Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 14

"Kỳ, Kỳ, dậy nhanh, dậy nhanh."

Minh Kỳ đang ngủ ngon thì bị một bàn tay thô bạo lôi dậy. Cậu nửa mê nửa tỉnh, mắt mở không nổi, "Chuyện gì?"

Thấy cậu vẫn còn mơ hồ như thế, Thẩm Xuyên liền tiến đến nhéo vài cái. Ăn đau, Minh Kỳ phản xạ có điều kiện mở choàng mắt, đẩy người phía đối diện.

"Cuối cùng mày cũng tỉnh."

"Mới sáng sớm đã phát điên cái gì thế?" Cậu nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên, ánh mắt tỏ vẻ không vui.

"Mày còn hỏi, hôm nay là ngày báo điểm mà!" Thẩm Xuyên tức giận vì sự bất cần đời của cậu, đặt chiếc máy tính lên bàn sau đó khởi động.

"Ồ, vậy mày đã xem chưa?" Minh Kỳ vươn vai vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

"Tao chưa dám xem." Thẩm Xuyên chà chà tay, bồn chồn không yên. Kỳ thi này cậu ta đã bị một thế lực nửa đe doạ nửa ép buộc bắt phải học. Thế nên nếu không đậu được chắc chắn sẽ tiêu đời, "Mày nhanh lên, tao run quá bấm không nổi chữ nữa."

"Vô dụng." Minh Kỳ nhổ bọt kem, xoa mặt một chốc nữa mới đi ra ngoài.

"Nhanh lên!"

"Từ từ, số báo danh của mày là bao nhiêu."

Thẩm Xuyên đọc một dòng chữ, Minh Kỳ theo đó mà nhập vào, "Chuẩn bị chưa."

"Ừm." Cậu ta ngồi thẳng lưng, căng mắt nhìn vào màn hình.

Minh Kỳ ấn xuống, máy chạy một chút rồi hiện lên một bảng điểm.

Thẩm Xuyên, 24 điểm.

Đúng là không ngờ!

"Đây." Minh Kỳ cười cười xoay lại cho cậu ta thấy. Thẩm Xuyên vừa thấy xong, hiện tại cứng như pho tượng luôn rồi. Theo năng lực học bình thường thì không thể nào lên nổi hai mươi điểm, vậy mà bây giờ là hai tư.

"Mày... Mày... Mày tát tao cái đi." Thẩm Xuyên lắp bắp, sau đó đột nhiên đứng dậy như một thằng bị tăng động. Cậu ta nhảy cẫng lên, chạy bay ra khỏi nhà Minh Kỳ.

Cá chắc ba mẹ Thẩm Xuyên mà biết cái này, có khi làm cái kiệu rước cậu ta từ đầu phố xuống cuối phố cho mà xem.

Cậu lắc đầu, hiện tại mới nhập số báo danh của bản thân lên. Khi đang chuẩn bị bấm xuống, thông báo điện thoại bất ngờ kêu vang.

[Đỗ Hàn]: Hôm nay biết điểm thi đúng không, cậu được bao nhiêu?

Minh Kỳ cầm lên đọc, sau đó trả lời nhanh.

[Minh Kỳ]: Tôi đang định tra đây.

[Đỗ Hàn]: Đừng lo lắng, sẽ cao thôi.

Vốn Minh Kỳ có hơi sốt ruột, hiện tại nghe Đỗ Hàn nói thế liền trở nên bình tĩnh hơn. Thôi thì kiểu gì cũng phải biết mà thôi, cậu thầm nghĩ.

Một dòng chữ hiện ra. Bây giờ Minh Kỳ vẫn là một thằng nhóc mười tám tuổi, dù trầm tính thế nào cũng khó nén vui sướng ra mặt. Tất nhiên không đến mức như Thẩm Xuyên, thế nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm lẫn sung sướng.

Minh Kỳ, 27,5 điểm.

Với số điểm này, đã đủ để đậu trường nguyện vọng của cậu rồi. Trường cậu muốn vào là trường B, trường này rất rộng, cũng lắm nhân tài.

[Minh Kỳ]: Tôi đậu rồi.

[Đỗ Hàn]: Trường nào, chúc mừng cậu.

[Minh Kỳ]: Trường B, tôi được 27,5 điểm.

