Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 20

Minh Kỳ xắn ống tay áo lên, vừa mới trao đổi hôm qua, hôm nay liền thực hiện ngay. Cậu nhìn căn bếp ít khi sử dụng này mà thở dài, Đỗ Hàn từng nói hắn vào bếp hoặc là lấy nước uống hoặc là hâm nóng đồ ăn sẵn.

Sao hắn có thể sống đến tận bây giờ cơ chứ!

Bình thường buổi sáng Đỗ Hàn sẽ ngủ, đến đêm mới bắt đầu làm việc. Hoàn toàn khác hẳn với người bình thường. Tuy nhiên từ sau khi thuê Minh Kỳ, hắn đã cố gắng dậy sớm để ăn sáng.

Nhìn khuôn mặt hiện rõ quầng thâm kia đúng là chẳng biết phải nói sao.

"Sao chú không làm vào ban ngày rồi dành thời gian ngủ ban đêm chứ, như thế sẽ hiệu quả hơn."

"Thói quen này của tôi hình thành được một năm rồi, khó sửa." Đỗ Hàn mặt không biểu tình giải thích.

Minh Kỳ phát hiện hắn rất ít khi biểu lộ tâm tình ra ngoài khuôn mặt của mình. Quá lắm cũng chỉ là một cái nhếch mày mà thôi. Là bẩm sinh đã thế hay là một nguyên do khác?

Đưa bát mỳ đến trước mặt hắn, Minh Kỳ cuối cùng cũng ngơi tay mà ngồi xuống.

"Ngon lắm."

Ai mà chả vui khi được khen, Minh Kỳ cũng không ngoại lệ. Cậu mỉm cười vui vẻ ăn tiếp.

Hai người im lặng một chốc, trời hôm nay đã đỡ nóng hơn mọi ngày, vậy nên cảm giác cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

"Cảm ơn vì bữa ăn." Đỗ Hàn ngồi chờ cho Minh Kỳ ăn xong, liền cầm hai cái bát đi rửa sạch. Ít nhất thì hắn vẫn biết làm mấy chuyện này.

"Lát nữa chú định làm gì?"

"Ngủ."

"...Há."

Liếc thấy mặt mày hắn trắng bệch vì thiếu ngủ, Minh Kỳ không thể nói thêm lời nào. Chẳng may Đỗ Hàn lại ngất như hôm qua thì khổ.

"Cậu dùng gì cứ lấy thoải mái, khi đi nhớ cài lại cửa cho tôi." Đỗ Hàn tỏ vẻ không đề phòng, trước khi đóng cửa phòng lại mới dặn dò một câu.

Minh Kỳ gật đầu tỏ ý đã biết.

Bài trí ở đây khác hoàn toàn bên của cậu, có cảm giác trưởng thành và trầm lặng, hệt như chủ nhân của nó. Thực ra Đỗ Hàn không phải quá ít nói, thế nhưng cái khí chất lại khiến người ta dễ nghĩ như vậy.

Nhìn lướt qua căn phòng thì có vẻ giản dị, thế nhưng Minh Kỳ phát hiện có vài thứ ngược lại vô cùng có giá trị. Tỉ như chiếc đồng hồ bị ném trên ghế, Minh Kỳ không phải kẻ mù hàng hiệu. Vừa nhìn đã biết nó rất đắt. Còn cả chai nước hoa dành cho nam nữa, chưa được mở nhưng qua nhãn hiệu liền biết đây là hàng chuẩn, cũng chẳng hề rẻ.

Mấy thứ này nếu ghép vào một căn trọ bình thường thì đúng là không hợp. Chả rõ đây là của hắn mua hay được tặng nữa. Nếu đúng là con nhà giàu, sao phải ở chỗ này nhỉ?

