Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 21

Vừa quay đầu Minh Kỳ liền có chút sửng sốt. Không ngờ giọng nữ vừa kêu lại là của Lập Nhã, cô tỏ vẻ vui mừng khi gặp được cậu, nhanh chân đi lại. Lập Nhã hôm nay ăn mặc rất đẹp, một chiếc chân váy xanh biển phối với áo ngắn tay màu trắng.

"Cậu cũng đến đây?" Giọng nói Minh Kỳ lộ rõ bất ngờ.

"Ừm, mình học trường đại học Z." Lập Nhã vén tóc, ngượng ngùng đáp lại.

"Thật trùng hợp." Minh Kỳ cảm thán.

"Đúng... Đúng vậy, cậu có muốn vào quán uống gì đó hay không?"

Hiển nhiên đây là một lời mời. Minh Kỳ suy nghĩ, hiện tại cũng chẳng có việc gì bận cả, cũng không thể không nể mặt người ta. Cậu gật đầu, chỉ một quán nhỏ cách đây không xa, "Vậy vào đó đi."

Lập Nhã không ý kiến, bước chân chậm rãi theo sát cậu. Đến nơi, cả hai thống nhất chọn chỗ ngồi bên cửa sổ.

Minh Kỳ đặt đống đồ vừa mua xuống, vẫy tay gọi đồ uống, "Cậu muốn uống gì?" Vừa nói vừa nhìn sang cô.

"Nước cam đi." Lập Nhã cười nhẹ trả lời.

"Vậy cho một ly nước cam, một ly trà." Minh Kỳ hướng người trong quán nói một câu.

Lập Nhã có vẻ bồn chồn không yên, đối diện với Minh Kỳ hoàn toàn không thể nhìn thẳng được. Cậu cũng cảm thấy hơi lúng túng, nhất là khi không rõ Lập Nhã còn thích mình hay không.

"Cậu đến đây lâu chưa?"

Cuối cùng Minh Kỳ vẫn lên tiếng trước.

"Cũng mới ba ngày trước thôi."

"Cậu ở trọ trong trường hay bên ngoài?"

"Mình trọ trong luôn cho tiện." Lập Nhã có vẻ đã thoải mái hơn, cười cười nói chuyện, "Còn cậu thì sao?"

"Tôi trọ bên ngoài."

"Vậy sao, ở đâu thế?" Cô tò mò hỏi thêm.

"Cũng gần đây thôi." Cậu không trả lời thêm, chỉ nói chung chung.

"Ồ, lúc cậu đi đúng là đột ngột." Lập Nhã cố nén thất vọng, lảng sang chuyện khác.

Minh Kỳ nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại bầu trời đã bắt đầu có mây.

"Tôi muốn đến sớm một chút để làm quen."

"À."

Nước uống được đưa lên, Minh Kỳ cầm uống một ngụm. Trà này là trà hoa quả, ngọt ngọt thơm thơm.

Không tìm ra được đề tài nói chuyện nữa, Lập Nhã cúi đầu hai tay xoắn lấy nhau. Vất vả lắm mới có thể gặp được Minh Kỳ, cô không muốn lại trở nên trầm mặc như vậy. Lúc nghe tin cậu đã đến thành phố khác, Lập Nhã đã thất vọng đến mức nào.

Vậy mà hiện tại cậu lại đang ở đây, ngồi trước mặt cô. Khỏi nói cũng biết lúc nhận ra cô đã vô cùng vui sướng.

Không khí im lặng liền bị tiếng điện thoại của Minh Kỳ phá vỡ. Cậu cúi đầu liếc nhìn rồi tỏ ý xin lỗi.

Lập Nhã mỉm cười nói không sao, cầm lấy ly nước cam che khuất biểu tình trên mặt.

[Đỗ Hàn]: Ban nãy tôi có chút việc.

[Đỗ Hàn]: Không có, nếu cậu muốn để tôi tìm cho cậu.

Hắn gửi hai tin, Minh Kỳ đọc xong rồi vội trả lời lại.

