Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 32: Tin dữ

Bởi vì còn sớm, thế nên Đỗ Hàn đưa Mình Kỳ tới một công viên lớn không xa. Công viên này có rất nhiều trẻ con lẫn người lớn, cuộc sống sinh hoạt nhìn vào rất yên bình.

Hai người ngồi dưới một tán cây râm mát, gió buổi sáng thổi nhè nhẹ làm sảng khoái tâm hồn. Mình Kỳ chống tay nhìn ra xa, có chút vui vẻ tận hưởng không khí im lặng này.

"Hồi còn bé tôi cũng từng ra đây." Đột nhiên Đỗ Hàn cất lời phá vỡ im lặng.

Chưa kịp phản ứng, cậu mở lớn mắt sau đó mới nhanh chóng đáp lại, "Vậy sao? Lúc đó chỗ này như thế nào?"

Hắn như đang chìm vào trong hồi tưởng sau câu nói của Minh Kỳ, cậu tinh mắt nhìn ra trong mắt của Đỗ Hàn hiện lên chút ánh sáng nhỏ nhoi.

Một lát sau, Đỗ Hàn mới chậm rãi kể chuyện, "Lúc đó còn chưa có cơ sở hạ tầng tốt như bây giờ, thế nhưng lại rất vui. Có điều tôi chỉ mới đến đây một lần duy nhất."

Nhè nhẹ thở ra, Minh Kỳ cảm nhận được hắn đang tiếc nuối, vậy nhưng sự tiếc nuối đó chưa được bao lâu đã biến mất hoàn toàn. Đây là lần đầu tiên Đỗ Hàn chủ động kể về chuyện của bản thân, đúng là mới mẻ.

"Còn cậu thì sao?"

Nghe hắn hỏi thế, Minh Kỳ mới bắt đầu suy nghĩ. Lúc còn bé cậu cũng chẳng có gì đặc biệt cho lắm, toàn mấy chuyện trẻ con vớ vẩn mà thôi. Đi theo mấy đám trẻ hàng xóm, đủ loại chuyện phá phách không gì là không làm.

"Tôi ấy à, trẻ con hay làm gì thì tôi đều đã làm nó rồi. Bây giờ chú nhìn không ra chứ thực sự lúc bé tôi cũng phá lắm đó." Minh Kỳ chỉ vào bản thân, nhe răng cười. Cũng có chút nhìn ra dáng dấp của một nhóc quậy.

Đáy mắt của Đỗ Hàn hơi sáng lên, trông thấy cậu thanh niên đang cười tươi như ánh mặt trời này, cứ như soi vào tâm hồn bị vẩn đen của hắn vậy. Ấn tượng ban đầu của hắn, Minh Kỳ là một người đơn giản nhưng ấm áp, có lẽ cậu chưa bao giờ nhận ra điều đó.

"Như thế rất tốt!" Đỗ Hàn nhìn cậu, đôi mắt như xoáy sâu vào tâm hồn của Minh Kỳ vậy.

Bất giác tim cậu đập thình thịch, cúi đầu né tránh ánh mắt đó, bên tai xuất hiện vệt đỏ đáng ngờ. Đỗ Hàn thấy thế, không hiểu cậu làm sao.

"Cậu..."

Còn chưa để cho Đỗ Hàn nói xong, điện thoại của Minh Kỳ đột ngột reo lên. Cậu nhanh chóng lấy ra, trên màn hình hiện lên số của mẹ. Dùng khẩu hình nói với hắn tên người gọi đến, chờ cho Đỗ Hàn gật đầu sau đó liền nghe.

"Mẹ à, con đây, có chuyện gì sao ạ?"

"Kỳ Kỳ à..." Giọng của mẹ Kỳ hơi run rẩy, hình như đang quẫn bách không biết phải mở lời sao.

Nghe ra điều không ổn, Minh Kỳ vội vàng hỏi tới, "Mẹ, có chuyện gì sao? Bình tĩnh lại nào."

"Bà con..."

"Sao ạ?" Cậu có cảm giác rằng điều mà mẹ sắp nói tiếp theo là điều mà cậu không bao giờ muốn nghe thấy.

