Overlord

Quyển 10 - Chương 4: Giao đoạn

Ở một nơi sâu thẳm bên trong Giáo Quốc Slane.

Có một thánh đường bất khả xâm phạm, nơi chỉ một vài người có thể lui tới.

Một trong những kẻ đầu tiên phải kể đến là thành viên cấp cao nhất của Giáo hội, Giáo Hoàng. Kế đến là các Hồng Y, những kẻ giữ vị trí cao nhất trong sáu giáo phái nguyện phụng sự cho Lục Đại Thần. Khá ngẫu nhiên, mỗi người trong bọn họ ( Ngoại trừ người cùng một phái như Giáo Hoàng đương nhiệm) đều là những thành viên tiềm năng cho vị trí Giáo Hoàng đời kế tiếp.

Hỏa Hồng Y — Berenice Nagua Sandeni

Bà là phụ nữ duy nhất trong các Hồng Y. Đã qua 50 tuổi, và không biết có phải do vấn đề tuổi tác hay không mà dáng người có vẻ hơi béo phì. Khuôn mặt tròn trịa và nụ cười hiền từ như một người mẹ của bà làm cho bất kì ai nhìn thấy đều cảm thấy dễ chịu.

Thủy Hồng Y — Ginedine Delan Gwerfe

Một ông lão với khuôn mặt đầy nếp nhăn. Ông ta già đến nỗi chẳng ai có thể đoán chính xác được tuổi thật của ông, và có làn da màu nâu sẫm. Dù nhiều người lo lắng về sức khỏe của ông, nhưng bàn về trí tuệ thì không ai qua mặt được con người này.

Phong Hồng Y — Dominic Ire Partouche

Ông ta nhìn như một ông lão hiền lành, nhưng thực chất ông ta là thế hệ đầu tiên của Dương Quang Thánh Điển, và đã từng hạ sát nhiều sinh vật dị hình khi còn là một Thánh chiến sĩ. Cơn thịnh nộ của ông ta giống như một ngọn lửa hoang dại và sát ý của ông ta thì lạnh như sương băng.

Thổ Hồng Y — Raymond Zag Lauransan

Ông ta là một người có ánh mắt sắc bén và trẻ nhất trong những người này. Tuy nhiên, anh ta cũng đã vào độ tuổi trung niên – khoảng 40, nhưng tinh thần và thể lực của ông ta lại khiến người ta khó mà tin được. Ông đã chiến đấu hơn 15 năm trong vai trò là một thành viên của Tất Hắc Thánh Điển – một anh hùng hộ quốc.

Quang Hồng Y — Ivon Jasna Dracrowa

Với một đôi mắt nhỏ hẹp cộng thêm việc sở hữu khuôn mặt gầy gò làm ông ta nhìn giống như là một kẻ nham hiểm, nhưng thật ra không phải vậy. Mọi người đều biết lý do thật sự của việc này. Là bởi vì ông là một người sử dụng ma pháp hệ tín ngưỡng, và ông dường như đã chạm được hoặc gần đạt tới đỉnh cao nhất của nhân loại thời bấy giờ.

Ám Hồng Y — Maximilian Oreio Lagier

Xung quanh người ông ta lúc nào cũng có bởi vài cuốn sách đang lượn lờ, được hỗ trợ bằng một phiên bản cải tiến của thuật [ Floating Board ]. Ông đeo một cái kính tròn. Bởi xuất thân là một Tư tế từ bộ phận tư pháp, do đó, trong số những cuốn sách bay quanh ông ta đa số đều có nội dung gắn liền với pháp luật.

Ngoài ra, còn có ba người đứng đầu của ba cơ quan lớn trong bộ máy chính quyền Giáo quốc là bộ phận Tư Pháp, bộ phận Lập Pháp và bộ phận Hành Pháp. Người đứng đầu của viện nghiên cứu đảm nhiệm các nghiên cứu ma thuật. Và cuối cùng,  Tổng Tư Lệnh, người giữ chức vụ cao nhất trong quân đội.

