đu đủ trêu mình cũng chỉ có Lâm Dật Văn mà thôi.

"Ai mà lại ngoan ngoãn chờ Lolo tới bắt chứ," Lâm Dật Văn xuy một tiếng, "Đừng nói cái này nữa, bây giờ chị mau tới quán rượu. Anna bị người ta dụ dỗ rồi!"

"Bị dụ dỗ thì cậu đi đoạt lại chứ sao." Coi mình là nhân viêm cảnh sát sao, chuyện dụ dỗ này mà cũng gọi cho mình.

"Đối phương thực sự quá yêu nghiệt nha. . . . . ." Cảm giác Lâm Dật Văn thất bại, nức nở, "Tên kia vừa là nam vừa là nữ, Anna mê mệt đến mức không biết thủ tướng nước Anh tên là gì nữa rồi. . . . . ."

Vừa là nam vừa là nữ? Khẩu vị của Anna quá nặng nha.

"Nhưng mà cậu tìm không đúng người rồi, tôi không thể vừa là nam vừa là nữ để đến giúp cậu dụ dỗ Anna trở về được."

"Em cũng không có trông cậy vào chị." Lâm Dật Văn nghiêm túc nói, Nhưng mà tên kia muốn tìm chị."

Tốt lắm, mình có dự cảm chẳng lành.

"Người đó tên gì?"

"Từ Nhạc"

". . . . . ."

"Chị? Chị? Nói chuyện đi!" Thấy mình im lặng lâu quá là Lâm Dật Văn lo lắng hét lên. "Sao không nói gì, dù sao cũng phải chi một tiếng nha!"

". . . . . . .Chi. . . . . ."

"Được! Chị dám trêu người ta!" Lâm Dật Văn tức cay cú, "Xem như em cầu xin chị đi, hạnh phúc của em trai đều nằm trong tay của chị đấy."

". . . . . .Nói đi, rốt cuộc là ai chọc đến ai trước?" Mình không thể nghĩ ra ba người bọn họ sao lại dây dưa cùng một chỗ được?

"Ha ha. . . . . ." Giọng nói trong điện thoại trở nêm dịu dàng khiến mình nổi da gà, "Đương nhiên là — em cố ý, tính trêu tức bọn họ."