Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 31

Bàn ăn phút chốc trở nên im lặng, Minh Kỳ nghi hoặc nhìn Đỗ Hàn đang kinh ngạc, tấm ảnh này có gì đặc biệt sao?

"Sao vậy?"

Nhận ra tầm mắt của Minh Kỳ, hắn lập tức thu hồi biểu cảm của mình lại, trở thành dáng vẻ bình thường, "Không có gì, ăn đi."

Cậu gật đầu, thấy Đỗ Hàn không có ý định hỏi về vụ việc đêm qua nữa liền an tâm.

Đỗ Hàn cúi đầu, thế nhưng lại bị phân tâm. Tấm ảnh ban nãy mà Minh Kỳ đưa ra hoàn toàn giống hệt với người bạn trên mạng kia, hơn nữa hai người lại cùng tên.

Không dám chắc chắn lắm, hắn chợt nhớ đến tấm ảnh chụp sườn mặt nhìn nghiêng của Minh Kỳ trên mạng, thử bấm lại xem. Bức ảnh này chụp lúc khuất sáng, mơ hồ không rõ ngũ quan, thế nhưng lại có nét hao hao với Minh Kỳ trước mặt.

Đỗ Hàn nghĩ ngợi, sau đó thử nhắn một tin tới.

[Đỗ Hàn]: Làm gì thế?

Sau đó lập tức nhìn lên chú ý động tĩnh của Minh Kỳ, chỉ thấy cậu bỗng cầm điện thoại của mình ra, sau đó cúi đầu bấm bấm gì đó.

[Minh Kỳ]: Tôi đang ăn.

[Đỗ Hàn]: Vậy ăn đi.

Cất điện thoại đi, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên cổ quái, không nghĩ tới rằng bấy lâu nay bản thân đều tự phủ định suy nghĩ này, trong khi nó hiển hiện rõ ràng như vậy.

Đỗ Hàn có cảm giác hơi khó tin, thế nhưng ngẫm lại, tính cách của Minh Kỳ ngoài đời cũng không khác mấy. Đêm qua cậu còn hỏi hắn vấn đề cúp máy kia, vậy tức là Minh Kỳ cũng rất xoắn xuýt nó. Tuy không biết là vướng phải điều gì, thế nhưng bây giờ cũng không quan trọng nữa.

"Lát nữa có muốn cùng đi ra ngoài không?" Đỗ Hàn mở lời đề nghị.

Thấy cậu có vẻ hơi đắn đo, hắn lại nói thêm một câu, "Ngày nghỉ, ra ngoài thư giãn."

Đỗ Hàn vẫn còn nhớ tới lời hứa mời Minh Kỳ đi ăn lúc trước, vậy nên sẵn hôm nay làm luôn. Trước mắt, hắn vẫn chưa muốn để cho cậu biết mình là ai. Dù sao biết hay không cũng không quan trọng, lỡ như Minh Kỳ lại cảm thấy xấu hổ.

"Vậy cũng được." Minh Kỳ gật đầu đáp ứng, "Thế đợi tôi đi thay quần áo."

Leo nhanh sang bên phòng của mình, Minh Kỳ cảm thấy hơi hồi hộp. Không rõ tại sao Đỗ Hàn nói như vậy, thế nhưng lại khiến cậu có cảm giác vui vui trong lòng.

Đắn đo kiếm quần áo trong một lúc, cuối cùng cậu quyết định ăn mặc thoải mái. Áo phông, quần bò phối cùng với giày thể thao.

Đến lúc mở cửa ra thì phát hiện Đỗ Hàn đã đứng đó từ trước, hắn mặc khá tùy ý, thế nhưng không thể che dấu được mị lực của bản thân.

"Giờ chúng ta đi đâu vậy?" Minh Kỳ hơi ngây người, sau đó lập tức dò hỏi.

"Lúc trước không phải cậu muốn tìm xe sao, tôi dẫn cậu đi."

Cậu không ngờ hắn vẫn còn nhớ, lúc đó cứ tưởng Đỗ Hàn thuận miệng nên nói vậy thôi. Minh Kỳ mỉm cười gật đầu.

