Ánh trăng đỗ lại trên ngọn cây, trước cửa tướng phủ có treo chiếc đèn lồng đỏ lớn, lúc Ninh Nghị đi ra cùng với Thành Chu Hải thì xe ngựa cũng từ xa chạy tới.
- Gần đây Ninh hiền đệ luôn dò la tin tức liên quan đến Cao Mộc Ân sao?
Khi Thành Chu Hải nói ra những lời này thì Ninh Nghị bị dọa cho hết hồn, nhưng ngay sau đó hắn cũng đã bình tĩnh trở lại.
- Vì sao Thành huynh lại nói như vậy?
- Vào buổi hôm thứ tư đó, lúc ra ngoài ta có nhìn thấy.
- À ra là như vậy?
Sau khi biết được nguyên nhân sự việc thì Ninh Nghị gật đầu. Thành Chu Hải cười nói:
- Cho đến hôm nay Ninh hiền đệ vẫn chưa nói với thầy về chuyện đó, điều đó chứng tỏ hiền đệ vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn, hoặc cũng có thể là định để đến ngày kia rời đi rồi mới nóiPhủ Thái úy ở Biện Lương cũng đã được một vài năm, thành thật mà nói giết Cao Mộc Ân không phải là chuyện khó, chỉ cần xử lí Lục Khiêm là được. Có điều Ninh hiền đệ muốn không bị nghi ngờ, mà lại không muốn phải thông qua Mật Trinh Ti thì quả là chuyện rất khó.
Y cười nói tiếp:
- Về chuyện này, ngu huynh có thể giúp hiền đệ một tay.
Ninh Nghị nhíu mày:
- Thành huynh có cao kiến gì?
- Ta thấy tên Hoa Hoa thái tuế rất chướng mắt.
- Thành huynh đang nói giỡn gì thế?
- Nghe ra thì có vẻ giống như đang nói đùa nhưng màđó lại là sự thật.
Hai người đi trên đường, Thành Chu Hải nói đến chuyện này thì nét mặt trở nên nghiêm túc. Ninh Nghị quả thực cảm thấy có chút khó hiểu, thực ra mà nói, mấy ngày gần đây hai người cũng có qua lại, nhưng cũng không thể coi là bằng hữu tốt hay tri kỷ. Chỉ là xét đến việc về sau đôi bên còn có cơ hội hợp tác với nhau nên mới có chút gọi là tôn trọng lẫn nhau mà thôi. Ninh Nghị nghe xong những lời đó thì không tin, Thành Chu Hải cũng nghĩ rất lâu mới nói tiếp:
- Tên Hoa Hoa thái tuế này ở kinh thành làm mưa làm gió, ức hiếp đàn bà con gái, khiến muôn dân oán than. Những ngày qua ta ở Mật Trinh Ti nên có biết nhiều chuyện liên quan đến hắn. Thành thật mà nói, những việc hắn làm tuy rằng khiến người người oán giận nhưnglàm đến mức này thì nguy hại thực ra cũng không có gì là quá lớn, ta phải thừa nhận điểm này. Nếu như có những chuyện mà hiểu sâu hơn một chút thì có thể nói hắn là con trai của Thái úy, vậy nên hắn mới trắng trợn chẳng kiêng dè gì ai, tội này đáng trách. Nhưng đây không phải là tình hình thực sự, Thành mỗ ra ngoài làm việc là muốn cứu giúp dân chúng chứ không phải muốn thấy những loại người này hoành hành ngang ngược. Tuy rằng phần lớn là phải nhẫn nhịn nhưng nếu như có thể, Thành mỗ cũng không ngại kiếm cớ để cho hắn bài học. Việc này có lẽ sẽ làm ta thư thái trong lòng, suy nghĩ thông suốt hơn chứ không đến nỗi lâu dần lại chán ghét mọi chuyện. Lí do của ta đơn giản như thế, chỉ phải xem hiền đệ có tin hay không mà thôi
Thành Chu Hải nói đến chuyện của Cao nha nội thì hất cằm lên, sắc mặt lạnh băng, xem ra cái việc có lòng "muốn làm gì đó" cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mà tạo nên. Trước đây Nghiêu Tổ Niên, Tần Tự Nguyên đều nói rằng tính tình của Thành Chu Hải có chút dễ xúc động phẫn nộ, không ngờ điều này đúng là có thể thấy được. Hắn cũng không để ý việc này là thật hay là giả nữa.
- Thành huynh nói điều này thì có liên quan gì đến tiểu đệ chứ?