Tổng cộng có 12 người giữ quyền lực cao nhất Giáo Quốc Slane.

Sau khi bước vào phòng, bọn họ tiện tay cầm các dụng cụ dọn dẹp và bắt đầu quét dọn căn phòng. Một vài người trong số họ phủi bụi bằng chổi lông vũ. Một số người thì lại chọn lau sàn bằng vải khô trong khi một số khác sử dụng vải ướt để lau chùi. Có người còn sử dụng các vật phẩm ma thuật để hút bụi.

Không hề có chút dư thừa trong động tác của bọn họ, và họ dọn sạch căn phòng với những bước di chuyển thuần thục.

Không một người nào trong số họ — Những người đứng ở đỉnh cao của Giáo Quốc Slane, quản lý 15 triệu nhân khẩu — có chút lười biếng. Mồ hôi tuôn ra từ trán họ, bộ áo choàng đẹp đẽ ban đầu của họ bị những hạt bụi làm lấm bẩn, và không ai trong số họ dừng lại cho đến khi căn phòng không còn một vết bẩn nào.

Căn phòng đã khá sạch sẽ trước khi họ bắt đầu quét dọn rồi. Nhưng bây giờ, nó như đang tỏa sáng rực rỡ.

Không một ai nghĩ tới việc lau đi những giọt mồ hôi của mình khi hoàn thành công việc. Thay vào đó, họ xếp thành hàng trước sáu bức tượng như đang bảo vệ căn phòng này và cúi đầu thật sâu trước các bức tượng.

“Hôm nay, chúng con tạ ơn các vị thần vì nhờ người mà con người vẫn còn có thể tồn tại.”

Sau khi Giáo Hoàng nói những lời đó, mọi người đều lặp lại theo ông ta.

“Và vì vậy, chúng con dâng lên lời tạ ơn người.”

Bọn họ ngước đầu lên và cất các dụng cụ dọn dẹp vào góc phòng. Sau đó, bọn họ sử dụng thuật [Clean], làm sạch quần áo và trang bị, rồi dùng một cái khăn mặt để lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại của mình.

Dọn sạch bụi bẩn chỉ là một vấn đề nhỏ với ma thuật cấp một. Sử dụng pháp thuật với phạm vi rộng có thể làm cả căn phòng trở nên sạch sẽ một cách dễ dàng. Tuy nhiên, không ai trong số họ dám làm điều đó trong căn phòng thiêng liêng này.

Sau khi bản thân đã sạch sẽ, họ ngồi vào chỗ của mình xung quanh cái bàn tròn.

Trong số đo có cả Giáo Hoàng đương nhiệm của Giáo Quốc Slane.

Tại cái bàn này, mọi người đều bình đẳng như nhau.Không phân biệt cấp bậc cao hay thấp ở đây. Tất cả đều là những người cộng tác với nhau và là đồng đội. Thật vậy, tất cả việc này đều vì vinh quang của nhân loại.

“Được rồi, hãy bắt đầu cuộc họp nào.”

Người tổ chức buổi họp mặt này là Thổ Hồng Y, Raymond Zag Lauransan.

“Chủ đề đầu tiên của chúng ta là liên quan tới sự việc Thành Phố Cứ Điểm E-Rantle của Vương Quốc đã bị chiếm lĩnh và những vùng lân cận của nó đã trở thành trung tâm Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown vào hai tuần trước.”

Chẳng có gì quan trọng hơn sự xuất hiện đường đột của quốc gia bí ẩn này.

Tuy nhiên, rất ít người biết được chi tiết của việc này. Hầu hết những điều họ biết đều là những tin đồn vụn vặt.

Để bắt đầu, bọn họ biết rằng Vua pháp sư là một Undead, hắn là một pháp sư cực kì mạnh mẽ có thể xóa sổ hoàn toàn Quân Đội Hoàng Gia, có thể kiểm soát cả một quân đoàn undead, hơn nữa trong đó có cả Death Knight, và còn nhiều điều nữa.