[Đỗ Hàn]: Vậy thừa sức, cậu có thể ra ngoài này rồi.

[Minh Kỳ]: Đúng thế.

Cậu cười tươi, lập tức thông báo tin này cho ba mẹ mình. Cả hai người đều vui không kìm được, mẹ cậu còn sụt sịt muốn khóc.

"Lúc nào con định ra ngoài đó." Ba cậu vẫn là người bình tĩnh nhất.

"Chắc tầm hai ngày nữa, dù sao ra trước để làm quen chỗ trước." Minh Kỳ cân nhắc, đúng là hơi vội, thế nhưng cũng sẽ ở đó một thời gian dài, cậu muốn tập làm quen dần dần.

"Có sớm quá không?" Mẹ Minh Kỳ hỏi lại, một đứa con duy nhất nay lại phải đi xa, bà vô cùng lo lắng.

"Nếu con nó đã quyết vậy thì nghe theo đi, đã lớn cả rồi." Ba Minh Kỳ nhẹ giọng khuyên giải.

Cuối cùng mẹ cậu vẫn gật đầu, mấy nay đều chăm chút không rời. Phải xa cái nơi bản thân đã nắm rõ tới một chỗ xa lạ, đúng thật là không đành lòng.

Ông bà Minh Kỳ lại hoàn toàn ủng hộ quyết định của cậu, bởi vì Minh Kỳ y hệt ông cậu khi còn trẻ.

Lúc Thẩm Xuyên gọi điện cũng là lúc Minh Kỳ đang đứng ở trạm xe.

"Cái đệt, sao mày đi sớm thế, còn chưa kịp chào nhau!" Tiếng hét xuyên qua điện thoại đánh thẳng vào màng nhĩ Minh Kỳ, cậu đặt điện thoại cách xa tai của mình ra.

"Hiện tại không phải đang chào hay sao."

"Tao đến nhà rủ mày đi chơi, cuối cùng chẳng có ai ở đó."

"À bây giờ đang đứng đợi xe."

Thẩm Xuyên cau có, "Cái tên này, mày có còn xem tao là bạn không đó."

Nghe giọng thấy cậu ta tức lắm rồi, Minh Kỳ cười cười, "Cũng không phải sinh ly tử biệt, được rồi, mày là người đầu tiên tao báo tin đó."

"Còn kịp không để tao đến tiễn."

"Mười phút nữa, không kịp đâu. Tao sợ nói cho mày thì mày sẽ không nỡ cho tao đi." Minh Kỳ nhướn mày trêu chọc, cố phá đi không khí lưu luyến này.

"Bớt đi, tao cũng không ngờ mày lại đi lẹ đến thế. Còn chẳng kịp làm tiệc chia tay."

"Không phải vì tao sợ cái tiệc này ư, tốt nhất dứt khoát khi còn có thể. A tạm biệt, xe tới rồi."

Xe đã từ xa chạy đến, Minh Kỳ lần nữa ôm lấy cha mẹ mình thật chặt, sau đó mới cầm hành lý bước lên. Ở thành phố A có một phòng trọ khá tiện nghi được ba mẹ cậu thuê từ trước, bảo là chuẩn bị sẵn. Vậy nên đến đó chỉ cần giao địa chỉ cho lái xe là đã có thể tìm được đường rồi.

Ban đầu còn có ba cậu đi cùng, thế nhưng Minh Kỳ thấy đường xa quá, không nỡ để ba chịu khổ, nên từ chối.

Đặt hành lý ở một bên, Minh Kỳ ngồi xuống. Chỗ cậu vừa khéo gần cửa sổ, có thể ngắm cảnh bên ngoài.

Tin nhắn nhảy lên liên hồi, chưa gì người ta đã biết cậu đi rồi, vậy nên hỏi han. Thẩm Xuyên chửi cậu một trận sau đó mới chúc một câu. Minh Kỳ cười nhẹ, chỉ xem không trả lời.

Cậu cất điện thoại đi, lấy cái bịt mắt ra sau đó bịt lại. Buổi sáng dậy sớm, hiện tại có chút buồn ngủ. Nếu theo lộ trình chắc tới lúc Minh Kỳ thức dậy, sẽ đặt chân đến một nơi hoàn toàn mới.