Thành Chu Hải cười nói:
- Cách đây vài ngày… à, không, thực ra là bắt đầu từ một năm trước, có những chuyện đã xảy ra. Cao Mộc Ân hại rất nhiều nữ tử, người nhà phẫn uất nhưng tuyệt nhiên không dám hé răng. Nếu kẻ nào dám ra mặt thì liền bị Phủ Thái úy xử lí ngay tức khắc. Nhưng cũng có những người lên tiếng may mắn thoát được, thực ra bên phía phủ Thái úy vẫn có tính toán cả rồi. Ở ngoài thành có một viên ngoại họ Điền, tính tình nóng nảy, cũng là một kẻ độc ác, chuyên ức hiếp dân chúng. Thế nhưng con gái của hắn ta bị Cao Mộc Ân làm nhục rồi giết chết, hắn ta nhất thời phẫn nộ, từng nói là muốn thuê người giúp hắn thay trời hành đạo. Vì muốn có được số tiền thưởng này nên mấy hôm trước đã có một hiệp sĩ đến tìm hắn
Ninh Nghị chăm chú nhìn Thành Chu Hải đang nói một cách chậm rãi.
- Bên cạnh Cao Mộc Ân có mấy tên thị vệ, thực ra bọn chúng đều khá trung thành, nhưng nhận tiền của kẻ khác cũng không ít. Trong đó có một tên vì giúp đỡ kẻ khác hãm hại Cao Mộc Ân, đêm nay trong lúc chạy trốn sẽ bị vị hiệp sĩ kia giết để diệt khẩu
- Đêm nay?
- Chính là đêm nay.
Thành Chu Hải cười nói.
- Những chuyện kiểu như thế không chỉ có một, đêm nay sau khi Cao Mộc Ân gặp chuyện thì
- Thành huynh rốt cuộc muốn làm gì?
Ninh Nghị cắt ngang lời nói của y. Hắn cũng không có ý kiến gì lắm đối với Thành Chu Hải, dựa vào lực lượng của Mật Trinh Ti thì muốn hại một tên Cao Mộc Ân, cho dù là cố tình hay vô tình thì cũng không phải là vấn đề. Chỉ là Ninh Nghị không thích cái cảm giác sự việc lại phải làm cấp bách đến như vậy. Thành Chu Hải cảm nhận được sự khó chịu đó nên nói hết sự tình.
- Thực ra chuyện xảy ra ngày hôm đó giữa ngươi và Cao Mộc Ân ngoài ta nhìn thấy ra còn có một người khác nữa cũng thấy
Ánh mắt của Ninh Nghị đột ngột chuyển hướng sang phía Thành Chu Hải:
- Là Chu Bội?
Thành Chu Hải mở to hai mắt ngẩn ra nhìn Ninh Nghị, sau đó y chắp tay nói:
- Hiền đệ quả nhiên thông minh hơn người. Vì sự việc này, Chu Bội đã đồng ý sẽ làm mồi nhử, trừ khử Cao Mộc Ân. Chúng ta sẽ âm thầm đánh tráo nữ tử mà Cao Mộc Ân muốn bắt, đưa Quận chúa điện hạ vào phòng ở biệt uyển của Cao Mộc Ân. Khi Quận chúa và Cao Mộc Ân xảy ra xung đột thì chúng ta sẽ xông vào. Tuy rằng việc này ta đã bày mưu tính kế rất lâu, nhưng chỉ có thân phận hoàng thất mới có thể hoàn toàn áp đảo được Cao Cầu.
Ninh Nghị cố kìm nén cơn tức giận:
- Huynh không nghĩ đến việc một nữ nhi mười lăm tuổi không những có thể bị giết mà còn có thể bị thương hay sao?
- Chúng ta sẽ có người bảo vệ nên quận chúa sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Còn về chuyện giết người, đương nhiên là sẽ không giết được. À, xe đến rồi, mời Ninh huynh lên xe, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên cạnh, hai người lên xe rồi Thành Chu Hải mới lên tiếng:
- Chúng ta đã tạo ra rất nhiều manh mối, thời gian đầu Cao Cầu có lẽ sẽ nghi ngờ hiền đệ, đó là do quan hệ giữa hiền đệ và quận chúa, nhưng sau này ông ta sẽ nhận biết được việc không phải do hiền đệ làm. Có điều ông ta sẽ căn cứ vào điều này âm thầm báo với bên Tướng phủ, bên phía ta sẽ cho ông ta chút lợi lộc, mọi việc đều khéo léo lùi một bước thì sự việc dần sẽ lắng xuống
- Làm sao huynh có thể khiến cho ông ta nghĩ nhiều như thế?
