Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 23: 23 Ví Của Tôi Đâu Rồi

Buổi chiều có hai tiết học dài đã nhanh chóng trôi qua.

Trương Hổ đợi suốt hai tiết học này, đợi chủ nhiệm Lý đến lớp, sau đó thông báo Lâm Vũ bị đuổi học.

Nhưng Trương Hổ đợi đến chiều cũng không thấy.

Buổi chiều sau khi tan học.

Lâm Vũ đứng lên, cười nói với Trương Hổ:

"Trương Hổ, không phải cậu nói tôi sẽ bị đuổi học trong ngày hôm nay sao? Tan học rồi này, tôi vẫn chả làm sao cả".

Ngay khi Lâm Vũ nói câu này, trong lớp lập tức nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi.

Trương Hổ nghe xong, sắc mặt đột nhiên tím tái.

Dù sao hắn cũng đã từng hùng hồn trước cả lớp, nói rằng Lâm Vũ sẽ bị đuổi học trong ngày hôm nay.

Kết quả là bây giờ Lâm Vũ vẫn chả bị đuổi, thậm chí còn chế nhạo hắn, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, khiến hắn cảm thấy rằng người khác sẽ nghĩ hắn đang chém gió!

Quan trọng nhất là hắn muốn phản bác, nhưng cũng không nghĩ ra được cái gì để phản bác, dù sao cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thông báo Lâm Vũ bị đuổi học.

"Chú Lý làm gì vậy không biết! Chú ấy rõ ràng đã đồng ý đuổi học Lâm Vũ ngay trong ngày hôm nay mà!", Trương Hổ nghiến răng, tỏ vẻ rất tức giận.

Trương Hổ cảm thấy ở lại chỉ tổ mất mặt hơn, vì vậy hắn liền mang theo bộ mặt sưng xỉa nhanh chóng rời khỏi lớp học.

Lâm Vũ cũng trực tiếp đứng dậy đi tới trước mặt lớp trưởng Vương Tuệ.

"Vương Tuệ, tôi không nói dối cậu đúng không? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bị đuổi học đâu", Lâm Vũ cười nói với Vương Tuệ.

"Ừ"

Vương Tuệ gật đầu, cô cũng yên tâm, chiều nay cô đứng ngồi không yên, không biết tại sao, cô thật sự không muốn Lâm Vũ bị đuổi học.

"Tuy nhiên, thực sự cảm ơn cậu.

Chỉ có cậu trong lớp là sẵn sàng giúp đỡ tôi", Lâm Vũ vẫn mỉm cười.

Cậu mập bên cạnh nói đùa: "Lớp trưởng, cậu quan tâm đến Lâm Vũ như vậy, cậu...!thích Lâm Vũ đúng không?"

Sau khi Vương Tuệ nghe những lời đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.

"Vớ vẩn! Tôi...!Tôi là lớp trưởng, đương nhiên phải giúp đỡ các bạn trong lớp rồi", Vương Tuệ cắn đôi môi đỏ mọng nói.

Nói xong, Vương Tuệ nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng học.

"Này……"

Lâm Vũ muốn mời Vương Tuệ một bữa, nhưng cô đã rời đi mất rồi.

Ở một diễn biến khác.

Sau khi Trương Hổ ra khỏi lớp học, hắn đi thẳng đến văn phòng giáo vụ, hắn định hỏi chủ nhiệm Lý tại sao Lâm Vũ không bị đuổi học.

Phòng giáo vụ.

"Chú Lý! Chú đã hứa với cháu sẽ đuổi thằng đó trong ngày hôm nay, tại sao tan học rồi mà nó chưa bị đuổi học!", Trương Hổ tức giận hỏi ngay khi vừa bước vào phòng.

“Trương Hổ, chuyện này chú không giúp được cháu rồi!”, chủ nhiệm Lý lắc đầu.

Trương Hổ cau mày: "Cái gì? Chú Lý, chú đã hứa với cháu rồi mà bây giờ lại nói không giúp được là sao?"

"Để chú nói thật, hiệu trưởng bảo kê cho nó.

Về phần nguyên nhân cụ thể, hiệu trưởng không tiết lộ cho chú", chủ nhiệm Lý lắc đầu.

