Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 15

Bị ồn tỉnh, Minh Kỳ lật tấm bịt mắt lên xem. Hành khách đang ồn ào thu dọn hành lý chuẩn bị xuống xe, cậu đánh mắt ra ngoài cửa sổ, là một chỗ hoàn toàn khác lạ.

Tới lúc xe chạy chầm chậm lại, Minh Kỳ mới rõ ràng bản thân đang ở đâu. Cậu bình tĩnh kéo hành lý xuống, xoa mặt để bớt buồn ngủ hơn. Xung quanh người người tấp nập, đúng là thành phố trung tâm có khác.

Minh Kỳ lật điện thoại báo một tiếng cho người nhà và Thẩm Xuyên, sau đó mới đứng bắt xe. Nơi đây xe nhiều, tùy tiện vẫy một cái liền có.

Đưa địa chỉ đã chuẩn bị sẵn cho bác tài xế, Minh Kỳ kéo tai nghe lên nghe nhạc, từ từ nhắm mắt.

Vậy mà đã đến nơi rồi, có chút nhớ nhà, cũng có chút sợ. Cảm giác này là cảm giác bình thường của người xa quê lần đầu.

"Này cháu, chỗ này đúng không?" Tiếng của bác tài xế kéo Minh Kỳ về thực tại. Cậu cẩn thận kéo tai nghe ra, nhìn bên ngoài một chút.

"Vâng đúng rồi, cảm ơn bác." Xác định một chút, cậu mở cửa cầm đồ đạc rồi trả tiền.

"Lần sau có gì gọi tiếp nhé." Ông bác để lại một câu rồi lái xe đi thẳng.

Thủ tục đã được ba mẹ Minh Kỳ làm sẵn từ trước nên hiện tại cũng đơn giản, bà chủ căn trọ này tên Cẩn Ngọc, là một người phụ nữ thân thiện vậy nên dễ dàng nói chuyện hơn.

Giá cả ở đây so với các chỗ khác trong thành phố thì tốt hơn rất nhiều, nên là được nhiều người tìm đến, chút tiền này ba mẹ Minh Kỳ lo được. Tuy nhiều lần cậu đã bảo lên đại học sẽ tự kiếm tiền trả, thế nhưng họ cứ khăng khăng, bảo là đứa con trai duy nhất không lo thì lo cho ai, Minh Kỳ liền bất đắc dĩ câm nín. Mà không hiểu sao ba mẹ của cậu lại có thể tìm được một chỗ tốt thế này nhỉ?

Cơ sở vật chất chỗ này có vẻ vừa được làm mới, phòng cậu trọ là ở tầng bốn, tầng cao nhất, bên trên chỉ còn sân thượng mà thôi. Minh Kỳ cầm chìa khoá tra vào ổ, "cạnh" một cái rồi đẩy cửa bước vào.

"Nếu có vấn đề gì thì hãy gọi cho cô, đây là số điện thoại. À nếu muốn phơi chăn chiếu thì đưa hẳn lên tầng thượng, nước nóng ở kia." Bà chủ nhiệt tình chỉ bảo

Minh Kỳ nhìn quanh rồi cảm kích đáp lại, "Vâng, có gì không ổn sẽ liên lạc sau."

Đợi cho bà chủ đi rồi, cậu mới thả toàn bộ mọi thứ trên tay, ngã lưng xuống giường. Phòng này được dọn dẹp kỹ lưỡng, ga giường cũng là loại mới, quả là xứng với đồng tiền bỏ ra.

"Dọn thôi." Lẩm bẩm mấy câu, Minh Kỳ bật dậy. Trước tiên lấy hết quần áo mang theo treo lên tủ, cậu mang không quá nhiều, chỉ đưa vừa đủ mà thôi.

Ban công nho nhỏ sau nhà chỉ phơi được vài thứ, như bà chủ Cẩn Ngọc kia nói, mấy thứ như chăn nệm đều đưa lên tầng thượng. Có vẻ đó cũng là chỗ phơi chung của mọi người trong khu trọ này.

Tiếng chuông điện thoại rung rung vang lên, Minh Kỳ dừng động tác lấy nó từ túi quần ra.

"Con đây."

"Chỗ ở thế nào rồi, có gì khó khăn hay không?" Giọng của mẹ lo lắng vang lên.

