Nam phụ em yêu anh!

Chương 7

Hạo Thiên cảm giác mình thật kỳ lạ nhất là khi thấy Thiên An người mà mình luôn coi là em gái hàng xóm bị bắt nạt anh cảm thấy rất tức giận mà trước kia chưa từng có. Ở trong quá khứ, Thiên An đã trải qua nhiều lần bị khinh thường bắt nạt vào mỗi lúc đó anh cũng ra tay bảo vệ nhưng hôm nay thì khác anh cảm thấy rất khó chịu muốn chạy ra ôm cô vào lòng nhưng cô lại bỏ đi quá nhanh.

Có lẽ lần gặp lại sau khi đi du học của anh cũng như sự thay đổi của Thiên An đã khiến tầm quan trọng của cô ấy đã trở nên to lớn đối với anh.

"Thiên An à! Em đã thay đổi quá nhiều rồi đấy. Sự thay đổi của em là niềm vui của anh liệu em có biết?" Hạo thiên lẩm bẩm.

Không, không chỉ có Thiên An em ấy đã thay đổi mà còn một người nữa là anh.

Sự bối rối của nam phụ Hạo Thiên cô tạm thời và có thể sẽ không bao giờ biết.

_______________________

Biết thế thì Thiên An cô đây đã không nghe theo mẹ nguyên chủ đi mua sắm để rồi gặp cẩu nam nữ phát cẩu lương nam phụ ơi anh có thấu hiểu lòng cô bé đáng thương này.

"Hãy đợi đó ta sẽ trả thù rồi một ngày tôi cũng sẽ đi phát cẩu lương sớm thôi cẩu lương sẽ rắc đầy đường!!!!!!" Cô hét to trong giọng nói chứa đầy chắc chắn.

Nhưng mà sự chắc chắn cô chưa cảm giác được bao lâu thì một người phụ nữ trung niên đi cùng con trai nói một câu làm sự chắc chắn biến mất trong chốc lát:

"Đấy mẹ đã nói rồi mà con có chịu nghe đâu. Kiếm đại một đứa bạn gái xong rồi con phớt lờ kêu FA cũng có sao đâu giờ thì thấy chưa con bé kia vì ế quá lâu mà sinh ra bệnh đấy về nhà kiếm ngay bạn gái! Nhanh về không đi đâu chơi hết."

"Tại cô đấy nhờ cô mà tôi bị mắng cô nhớ mặt tôi."

Ủa mọi người ơi cô vô tội mà cô đã làm gì quá đáng đâu trời?

Hôm nay quá là xui tốt nhất cô nên về nhà càng nhanh càng tốt không lại gặp mấy chuyện không mong muốn.

Dọc theo con đường về nhà Thiên An cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều một cuộc sống bận rộn chúng ta cần lắm một phút giây bình yên.

Cuộc sống xa hoa chưa chắc đã tốt, một thân phận quyền lực chưa chắc đã vui vẻ cô muốn về nhà trở về cuộc sống của một con người bình thường nhưng vì nguyên chủ cô không thể làm thế cũng có lẽ là vì nam phụ Hạo Thiên một con người tốt.

"Thật là mệt quá...chán quá..."

"Sao vậy cô nương lại gặp chuyện gì không vui à lên xe anh chở về!"

"Hạo Thiên sao anh lại ở đây?"

Đáp lại cô chỉ là một nụ cười dịu dàng ấm áp xoa dịu mọi phiền toái cô gặp ngày hôm nay.

Cô lẩm bẩm:"Thật đẹp!"

"Ha ha anh biết anh đẹp mà đâu cần em phải nói như vậy đâu? Thôi nào lên xe anh chở về nắng thế này hư da đó nha nhanh nào anh bận lắm đấy"

"Vâng tuân lệnh anh đẹp trai."

Sự bối rối của anh cũng đã có câu trả lời cô chính là một thiên thần.