"Cái gì! Hiệu trưởng bảo kê cho cậu ta? Cậu ta chỉ là một thằng kiết xác, sao hiệu trưởng lại bảo kê cho cậu ta được!", Trương Hổ không hiểu được.

“Chuyện này chú cũng không biết nữa, nếu muốn biết cháu có thể tự đi hỏi hiệu trưởng”, chủ nhiệm Lý khoát tay nói.

Trương Hổ nhất định không thể hỏi hiệu trưởng vì hắn không quan hệ gì với hiệu trưởng.

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!"

Trương Hổ thấy kế hoạch của mình đã thất bại, sắc mặt tái mét đi vì tức giận.

Phải biết, hắn đã hùng hổ tuyên bố trước lớp, rằng Lâm Vũ nhất định sẽ bị đuổi học, hơn nữa còn nặng lời với Lâm Vũ, nếu Lâm Vũ không bị đuổi học thì hắn sẽ rất mất mặt trước lớp!

...!

Nhà hàng Thịnh Diên.

Nhà hàng này là nhà hàng cao cấp nhất ở gần trường.

Trang trí của nhà hàng rất phong cách, môi trường của nhà hàng tương đối yên tĩnh.

Trên một bàn ăn, Lâm Vũ và cậu mập đang ngồi.

Sau khi tan học, Lâm Vũ nói sẽ mời cậu mập đi ăn, bây giờ đã là cậu ấm giàu có, Lâm Vũ đương nhiên sẽ chọn một nhà hàng cao cấp nhất gần đó.

Nhà hàng Thịnh Diên rất nổi tiếng ở đại học Thanh Dương, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Vũ đến ăn ở đây.

“Lâm Vũ, cậu phát tài rồi, làm người anh em tôi đây cũng được thơm lây”, cậu mập vẻ mặt hào hứng.

Mặc dù nhà cậu mập có kinh doanh nhỏ, nhưng cậu ấy không giàu có, đây cũng là lần đầu tiên cậu mập đến ăn ở nhà hàng Thịnh Diên.

“Trước đây cậu thường mời tôi đi ăn, bây giờ tôi mời lại là chuyện đương nhiên mà”, Lâm Vũ cười nói.

Lúc trước Lâm Vũ nghèo không đủ tiền ăn, phần lớn đều là cậu mập giúp đỡ Lâm Vũ, Lâm Vũ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Cậu mập đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Lâm Vũ, tôi thấy lớp trưởng Vương Tuệ có vẻ thích cậu đấy".

"Hơn nữa, Vương Tuệ xinh đẹp ngọt ngào.

Quan trọng nhất là nhân phẩm cô ấy tốt, không hám tiền.

Cô ấy cũng còn độc thân.

Cô gái tốt như vậy có lên rừng xuống biển cũng không tìm được đâu, tôi thấy cậu theo đuổi cô ấy được đó”, cậu mập cười nói.

“Cô ấy là một cô gái khá tốt, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, để thuận theo tự nhiên đi”, Lâm Vũ nói.

Lúc này, đồ ăn bắt đầu được dọn lên, như cá Squirrel, gà đặc sản, hải sản nổi tiếng, và một số món ăn đặc trưng khác trong nhà hàng, tất nhiên còn có một chai rượu vang đỏ.

Trước đây, gọi nhiều món như vậy cùng một lúc chắc chắn là điều mà Lâm Vũ không dám nghĩ tới, hơn nữa đây còn là những món ăn đắt tiền.

Sau nửa giờ, Lâm Vũ và cậu mập đã no say.

"Tính tiền!"

Lâm Vũ gọi người phục vụ đến thanh toán hóa đơn.

“Thưa anh, của anh tổng cộng 4330 nhân dân tệ, coi như làm tròn là 4300, anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ”, cô phục vụ mỉm cười.

Một bữa cơm hơn 4.000 tệ, nếu là Lâm Vũ của trước đây, nghĩ còn không dám nghĩ tới ấy chứ, đây là phí sinh hoạt một năm của Lâm Vũ đấy.

"Quẹt thẻ".

Lâm Vũ vừa sờ ví tiền vừa nói.

"Hả? Ví của tôi đâu rồi?".