- Bởi vì Cao Cầu vốn dĩ là kẻ nghĩ nhiều.
- Thành Chu Hải nói.
- Nếu như không có quan hệ hoàng thất thì có lẽ Cao Cầu sẽ âm thầm điều tra. Nhưng sự việc có liên quan đến quận chúa, lại dưới sự trấn áp của hoàng gia, mà Cao Mộc Ân bình thường phẩm đức không đứng đắn nên Cao Cầu sẽ chỉ nghĩ là hắn ta chỉ mang đến cho mình thêm phiền phức mà thôi, và rồi sau đó sẽ nghi ngờ trong đó còn có âm mưu gì khác Cao Mộc Ân việc xấu thì vô kể, nhưng vì thù riêng thì những kẻ có khả năng giết hắn lại không muốn giết hắn, cũng giống như Ninh hiền đệ không tin ta vì có khí phách mà đụng vào hắn ta vậy. Hiền đệ và ta cùng đến đây, sự việc đã làm rồi thì phủ Thái úy muốn điều tra thì sẽ tra ra. Đệ và Cao Mộc Ân mới xung đột thì sao đã có thể giết hắn ta ngay được, như thế là không khôn ngoan, vì vậy nên đêm nay ta mới mời hiền đệ đi cũng. Hiền đệ xuất hiện tại hiện trường đầu tiên, sự trùng hợp như vậy, vừa vặn có thể chứng minh là đệ bị kẻ khác vu oan.
Thành Chu Hải cười nói:
- Cao Cầu có được chức Thái úy là do hôm nay Thánh thượng cố ý sắp đặt như vậy. Ông ta là sủng thần nhưng không phải là kẻ có quyền. Các quan võ tuy rằng sợ ông ta ngang ngược nhưng lại không đối đãi với ông ta ra gì, vì thế nên ông ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Ông ta ta xử lí mọi việc như thế nào, ta đã sớm có sự theo dõi. Sau này khi các manh mối hướng đến những quan viên khác trong triều đình thì chắc chắn ông ta sẽ tin chuyện này, ngược lại sẽ tranh thủ cơ hội tìm đến Tướng phủ để đòi lợi. Còn sau khi ở đây, những việc thực sự đã được chuẩn bị ổn thỏa thì mới xảy ra.
- Cao Mộc Ân làm ra chuyện này, không cần biết chân tướng ra sao, Cao Cầu chắc chắn sẽ bị Hoàng thượng quở trách. Cùng lúc đó, những kẻ có người nhà từng bị Cao Mộc Ân hãm hại chắc chắn sẽ nhân cơ hội tố cáo tội danh của hắn. Đến lúc đó thì phủ Thái úy đừng hòng mà có thể trấn áp được sự việc này. Sự việc lòng vòng đan xen nhau, Lập Hằng động thủ ở sau lưng có thể sẽ được minh oan, bởi vì đệ vừa mới lên kinh thành, cứ coi như là đệ muốn giết Cao Mộc Ân thì cũng không thể làm đến mức như thế. Khi sự việc không thể cứu vãn được, thì chúng ta hiện giờ là những người chịu trách nhiệm về mặt chính trị có thể giúp đỡ phủ Thái úy một tay. Lúc đó thì ông ta sẽ biết ơn chúng ta.
Trên xe ngựa, Thành Chu Hải hơi nhắm hai mắt:
- Trong một thời gian dài, Cao Thái úy bị Hoàng thượng coi là một quân cờ ở giữa đám quan võ. Một mặt, ông ta có thể ngăn được và làm hòa hoãn các thế lực là trụ cột của triều đình. Mặt khác, bản thân Cao Cầu không đủ năng lực, Hoàng thượng không đến nỗi mà không biết nặng nhẹ, lại không cho hắn làm chức Thái úy. Cao thái úy trước giờ vẫn luôn hiểu điều này, ông ta toàn tâm toàn lực làm việc cũng chưa chắc đã làm được việc gì. Nhưng nếu muốn gây rối thì hắn nhất định sẽ có biện pháp, chúng ta muốn dụ dỗ ông ta cũng không phải là chuyện dễ dàng. Có điều lần này thì khác, ông ta đắc tội với ai cũng được, nhưng chỉ cần đắp tội với người của hoàng thất vài lần thì Thánh thượng nhất định sẽ bãi chức của ông ta và sẽ bố trí người khác đảm nhận thay vị trí. Ông ta sợ điều này và nhất định sẽ tiếp nhận sự giúp đỡ của chúng ta, sẽ xử lí mọi việc một cách công bằng.