Bất chợt mẹ Kỳ khóc lên, "Bà con mấy hôm nay ốm nặng, đưa đến bệnh viện nào cũng không được. Bác sĩ nói bà đã nhiều tuổi rồi, vậy nên... không qua khỏi."

Ba chữ cuối tựa như con dao cứa thẳng vào tim của Minh Kỳ, cậu run tay, suýt chút nữa không giữ nổi điện thoại.

"Con trước tiên nên bình tĩnh, sau đó... rồi cố gắng kiếm vé xe để trở về."

"Vâng." Đáp lại một tiếng, cổ họng của Minh Kỳ dâng lên cảm giác đắng chát khó chịu.

Cậu tắt điện thoại, sau đó cả người đều rơi vào trạng thái không thể tin nổi. Sự việc đến quá đột ngột, thậm chia Minh Kỳ còn chưa kịp chào bà lần cuối.

Minh Kỳ ngơ ngẩn, ánh mắt trở nên mờ mịt. Đỗ Hàn thấy trạng thái của cậu biến đổi sau khi nghe một cuộc điện thoại bèn lo lắng.

"Có chuyện gì sao?" Hắn hơi nhíu mày, cầm lấy bả vai của cậu xoay lại đây, sau đó lập tức trở nên sửng sốt khi bắt gặp viền mắt ửng đỏ của cậu.

"Tôi..."

"Suỵt, trước tiên đi về đã." Đặt một ngón tay lên môi Minh Kỳ, hắn lập tức kéo cậu đứng lên rồi kêu xe chạy về nhà.

Bây giờ quả thật Minh Kỳ đang cần chút thời gian để giảm sốc, trên đường đi, ngồi trên xe cậu không nói một câu nào. Đỗ Hàn biết điều đó, thế nên từ đầu đến cuối đều im lặng.

Xe đến nơi, hắn trả tiền rồi chậm rãi đưa Minh Kỳ về phòng. Tuy không rõ là chuyện gì, thế nhưng hắn không tiện hỏi cậu ngay.

"Muốn ăn chút gì không?" Đỗ Hàn cúi đầu nhìn gương mặt mất đi sức sống của cậu mà đáy lòng không mấy dễ chịu.

Minh Kỳ mãi mới chịu phản ứng, chậm chạp lắc đầu. Cậu chỉ muốn yên tĩnh.

Hắn không hỏi nữa mà đưa cậu vào bên trong phòng, đây là lần đầu tiên Đỗ Hàn vào phòng của Minh Kỳ. Gọn gàng, đơn giản, y như con người cậu vậy.

Nhìn cậu bây giờ, đúng là khiến người khác không tài nào yên tâm nổi. Đỗ Hàn sực nhớ bên phòng mình còn một ít súp, liền đứng dậy đi về muốn hâm nóng. Dù sao nếu Minh Kỳ mà nhịn ăn thì sẽ rất khó chống đỡ, ít nhiều cũng phải ăn một chút.

Thế nhưng chỉ vừa mới bước một chân đi, chân còn lại liền bị kéo. Đỗ Hàn cúi đầu, nhìn thấy Minh Kỳ đang túm lấy ống quần của hắn.

Đỗ Hàn vội ngồi xuống, đối diện với vành mắt đang dần đỏ lên.

"Sao vậy?" Hắn do dự rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của Minh Kỳ rồi xoa nhẹ, vì chưa làm động tác này lần nào nên hơi trúc trắc. Nhìn như đang vụng về an ủi.

Đột nhiên Minh Kỳ gỡ tay Đỗ Hàn ra, chưa để hắn ngạc nhiên đã lập tức ôm chầm lấy hắn. Đỗ Hàn sửng sốt, cảm giác trên cổ có một chút ẩm ướt. Cậu chỉ vùi đầu vào cổ của hắn, nước mắt im lặng mà rơi.

Đỗ Hàn mím môi ngồi hẳn xuống cho Minh Kỳ ôm dễ dàng hơn, bàn tay ấm áp cũng dần ôm lại cậu, nhỏ giọng an ủi, "Không sao rồi."