Raymond, người thống lĩnh của Lục Sắc Thánh Điển, đã tỉ mỉ báo cáo lại những chi tiết mà hắn cố gắng hết sức thu thập được như một chủ trì của cuộc họp.

Ngay sau đó, một vài người lên tiếng:

“Đúng như tôi nghĩ chúng ta không nên ngầm thừa nhận, chúng ta đáng lẽ nên can thiệp vào cuộc chiến đó!”

“… Mấy người nói cái gì vậy? Giao chiến với một Magic Caster sở hữu Death Knight là cực kì nguy hiểm. Chẳng phải lần trước chúng ta đều đồng ý như vậy sao? Lúc đó đúng là có người phản đối, nhưng chúng ta sẽ không thu hồi lại quyết định của mình… Tuy nhiên, đúng là tôi không nghĩ tới việc hắn sẽ thành lập một vương quốc”

Mọi người trong nhóm gật gù đồng ý.

“Vậy thì kế hoạch của Đế quốc là gì? Bọn họ là đồng minh của Vương quốc Sorcerous và ủng hộ việc thành lập quốc gia đó, điều đó có nghĩa là chúng đã bắt tay hợp tác với nhau phải không? Hay chỉ đơn thuần là những người đó đã bị điều khiển bởi ma thuật?”

“Tôi cũng nghi ngờ về việc này. Paradyne cũng nghĩ như thế.”

“Vậy là, tôi đoán rằng chúng ta đã lầm khi nghĩ Hoàng Đế là kẻ đáng tin”

“…Ừ thì, thực tế mà nói hắn cũng nằm trong số ít những kẻ tài năng mà không được sử dụng đúng cách. Chúng ta có nên kéo hắn về phía chúng ta không?”

“Vậy thì–”

Sau tiếng vỗ tay ngắn, cuộc tranh luận tưởng chừng như đang cao trào bỗng chốc hạ nhiệt.

“.. Thiên Lý Chiêm Tinh của Tất Hắc Thánh Điển là người quan sát trận chiến giữa Đế Quốc và Vương Quốc. Tuy nhiên, xảy ra một ít vấn đề nhỏ, vì vậy báo cáo đã bị chậm trễ. Xin thứ lỗi cho tôi”

Đáng nói là cô ấy đột nhiên tự khóa mình trong phòng và nhất định không chịu đi ra ngoài- một việc hiếm khi xảy ra. Trong lòng mọi người đều nghĩ như thế.

“Vậy thì, chúng ta sẽ chia đều những điều mà cô ấy nhìn thấy cho mọi người. Những thứ này thì không rõ ràng khi so với các bản báo cáo khác; nó chỉ đơn thuần là những ghi chép về quân đội của Vua pháp sư mà cô ấy thấy ở chiến trường.”

Thật rắc rối, mọi người đều nghĩ vậy, dù không nói ra. Bọn họ nhận lấy bản ghi chép và nghiên cứu chúng.

Họ dừng lại sau khi đọc xong mảnh giấy cuối cùng. Bọn họ cứ đọc đi đọc lại phần này liên tục. Gương mặt họ đông cứng lại và rồi bắt đầu trở nên trắng xám.

Raymond mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt tắc kè hoa của họ. Anh cũng từng rơi vào trường hợp tương tự như họ, và anh ta cảm thấy hài lòng khi quan sát vẻ khổ sở của các đồng bạn của mình.

Và sau đó, như thể đại diện cho tất cả người khác, Maximilian hét lớn. Miệng ông ta mở rộng đến nỗi kính ông ta cũng lệch theo, song dường như ông ta chả quan tâm gì về điều đó.

“Vô lý! Thứ này… Làm sao một thứ như này có thể tồn tại?!”

“Tôi cũng đã nói với ông trước đó rồi, phải không? Đây chỉ là bản ghi chép lại những gì cô ấy thấy.”

Maximilian đóng chặt miệng với lời phản hồi lạnh lùng từ Raymond.

Ông ta thở hổn hển như đang chạy nước rút vậy. Khi Maximilian đang cố lấy lại nhịp thở của mình, Berenice quyết định hỏi một câu hỏi khác, để xem rằng có ai chung ý kiến với bà không.

“ Anh làm ơn có thể nói lại một lần nữa không? Điều này là sự thật sao?”

“ Nếu mọi người ở đây tin vào năng lực của “Thiên Lý Chiêm Tinh”, thì chắc chắn nó là thật rồi.”

Bọn họ đau khổ nhìn lại tờ giấy đang cầm trên tay thêm một lần nữa.

Và bọn họ đều dừng lại ở cùng một chỗ — các thành phần của quân đội Vua pháp sư.

“ Hàng trăm Death Knight ( ít nhất là 200), hàng trăm Soul Eater  ( ít nhất là 300).. thật sao? Nếu bọn chúng bỗng nhiên nổi điên, dù cho là Vương Quốc, Đế Quốc, Liên bang hay Thánh Quốc – Tất cả sẽ đều bị tiêu diệt tận gốc!”

“…Đúng vậy. Nếu những thứ này vây hãm chúng ta, có lẽ chúng ta phải tốn vài trăm năm để phục hồi.”

Death Knight. Ước lượng khoảng ở cấp độ 100 hoặc hơn. Bọn chúng còn có thể tạo ra các Squire Zombie, thứ có khả năng tạo ra các Zombie khác. Dù rằng Undead không có nhiều năng lực chiến đấu, nhưng bọn chúng có thể tái sinh ra những Undead mạnh hơn.

Soul Eater. Ước lượng ở khoảng cấp độ 100 hoặc 150. Chúng là những Undead với khả năng tấn công diện rộng và gây thiệt hại theo thời gian. Chúng hấp thụ linh hồn của những người đã chết như một món đồ ăn và lớn mạnh khi ăn càng nhiều linh hồn hơn. Chúng còn tỏa ra sát khí khiến kẻ khác sợ hãi. Nếu không có một Magic Caster cấp 3, đối mặt với chúng là điều không thể.

Tất cả bọn chúng đều là những Undead có khả năng một thân một mình hủy diệt một thành phố hay một tiểu quốc đơn lẻ.

“ Liệu cô ta có nhìn nhầm không? Có lẽ tên Vua pháp sư đã nhận ra sự giám sát của chúng ta và dùng ảo thuật để làm chúng ta bối rối.”

Ivon đưa ra giả thuyết của mình trong lúc đưa bàn tay gầy gò của mình lên phía trước

“Oh”, những người xung quanh bắt đầu bàn tán, nhưng Raymond phá tan giả thuyết này.

“Tất Hắc Thánh Điển có rất nhiều tri thức về các loài quái vật. Dù rằng không biết hết tất cả mọi thứ, nhưng cô ấy – Thiên Lý Chiêm Tinh – đảm nhiệm vị trí hỗ trợ tri thức ở trong đội. Vì vậy không thể nào mà cô ấy có thể nhầm lẫn được. Hơn nữa, chúng ta cũng đã xác minh sự tồn tại của các Death Knight và Soul Eater trong thủ đô Vương quốc Sorcerous – Trước kia từng là thành phố E-Rantel.”

Và rồi nhiều tiếng thở dài được phát ra khi câu trả lời kết thúc.

Tất cả những gì bọn họ có thể làm là ghi chép những ý chính trong giọng nói đầy mệt mỏi đó, và sau đó bọn họ tiếp tục thảo luận với nhau.

“Chúng ta nên làm gì đây? Điều tốt nhất mà lúc này chúng ta có thể làm là gì, với tư cách là người bảo hộ của nhân loại? Làm cách nào chúng ta có thể xử lý 500 con quái vật, mà mỗi con trong số đó đã có thể tự mình tiêu diệt một vương quốc?”

“Vậy là lực lượng của chúng là khoảng bằng 500 tiểu quốc cộng lại … Thật điên rồ, đúng không? Bọn chúng sẽ phá hủy sự cân bằng giữa các quốc gia tới mức nào đây?”

“Câu hỏi là, Vua pháp sư dự định sẽ làm gì với một lực lượng quân sự như vậy? Nếu hắn chỉ dự định phòng thủ lãnh thổ của mình, thì trong ngắn hạn hắn sẽ không trở thành vấn đề nan giải của chúng ta.”

“Làm sao mà được chứ? Đội quân đó quá xa xỉ cho việc phòng thủ rồi. Mà ngoài ra, không phải Vua pháp sư cũng là một Undead, cái chủng tộc căm ghét sự sống, sao? Ta chắc rằng hắn sẽ sử dụng quyền năng của mình để phá hủy các quốc gia lân cận.”

“Điều quan trọng không phải là Vua pháp sư sử dụng quân đội của hắn như thế nào. Điều quan trọng là chúng ta sẽ xử lý việc này ra sao”

Đó là một ý kiến chính xác, và dường như mọi người đều đồng thuận với nó.

“ Vậy… Tất Hắc Thánh Điển có thể tiêu diệt chúng chứ? Đây là điều quan trọng nhất.”

Bọn họ là con át chủ bài của Giáo Quốc Slaine, lực lượng đặc nhiệm gồm những anh hùng. Một người trong số họ có thể sánh ngang với mạo hiểm giả cấp Adamantine, nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa bọn họ và các mạo hiểm giả, là trang bị của họ.

Các vị thần đã để lại những thần khí ở thế giới này, nhưng các mạo hiểm gia phải tham gia các nhiệm vụ sử thi, giống như là các nhiệm vụ của các anh hùng trong thần thoại, chỉ để có thể đạt được một mảnh của bộ trang bị.

Ngược lại, mỗi thành viên Tất Hắc Thánh Điển sở hữu khoảng ba mảnh của những bộ trang bị này.

Nếu ngay cả bọn họ cũng không thể giải quyết mối họa này, thì chỉ còn cách thực hiện tế lễ để triệu hồi thiên thần cấp cao để giải quyết vấn đề.

Dù rằng hầu hết các thiên thần có thể dễ dàng đánh bại Death Knight và Soul Eater. Nhưng với số lượng như thế này thì mọi việc rất khó nói.

Mọi con mắt đều đổ dồn về Raymond.

Anh ta phát ra tiếng cười khúc khích. Một vài người mỉm cười đáp lại nụ cười của anh ta, nhưng những nụ cười đó dường như tắt đi khi nghe những gì anh ta nói kế tiếp:

“Đừng có đùa vậy chứ. Tôi nói điều này với tư cách là Tất Hắc Thánh Điển thế hệ thứ 3, bất kì ai kỳ vọng rằng chúng tôi có thể đối đầu với 500 con quái đó chắc chắn đều là những kẻ điên. Tình hình đã rất tệ rồi nếu chúng tôi phải đối đầu với số lượng ngang chúng. Nếu không phải là vậy, tại sao Thiên Lý Chiêm Tinh lại giam mình trong phòng một cách đầy tuyệt vọng như vậy? Tuy nhiên…”

Và rồi anh ta đổi cách cười.

“Nó sẽ là chuyện khác đối với những người mang dòng máu của thần.”

“Ohh”, những âm thanh vui mừng vang lên

“Hai người họ có thể giải quyết được đội quân Death Knight và Soul Eater. Đương nhiên, chỉ là trong tình huống xấu nhất mà thôi, chúng ta vẫn giữ họ như là kế hoạch dự phòng cuối cùng.”

“Có lẽ với hai người đó mọi việc sẽ ổn.”

“Thật tốt, cuối cùng chúng ta cũng được giải thoát”

Giữa niềm hân hoan này, chỉ mỗi Ginedine phát ra tiếng “Hmph”. Cảm nhận được không khí nặng nề và mệt mỏi xung quanh ông. Mọi người bỗng im lặng.

“… Anh vẫn chưa nói với chúng ta mọi thứ, đúng chứ?”

“Ginedine, ý ông là gì?”

“Pháp luật không cấm nói dối và che dấu sự thật ở nơi này, nhưng chúng ta là các đồng sự của nhau phục vụ chung dưới một lá cờ và dối trá là một hành vi thiếu thiện chí. Nếu đồng ý với điều này, hãy cho tôi hỏi một lần nữa. Anh đang che giấu điều gì vậy?”

“Ginedine. Chuyện gì với ông vậy? Tại sao lại nói vậy?”

“Dominic, tôi có một câu hỏi. Tại sao Thiên Lý Chiêm Tinh lại giam mình trong phòng?”

Biết rằng sẽ chẳng ai có thể trả lời câu hỏi này, ông ta tiếp tục nói.

“Cô ấy có vẻ gần như tuyệt vọng. Hoặc có lẽ cô ấy đã nhận một cú sốc cực lớn. Quân đoàn undead đó đúng thật rất đáng sợ. Tuy nhiên, cô ấy là một thành viên của Tất Hắc Thánh Điển. Mọi người có nghĩ rằng cô ấy sẽ giam mình trong phòng chỉ vì chuyện đó? Đó là vì cô ấy đã thấy thứ gì đó mà ngay cả những người mang dòng máu của thần cũng không thể đánh bại. Bản báo cáo này vẫn còn thiếu, đúng không?

Mọi người nhìn vào Raymond và Ginedine.

“… Anh muốn đạt được điều gì khi dấu diếm điều này? Tôi đã tin anh. Tôi biết rằng anh không phải là người sử dụng Thánh Điển cho mục đích riêng. Nhưng tại sao anh lại che dấu điều này?”

“Được thôi. Đúng như dự đoán của ông, Gindine. Tôi chỉ đang nghĩ đến các giả thuyết… vậy thì, tôi sẽ nói. Vấn đề này đã luôn là cái gai trong lòng tôi, và tôi sẵn lòng chia sẻ nó với quý vị ở đây.”

Raymond nhìn vào các khán giả của mình.

“ Mấy người biết bao nhiêu về trận chiến giữa Vương Quốc và Đế Quốc – Không, phải là giữa Vương quốc Sorcerous và Vương Quốc mới đúng?”

Người thay mặt bọn họ trả lời là Giáo Hoàng.

“Tôi nghe rằng Vua pháp sư sử dụng một phép thuật quyền năng. Và kết quả là, toàn bộ Quân Đội Hoàng Gia đã tháo chạy và bị đánh bại. Vì điều này họ chấp nhận yêu cầu đã đề ra trước cuộc chiến và cắt E-Rantel cho Vương quốc Sorcerous như một bằng chứng công nhận sự hình thành của nó. Đó là tất cả.”

“Và số lượng thương vong đây?”

Giáo Hoàng lắc đầu đáp trả vấn đề của Raymond.

“ Ta không biết. Ta chưa nhận được tin tức gì về điều này. Có lẽ mọi người cũng vậy, đúng chứ?”

“Đúng. Các tư tế và thương nhân không còn đi tới E-Rantel nữa vì nó đã trở thành thủ đô của Vương quốc Sorcerous, với một vị vua Undead.

Và vì vậy tất cả những gì chúng ta nghe được là các tin đồn không rõ nguồn gốc.”

“ Vì vậy chúng ta cần các Thánh Điển- những điều này có lẽ nên giao cho Thủy Minh Thánh Điển và Phong Hoa Thánh Điển, nhỉ?”

“Đúng vậy, đó là lý do chỉ có chỉ huy của Lục Sắc Thánh Điển – Cụ thể là anh – mới biết được sự thật này. Tất cả những gì chúng tôi biết thì chỉ là một ít.”

“… Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ tiết lộ toàn bộ, một phiên bản không thiếu sót về những gì Vạn Lý Chiêm Tinh nhìn thấy.”

Sau khi đọc xong bản báo cáo, căn phòng chìm trong sự tuyệt vọng.

Cảm thấy rằng không thể để tình trạng này kéo dài, Ivon đặt một câu hỏi:

“Hiểu rồi, hiểu rồi… Chúng ta cũng sