Đãn Vi Quân Cố

Chương 7: Che giấu

“Cái nên xem đều đã xem được rồi, còn đứng trong đó làm gì nữa?” – Kaname Kuran đứng dậy, ung dung sửa sang lại vạt áo, đột ngột mở miệng nói.

“Nếu muốn tránh thì đừng nên nhìn, cần gì cứ phải theo dõi rồi mò tới tận đây?” – Một bóng người màu bạc đi ra từ sau cánh cửa. Kaname không thèm quay đầu lại, đưa lưng về phía đối phương lạnh lùng chất vấn.

“Chỉ là tò mò chút thôi, ai ngờ đâu lại được nhìn thấy cảnh tượng không người tưởng nổi, phải không Kuran…sama.” – Tiếp tục là một giọng nói quen thuộc nhưng hơi nữ tính. Kaname không nhịn được quay lại nhìn, đập vào mắt cũng là một đôi ngươi tím nhạt chứa đựng nụ cười đùa bỡn.

“Nếu hiểu rõ rồi thì đám người Nguyên Lão Viện các người nên rụt tay lại đi. Zero để ta tiếp quản sẽ tốt hơn.”

“Ah, người của Nguyên Lão Viện cũng chứng kiến hết cảnh vừa nãy ở đại sảnh rồi, tôi nghĩ hiện tại trong lòng họ đã biết phải làm gì.” – Màn diễn kết hợp với Shirabuki Sara mang ý nghĩa cảnh cáo Nguyên Lão Viện sao?

“Tuy nhiên, giờ tôi không biết, ngài và người anh trai yêu quý của tôi…” – Cố ý kéo dài lời nói khiến nó càng trở nên đen tối, Ichiru Kiryuu nghiền ngẫm quan sát vẻ mặt không lấy gì làm khoác trá của đức vua, “rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?”

“Cậu không cần phải biết.”

“Vậy để tôi mạn phép đoán nhé, có khi nào… là ngài đang đơn phương…” – Tiếp tục diễn bộ mặt khó xử không đành lòng nói nốt, Ichiru Kiryuu chăm chú quan sát hai mắt Kaname, cố gắng nắm bắt cảm xúc của đối phương.

“Muốn dùng những lời trẻ con này để chọc tức ta? Còn không bằng nên thử bắt tay với Hiệp Hội một lần nữa xem sao đi.” Kaname Kuran lạnh lùng cười. “Cái loại kế hoạch một hòn đá ném hai con chim này, Shizuka-sama nhà cậu ở thế giới bên kia nhất định sẽ vỗ tay khen hay!”

Đây chính là vận mệnh luân hồi ư? Nhớ năm đó, nếu Nguyên Lão Viện không âm thầm phát người giết hại người yêu của Shizuka Hiou thì cả nhà Kiryuu cũng không bị đẩy đến bước đường cùng. Kaname và Zero vốn vĩnh viễn đối lập tựa hai đường thẳng song song cũng sẽ không dây dưa với nhau như bây giờ. Tình thế có vẻ quen thuộc? Kaname cười tự giễu, nhìn thẳng vào Ichiru Kiryuu đang giận đến phát run. Trẻ con thật dễ bị kích thích.

“Tự tôi sẽ thanh toán mối thù của Shizuka-sama. Hành động liên minh bẩn thỉu này, tôi khinh!” – Ichiru nghiến răng ngăn lửa giận bùng nổ. Mỗi lời Kaname nói như dao sắc đâm vào tim cậu. Cậu biết rõ người mà Shizuka Hiou hận nhất. Nếu cậu làm theo lời Kaname Kuran, chỉ sợ dù có thành công cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp Shizuka Hiou. “Đừng đánh đồng tôi với đám chó săn của Nguyên Lão Viện. Công việc của tôi ở đó chỉ mang tính lợi dụng lẫn nhau thôi. Lão già Asato đầy dã tâm đã bất mãn vì ngài cứ che chở cho Zero đâu chỉ một hai ngày. Việc này do ai làm, không phải quá rõ rồi sao?”

“Ồ, cảm ơn cậu đã chỉ bảo.” – Kaname bâng quơ đáp, còn rảnh rang đọc mấy quyển sách linh tinh trong phòng, hoàn toàn lơ đẹp Ichiru Kiryuu đang sốt ruột giải thích.

Bất mãn trước thái độ của hắn, Ichiru tiếp tục chất vấn, “Không phải ngài rất quan tâm đến kẻ âm thầm vạch ra kế hoạch này sao?”