Minh Kỳ đành nhỏ giọng dỗ mấy câu để bà yên tâm hơn, "Điều kiện con rất tốt, tạm thời chưa có gì đáng ngại cả."

"Mẹ con cứ lo lắng không yên mấy ngày nay, hiện tại cũng có thể yên tâm rồi. Nếu thiếu thốn gì thì cứ bảo."

"Con tự biết mà, hai người đừng lo."

"À đúng rồi, nhớ đi chào hỏi mấy người cùng trọ nữa, ít nhiều cũng giúp đỡ được lẫn nhau." Ba Minh Kỳ dặn dò cẩn thận.

"Vâng, dọn xong chỗ này rồi con đi." Cậu đáp ứng, mấy thứ cậu mang theo không nhiều nên làm việc cũng nhanh.

Căn phòng đơn giản nay có tí hơi người hơn, Minh Kỳ hài lòng, vào thử nước tắm xem sao. Vẫn đầy đủ có cả nóng lẫn lạnh, cậu tẩy rửa, thay một bộ đồ khác rồi mới đi.

Bên ngoài hành lang im lìm, bà chủ thì không ở nơi này mà có một chỗ riêng biệt. Mỗi tầng có hai phòng, chung một vách.

Minh Kỳ hít một hơi thật sâu, sau đó đến trước cửa phòng nhà hàng xóm này. Dù gì chả ở cùng tầng một thời gian dài, vẫn nên thân thiện chút sẽ tốt hơn.

"Cốc, cốc"

Gõ cửa vài lần, bên trong không có tiếng đáp lại. Minh Kỳ thử gõ tiếp, sau đó cất tiếng gọi khẽ, "Có ai ở bên trong không ạ?"

Vẫn chẳng có tiếng đáp, đúng là lạ, rõ ràng bà chủ bảo trong này có người mà. Có lẽ nào đang trong dịp nghỉ nên đi chơi đâu đó rồi? Khả năng cao là thế lắm.

Minh Kỳ đành từ bỏ mà đi xuống mấy tầng dưới, khi đến bậc cuối của cầu thang tầng ba, cậu liền chạm mặt một người.

Đó là một cậu trai mập mạp, cục mịch.

"Chào cậu." Minh Kỳ phân vân rồi cất tiếng chào trước.

Cậu trai kia ngẩng lên, nhìn chằm chằm Minh Kỳ hồi lâu như xác định, đáp lại, "Chào, cậu là người mới?"

"Đúng vậy, tôi tên Minh Kỳ."

"Tôi là Ngu Khâm, ở tầng ba này."

Minh Kỳ gật đầu, người này chắc hơn cậu khoảng hai ba tuổi gì đó, nhìn qua cũng hiền lành.

"Cậu ở trên kia sao?" Ngu Khâm dò hỏi.

"Đúng vậy."

"Vậy cậu xui xẻo rồi, cái tên trên kia mắc tính ghét ồn ào, khó tính nhất khu, mặt mũi ít khi ló dạng lắm."

Minh Kỳ nhướn mày tiếp thu thêm thông tin. Không thích ồn ào? Chuyện nhỏ, đó giờ cậu cũng ghét làm ồn. Thứ nhất khó chuyên tâm, thứ hai đau tai.

"Mà thôi tôi có việc đi trước, cậu chào hỏi đúng không, vậy tranh thủ đi. Người ở trọ nơi này rất bận, hay đi lắm." Mập mạp kia nói xong liền đi mất, bỏ lại cái bóng dáng béo múp míp, chưa kịp để Minh Kỳ cảm ơn một câu.

Cậu nhanh chóng chào một lượt từ trên xuống dưới, chỗ này vẫn còn một phòng trống ở tầng một, nghe bảo bà chủ để đó để phòng khi cần thiết, ngoài ra còn một cái nhà kho nhỏ.

Cái căn trọ này có hai nữ, một người sinh viên như cậu, một người là nhân viên công chức, còn lại toàn là nam. Minh Kỳ ấn tượng nhất là cái cậu ở tầng một, là người nước ngoài nhưng nói tiếng bản địa rất tốt. Nghe bảo đã định cư tại đây ba năm rồi. Trước khi cậu rời đi còn tặng cho cậu một viên đá hình thù kỳ lạ, nói đây là truyền thống bên nước. Minh Kỳ chỉ biết buồn cười cảm ơn.