Cả hai người chậm rãi đi bộ, bởi vì là ngày nghỉ nên người ra đường đổ xô rất nhiều. Minh Kỳ nhìn phố sá náo nhiệt này, tâm trạng cũng được nâng cao thêm.

Tuy rằng cậu và Đỗ Hàn không nói gì, thế nhưng không hề có cảm giác gượng gạo. Bình thường lúc ở phòng trọ cũng như vậy, thế nên cả hai cứ như cặp tình nhân hiểu ý nhau, dù không mở lời vẫn có thể thả lỏng bản thân.

Hắn dẫn cậu rẽ vào vài lối, sau đó dừng lại ở trước một cửa hàng. Cửa hàng này không lớn, thế nhưng bên trong lại rất nhiều kiểu dáng xe, khách hàng bên trong cũng không ít. Có thể chắc chắn rằng nơi này rất ăn khách.

Nhìn đám xe này, Minh Kỳ liền hơi hoang mang, không biết nên chọn cái nào.

"Vào thôi." Đỗ Hàn thấp giọng nói ngay bên tai khiến Minh Kỳ hơi giật mình. Cậu gật đầu sau đó đi theo hắn.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên, trên đuôi mắt đã hiện vài nếp nhăn. Sau khi nhìn thấy Đỗ Hàn, bà lập tức cười tươi đi lại gần chào hỏi.

"Lâu lắm mới thấy cậu tới đây."

"Dạo này hơi bận, bác trai khoẻ không ạ?" Hắn gật đầu hỏi thăm.

"Khỏe lắm, hôm nay có việc gì đến tìm sao?" Bà chủ cười cười, rồi nhìn sang Minh Kỳ, "Đây là...?"

"Nguyên nhân hôm nay cháu tới, cậu nhóc này muốn mua xe." Đỗ Hàn đẩy cậu ra đằng trước.

"Chào bác." Cậu cúi đầu lễ phép chào hỏi.

Bà chủ cửa hàng "À" một tiếng, rồi lập tức quay đầu. Nhìn chung quanh một lát, sau đó liền đưa Minh Kỳ tới một chiếc xe.

"Cái này đi, thuận tiện lại bền."

Minh Kỳ nhìn nó, cậu không hiểu về xe nên thấy cái nào cũng như nhau. Thấy bà chủ đã nói như vậy liền gật đầu đáp ứng.

Khi cậu tính đem thẻ của mình ra thì lập tức có người ngăn lại. Đỗ Hàn cúi đầu, "Để tôi, xem như trả trước tiền lương."

Biết cậu còn muốn nói thêm, Đỗ Hàn liền nhanh tay đưa thẻ của mình ra cho bà chủ, "Lát nữa nhờ bác chuyển xe về địa chỉ này."

"Không thành vấn đề." Bà chủ nhìn Đỗ Hàn rồi lại nhìn Minh Kỳ, sau đó cười tủm tỉm không nói gì nữa.

"Tại sao chú lại làm thế?" Minh Kỳ liền móc thẻ của mình ra, ý đồ muốn trả lại tiền. Cậu biết chiếc xe này không rẻ, tuy là ứng trước tiền lương đi nữa thì vẫn là một khoản lớn.

"Không đắt lắm, cậu có thể nấu ăn trả từ từ cho tôi cũng được." Hắn lập tức từ chối.

Dù cho Minh Kỳ có nói gì, Đỗ Hàn cũng không nhận. Chỉ bảo cậu nấu ăn để trừ nợ mà thôi. Minh Kỳ hết cách, đành phải ghi nợ trong lòng, lần sau nếu hắn cần giúp gì thì sẽ lập tức làm hộ.

Đỗ Hàn đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm.

"Đến công viên chút chứ?" Hắn nghiêng đầu, nhìn Minh Kỳ.

Hơi lùi một bước, Minh Kỳ gật đầu. Ban nãy Đỗ Hàn có vẻ tựa hơi gần, kể cả hơi thở của hắn cậu cũng cảm nhận được.

Cậu không rõ bản thân bị cái gì, cứ mỗi lần hơi gần Đỗ Hàn chút thôi là lại có cảm giác bối rối khó tả. Cảm giác này từ sự việc lúc tối lại càng tăng thêm.

