Nam phụ em yêu anh!

Chương 8

"Ghê! Xe anh còn xịn hơn cả xe nhà em cơ đúng là người giàu có khác"

Thiên An trầm trồ cười đùa Hạo Thiên tập trung lái xe nhưng đôi lúc cũng đáp lại Thiên An vài câu không khí cũng coi là hòa hợp.

"Sao không gọi bác tài xế tới đón mà lại đi bộ về thế An?" Cô xấu hổ gãi đầu hơi lắp bắp mà nói "Ha ha em quên mất với cả cũng đang tức đi bộ cho xả giận ấy mà với cả lúc đi tới thì em cũng đi bộ mà làm vậy thì phiền bác ấy lắm!"

Hạo Thiên không hỏi gì nữa mà rẽ vào một hướng khác Thiên An tò mò hỏi: "Ủa Thiên ơi đi đâu vậy đây đâu phải hướng về nhà em đâu định bắt cóc em mang đi bán đấy à?"

"Em nghĩ anh là người xấu như thế à hôm nay công ty không có việc gì làm anh mới từ nước ngoài về dẫn em đi chơi có sao đâu... Thế em không muốn đi chơi à để anh đưa về được chưa?"

Thiên An lắc đầu làm mặt quỷ lè lưỡi không xấu hổ mà còn nói rằng:

"Trời ai ngu mà không đi chứ? Mau đi đi em cũng chán lắm rồi à mà hôm nay Thiên An không mang tiền đâu nhé anh trả tiền đi em không trả đâu."

Chắc anh tin không mang tiền mà đi mua đồ ừm không mang tiền được rồi không sao Hạo Thiên anh có tiền nuôi nổi cô.

"Được thôi nhưng với một điều kiện là em phải nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra vào một giờ trước nếu anh phát hiện em nói dối em phải về nhà ok?"

"Còn nếu em nói thật thì có quà gì vậy? Có phần thưởng thì phải có phạt mà..." Hạo Thiên cười khổ cuối cùng vẫn đáp ứng cô nếu cô thành thật sẽ được một cái bánh kem nhỏ.

Thiên An ngả người ra sau ghế nhắm mắt lại rồi mở mắt ra: "Cũng chả có gì vui chẳng qua em gặp lại hắn ta với Bối Bối đi mua sắm, họ cứ kéo đến gây chuyện với em. Ừ thì cũng chỉ có thế thôi, nói chung chả có gì tốt đẹp hết. Em nói hết rồi đấy tí anh phải mau cho em bánh kem nha!!!"

Vẻ mặt của anh có chút biến hóa nhưng rất nhanh chóng mà khôi phục gật đầu.

"Thế em cảm thấy thế nào có khó chịu hay gì không?" Rồi giọng anh bắt đầu hơi trầm "Hoặc em vẫn còn một chút tình cảm dành cho Đình Phong?"

"Tức lắm chứ đang yên đang lành tự nhiên ra bày trò trước mặt em ngứa mắt cực anh yên tâm em không còn thích cái thằng đó đâu ghét còn chưa hết đàn ông gì đâu mà cứ như đàn bà suốt ngày ẻo lả chả chính chắn gì."

Hạo Thiên bỗng thấy trong lòng mình rạo rực cô đã thay đổi cô đã không còn yêu anh ta, anh vui chết mất. Cô bé của anh đã trưởng thành.

"Em kêu nó ẻo lả mà hồi xưa vẫn thích nó đấy thôi đã thế còn lơ là anh cơ đồ vô lương tâm."

"Hồi xưa là hồi xưa thôi mà anh ơi hồi đó mắt em có vấn đề anh hiểu không? Mắt em đã được rửa sạch rồi giờ nó tinh lắm không như trước đâu! Anh suốt ngày trêu em thôi"

"Không trêu em thì trêu ai Thiên An em bình tĩnh lại đi đánh anh đau thế thôi thôi đừng đánh nữa anh lái xe đụng vào cây bây giờ? Ơ kìa đã kêu đừng đánh nữa mà..."

"Em không biết đâu là tại anh trêu em đấy! Đánh cho anh tỉnh thì thôi anh mà đâm vào cây thử xem bố mẹ em mách bố mẹ anh, ha ha anh chắc chắn không dám về nhà đâu nhỉ?"

"Đau ..."

...

Âm nhạc cùng hòa với tiếng cười của Thiên An và Hạo Thiên thời gian trôi yên bình.