[Minh Kỳ]: Không cần đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

[Đỗ Hàn]: Ừm, lúc nào cậu thích thì cứ bảo.

Khoé miệng cậu nhếch lên một độ cong vừa phải, trả lời bằng một biểu tượng mặt cười rồi cất điện thoại. Liếc thấy Lập Nhã vừa nhìn mình, Minh Kỳ lập tức điều chỉnh lại cơ mặt.

"Bạn gái cậu nhắn sao?" Biểu cảm của cô có hơi kỳ lạ khi hỏi câu này.

Minh Kỳ sửng sốt rồi lắc đầu, "Tôi chưa có bạn gái."

Lập Nhã nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cũng sáng lên. Nếu nói vậy thì cô vẫn còn cơ hội.

Lại ngồi thêm một lúc nữa, cho đến khi Lập Nhã bị một người gọi tới mới kết thúc. Cô tiếc hận nhìn cậu lần nữa, bặm môi hỏi thêm, "Đúng rồi, cậu ở đại học nào?"

"Đại học A."

Gật đầu khi nghe được đáp mong muốn, cô lưu luyến không rời mà tạm biệt. Lúc đi qua quầy thanh toán, liền bị Minh Kỳ nhanh một bước trả trước.

Khi Minh Kỳ về khu trọ thì vẫn còn sớm, tầm lúc này thừa kịp làm bữa trưa.

Đỗ Hàn đã tỉnh rồi, hắn đang ngồi yên trên ghế đọc cuốn sách gì đó. Thấy Minh Kỳ thì tiện miệng hỏi, "Cậu vừa đi đâu về à?"

"Ừ, mua chút thức ăn." Minh Kỳ gật đầu đáp một tiếng. Tiến về tủ lạnh nghĩ xem hôm nay nên ăn món gì.

"Không đủ sao, vậy nói để tôi mua thêm." Hắn nghĩ đã mua nhiều rồi chứ.

"Không phải, cuối tuần này bạn tôi đến chơi nên mua thêm chút."

Không có tiếng đáp lại, cậu lại bổ sung thêm, "Tôi vẫn sẽ sang nấu cho chú."

"Cậu cứ tiếp bạn cậu đi, hôm đó tôi tự lo được."

Trong giọng nói không đoán ra được tâm tình, Đỗ Hàn nói xong liền im lặng.

Nếu hắn đã nói vậy thì chắc không có vấn đề gì, Minh Kỳ nhìn ít sườn cùng với vài củ khoai tây cà rốt. Quyết định sẽ làm canh xương hầm.

Cắt xong khoai tây, Minh Kỳ chờ cho xương nước sôi liền đổ vào. Đậy kín nắp lại hầm kỹ.

"Cậu nấu món gì mà thơm vậy?" Tiếng nói của Đỗ Hàn phát ra từ sau lưng. Minh Kỳ giật mình thiếu chút nữa làm rơi cái muỗng.

"Xương hầm." Lúng búng nói ra, cậu không dám quay mặt lại.

"Xương hầm? Lâu lắm rồi mới ăn lại món này." Thanh âm hắn trầm thấp, nói vào nghe như đang dỗ dành, "Ấm nước để đâu rồi nhỉ?"

"Hình như trên tủ."

"Dạo gần đây hơi đãng trí rồi." Đỗ Hàn cảm thán, rót cho bản thân một cốc nước. Hắn tựa lưng vào tủ quan sát Minh Kỳ, nhìn cậu tay chân linh hoạt làm việc, bản thân cũng thấy bình thản hơn nhiều.

Vốn dĩ Đỗ Hàn tưởng sẽ không quen khi tự dưng có một người bước vào cuộc sống một mình bấy lâu nay, đề nghị kia cũng chỉ do nhất thời mới nói ra mà thôi. Thế nhưng hiện tại hắn thấy chẳng đến nỗi nào, cảm giác có một người trong nhà hoá ra lại đặc biệt đến vậy.