Bàn ăn phút chốc trở nên im lặng, Minh Kỳ nghi hoặc nhìn Đỗ Hàn đang kinh ngạc, tấm ảnh này có gì đặc biệt sao?

"Sao vậy?"

Nhận ra tầm mắt của Minh Kỳ, hắn lập tức thu hồi biểu cảm của mình lại, trở thành dáng vẻ bình thường, "Không có gì, ăn đi."

Cậu gật đầu, thấy Đỗ Hàn không có ý định hỏi về vụ việc đêm qua nữa liền an tâm.

Đỗ Hàn cúi đầu, thế nhưng lại bị phân tâm. Tấm ảnh ban nãy mà Minh Kỳ đưa ra hoàn toàn giống hệt với người bạn trên mạng kia, hơn nữa hai người lại cùng tên.

Không dám chắc chắn lắm, hắn chợt nhớ đến tấm ảnh chụp sườn mặt nhìn nghiêng của Minh Kỳ trên mạng, thử bấm lại xem. Bức ảnh này chụp lúc khuất sáng, mơ hồ không rõ ngũ quan, thế nhưng lại có nét hao hao với Minh Kỳ trước mặt.

Đỗ Hàn nghĩ ngợi, sau đó thử nhắn một tin tới.

[Đỗ Hàn]: Làm gì thế?

Sau đó lập tức nhìn lên chú ý động tĩnh của Minh Kỳ, chỉ thấy cậu bỗng cầm điện thoại của mình ra, sau đó cúi đầu bấm bấm gì đó.

[Minh Kỳ]: Tôi đang ăn.

[Đỗ Hàn]: Vậy ăn đi.

Cất điện thoại đi, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên cổ quái, không nghĩ tới rằng bấy lâu nay bản thân đều tự phủ định suy nghĩ này, trong khi nó hiển hiện rõ ràng như vậy.

Đỗ Hàn có cảm giác hơi khó tin, thế nhưng ngẫm lại, tính cách của Minh Kỳ ngoài đời cũng không khác mấy. Đêm qua cậu còn hỏi hắn vấn đề cúp máy kia, vậy tức là Minh Kỳ cũng rất xoắn xuýt nó. Tuy không biết là vướng phải điều gì, thế nhưng bây giờ cũng không quan trọng nữa.

"Lát nữa có muốn cùng đi ra ngoài không?" Đỗ Hàn mở lời đề nghị.

Thấy cậu có vẻ hơi đắn đo, hắn lại nói thêm một câu, "Ngày nghỉ, ra ngoài thư giãn."

Đỗ Hàn vẫn còn nhớ tới lời hứa mời Minh Kỳ đi ăn lúc trước, vậy nên sẵn hôm nay làm luôn. Trước mắt, hắn vẫn chưa muốn để cho cậu biết mình là ai. Dù sao biết hay không cũng không quan trọng, lỡ như Minh Kỳ lại cảm thấy xấu hổ.

"Vậy cũng được." Minh Kỳ gật đầu đáp ứng, "Thế đợi tôi đi thay quần áo."

Leo nhanh sang bên phòng của mình, Minh Kỳ cảm thấy hơi hồi hộp. Không rõ tại sao Đỗ Hàn nói như vậy, thế nhưng lại khiến cậu có cảm giác vui vui trong lòng.

Đắn đo kiếm quần áo trong một lúc, cuối cùng cậu quyết định ăn mặc thoải mái. Áo phông, quần bò phối cùng với giày thể thao.

Đến lúc mở cửa ra thì phát hiện Đỗ Hàn đã đứng đó từ trước, hắn mặc khá tùy ý, thế nhưng không thể che dấu được mị lực của bản thân.

"Giờ chúng ta đi đâu vậy?" Minh Kỳ hơi ngây người, sau đó lập tức dò hỏi.

"Lúc trước không phải cậu muốn tìm xe sao, tôi dẫn cậu đi."

Cậu không ngờ hắn vẫn còn nhớ, lúc đó cứ tưởng Đỗ Hàn thuận miệng nên nói vậy thôi. Minh Kỳ mỉm cười gật đầu.