Minh Kỳ suy nghĩ rồi lập tức bỏ qua, đằng nào cũng chả liên quan đến cậu. Lấy điện thoại ra nhìn giờ, trên đó đã hiển thị tám giờ rưỡi rồi. Cậu chống cằm nghĩ nghĩ rồi gửi cho Đỗ Hàn tin nhắn.

[Minh Kỳ]: Cậu làm gì thế? Dạo gần đây có cuộc thi gì không?

Không có phản hồi nào, chả lẽ còn đang bận?

Minh Kỳ lại tiện tay vào nhóm nhỏ, dạo gần đây có phần quên mất nhóm này.

[Tranh]: Ai lập chung blog với em đi!

[Tranh]: Mẹ nó, không ai thèm trả lời.

[Thú già]: Đây, blog gì?

[Tranh]: Đăng truyện.

[Mồn ngáo]: Có có.

[Nhấng]: Riêng mày thì đừng mơ, thứ không có nghị lực.

[Mồn ngáo]: Ơ gì kỳ.

Minh Kỳ vừa đọc vừa đi về phòng của mình. Cái kiểu đi thông qua ban công cũng dần quen, chỉ cần bước một cái liền về.

[Thú già]: Thôi để tao.

[Nhấng]: Mày cũng khác gì.

[Thú già]: Chắc mày không thế?

[Nhấng]: Gì? Tao gõ được hẳn hai từ rồi đó.

[Táo zì]: Đáng ghi nhận, vỗ tay vỗ tay.

Kiên nhẫn lướt hết toàn bộ, Minh Kỳ cân nhắc. Hay là cậu cũng làm một cái blog nhỉ, ý nghĩ này mới bộc phát lập tức bị dấp tắt ngay. Cậu quên mất bản thân ngay cả một chữ cũng chưa động vào, lập xong rồi lại để cho mốc meo.

Điện thoại đột nhiên rung lên, nhác thấy tên của Thẩm Xuyên, Minh Kỳ liền bấm nghe máy.

"Có đó không? Có đó không?"

"Nói nhảm." Không có thì nghe bằng niềm tin và hy vọng à.

"Ha ha, chủ nhật này tao định sang thăm mày." Điệu cười không thể lẫn được của Thẩm Xuyên vang lên.

"Ồ, mấy giờ xuất phát."

"Mày không thể tỏ ra niềm nở chút được à?!" Thẩm Xuyên gào thét, tức giận.

"Vâng, vậy khoảng mấy giờ tiểu nhân mới được diện kiến dung nhan của ngài đây?"

"Hừ, ít nhất cũng tầm mười giờ mới đến nơi, lúc đó mày nhớ ra đón."

"Được."

Minh Kỳ tắt máy, nhìn xung quanh. Nếu chen chúc chắc là vẫn nằm vừa chiếc giường này.

Nghĩ một lát, cậu lại ra ngoài mua thêm thức ăn. Cậu ta đến cũng không thể chỉ đi ăn ở ngoài được.

Siêu thị cách đây không xa, Minh Kỳ khoác thêm chiếc áo khoác mỏng che nắng, đi giày rồi mới bước ra ngoài.

Thông báo tin nhắn vẫn trống không, cậu cất vào túi áo, kéo mũ xuống để bớt chói.

Nhìn một loạt đồ ăn được trưng ra, cậu liếc xuống chiếc đùi gà được chặt sẵn, thầm nghĩ không biết Đỗ Hàn có thích ăn cái này không, hôm nào nấu thử một phen.

Lấy thêm ít hoa quả, sau đó cậu đến quầy thanh toán.

"Thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?"

"Thẻ ạ."

Minh Kỳ rút chiếc thẻ từ trong túi ra, đưa cho thu ngân. Nhìn đống đồ trên tay, cậu ra ngoài mua thêm một ít kem nữa, trời nóng thế này ăn kem là một lựa chọn đúng đắn.

"Có phải Minh Kỳ đó không?"

Đột nhiên giọng nữa êm tai vang lên, Minh Kỳ dừng lại quay đầu.