“Kiryuu-… kun.” – Kaname Kuran dường như khó chịu với kiểu xưng hô này. – “Dù là cậu, hay là Asato, hoặc là đám người trong Nguyên Lão Viện gì gì đó, ta cũng chẳng thiết tha.”

Nhìn vẻ nghi hoặc của Ichiru, vị đế vương vampire cười kinh bỉ, cao ngạo tuyên bố, “Bởi vì ta không định để bất cứ ai trong Nguyên Lão Viện sống sót!”

Ichiru bị khí thế của hắn ép sợ, không tự giác lùi lại. Kaname cúi đầu tùy tiện lật giở cuốn sách trên tay, sát khí vừa bộc phát biến mất.

“À, đúng rồi, cậu nên phân rõ giới hạn với Nguyên Lão Viện, mau chóng rời khỏi đó. Có vậy, ta sẽ xem xét việc giữ lại mạng cho cậu. Bằng không anh trai yêu quý của cậu sẽ đau lòng chết mất.”

“Sư phụ…” – Chạy chậm dọc theo mặt đường lát gạch, Zero đẩy cánh cửa gỗ cuối đường ra. Đây là sân sau của nhà Hanabusa, lúc này Toga đang nhàn nhã dựa vào một gốc cây anh đào gần ngay cửa nghỉ ngơi, “Sao thầy lại ở đây?”

Nhịp đập của trái tim còn chưa ổn định lại, Zero hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh.

Đêm không trăng, trời đầy sao. Ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ ngọn đèn có hoa văn baroque phức tạp, lay động rực rỡ. Hoa anh đảo nở rộ đầy cành, chầm chậm rơi theo gió, cánh hoa hồng nhạt phủ kín con đường mòn, hương thơm như có như không tỏa khắp mọi nơi. Cảnh đẹp là vậy nhưng hai thầy trò đều không rảnh để thưởng thức.

“Biết ngay là con sẽ không dễ dàng đâu mà, sao rồi? Vội vội vàng vàng định chạy trốn?” – Thở dài, Toga đứng dậy phủi phủi vài cánh hóa rơi lạc trên vai áo, lẩm bẩm nhìn trở đêm. “Ta không nhớ rằng đã dạy con hai từ ‘chạy trốn’.”

“Sư phụ, con…” – Không ngờ mình sẽ gặp Yagari Toga trong tình cảnh này, Zero Kiryuu siết chặt đấm tay, muốn giải thích, nhưng giải thích không nổi. Chẳng lẽ phải nói Kaname Kuran trêu chọc cậu? Nhớ đến nụ hôn cuối cùng ngọt ngào bất tận tràn ngập hấp dẫn với hắn, má cậu đỏ bừng.

“Chỉ bảo con đến giám sát thôi, không làm gì ảnh hưởng đến thể diện là được rồi. Tính cách nóng nảy của con bao giờ mới chịu sửa?” – Nhìn cậu học trò quý báu đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm ai đó thành trăm mảnh, Toga thở dài định sửa lại vạt áo lộn xộn của cậu, “Tốt xấu gì cũng tham gia vũ hội, động tay động chân cũng đừng lôi kéo… Ặc…”

Vừa chạm vào cái nơ lỏng lẻo, Yagari Toga trợn tròn mắt, bao nhiêu lời định nói đều bị nghẹn trong cổ họng, hoàn toàn quên mất mình phải nói như thế nào nữa. Ánh đèn nhạt nhòa, lờ mờ, đó là…

“Bị cắn thôi ạ!” – Nhận ra Toga đang nhìn chằm chằm cổ mình, Zero Kiryuu cau mày, giật cái nơ ra rồi nhanh chóng thắt lại, cắn răng oán trách.

“Này…”

“Con đi làm nhiệm vụ, thầy cứ thoải mái!”

“…” – Bị cắn? Là Kaname Kuran sao? Hunter vĩ đại thường có khứu giác mẫn tuệ, chỉ bằng đôi ba câu có thể suy đoán chắc chắn.

Yagari Toga xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ thở dài, đây xem như không đánh đã khai ư? Lần sau phải dạy lại tên học trò này cái gọi là gặp nguy không loạn, cứ chột dạ là nói lung tung, dễ để lộ tin tức cho địch thủ.

Ông sống đến tuổi này rồi, chẳng lẽ dấu hôn và dấu răng cũng không phân biệt được? Cho dù ánh sáng có không tốt đi chăng nữa… Toga liếc đèn đường đong đưa mờ ảo, cười bó tay.