Cả hai người chậm rãi đi bộ, bởi vì là ngày nghỉ nên người ra đường đổ xô rất nhiều. Minh Kỳ nhìn phố sá náo nhiệt này, tâm trạng cũng được nâng cao thêm.

Tuy rằng cậu và Đỗ Hàn không nói gì, thế nhưng không hề có cảm giác gượng gạo. Bình thường lúc ở phòng trọ cũng như vậy, thế nên cả hai cứ như cặp tình nhân hiểu ý nhau, dù không mở lời vẫn có thể thả lỏng bản thân.

Hắn dẫn cậu rẽ vào vài lối, sau đó dừng lại ở trước một cửa hàng. Cửa hàng này không lớn, thế nhưng bên trong lại rất nhiều kiểu dáng xe, khách hàng bên trong cũng không ít. Có thể chắc chắn rằng nơi này rất ăn khách.

Nhìn đám xe này, Minh Kỳ liền hơi hoang mang, không biết nên chọn cái nào.

"Vào thôi." Đỗ Hàn thấp giọng nói ngay bên tai khiến Minh Kỳ hơi giật mình. Cậu gật đầu sau đó đi theo hắn.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên, trên đuôi mắt đã hiện vài nếp nhăn. Sau khi nhìn thấy Đỗ Hàn, bà lập tức cười tươi đi lại gần chào hỏi.

"Lâu lắm mới thấy cậu tới đây."

"Dạo này hơi bận, bác trai khoẻ không ạ?" Hắn gật đầu hỏi thăm.

"Khỏe lắm, hôm nay có việc gì đến tìm sao?" Bà chủ cười cười, rồi nhìn sang Minh Kỳ, "Đây là...?"

"Nguyên nhân hôm nay cháu tới, cậu nhóc này muốn mua xe." Đỗ Hàn đẩy cậu ra đằng trước.

"Chào bác." Cậu cúi đầu lễ phép chào hỏi.

Bà chủ cửa hàng "À" một tiếng, rồi lập tức quay đầu. Nhìn chung quanh một lát, sau đó liền đưa Minh Kỳ tới một chiếc xe.

"Cái này đi, thuận tiện lại bền."

Minh Kỳ nhìn nó, cậu không hiểu về xe nên thấy cái nào cũng như nhau. Thấy bà chủ đã nói như vậy liền gật đầu đáp ứng.

Khi cậu tính đem thẻ của mình ra thì lập tức có người ngăn lại. Đỗ Hàn cúi đầu, "Để tôi, xem như trả trước tiền lương."

Biết cậu còn muốn nói thêm, Đỗ Hàn liền nhanh tay đưa thẻ của mình ra cho bà chủ, "Lát nữa nhờ bác chuyển xe về địa chỉ này."

"Không thành vấn đề." Bà chủ nhìn Đỗ Hàn rồi lại nhìn Minh Kỳ, sau đó cười tủm tỉm không nói gì nữa.

"Tại sao chú lại làm thế?" Minh Kỳ liền móc thẻ của mình ra, ý đồ muốn trả lại tiền. Cậu biết chiếc xe này không rẻ, tuy là ứng trước tiền lương đi nữa thì vẫn là một khoản lớn.

"Không đắt lắm, cậu có thể nấu ăn trả từ từ cho tôi cũng được." Hắn lập tức từ chối.

Dù cho Minh Kỳ có nói gì, Đỗ Hàn cũng không nhận. Chỉ bảo cậu nấu ăn để trừ nợ mà thôi. Minh Kỳ hết cách, đành phải ghi nợ trong lòng, lần sau nếu hắn cần giúp gì thì sẽ lập tức làm hộ.

Đỗ Hàn đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm.

"Đến công viên chút chứ?" Hắn nghiêng đầu, nhìn Minh Kỳ.

Hơi lùi một bước, Minh Kỳ gật đầu. Ban nãy Đỗ Hàn có vẻ tựa hơi gần, kể cả hơi thở của hắn cậu cũng cảm nhận được.

Cậu không rõ bản thân bị cái gì, cứ mỗi lần hơi gần Đỗ Hàn chút thôi là lại có cảm giác bối rối khó tả. Cảm giác này từ sự việc lúc tối lại càng tăng thêm.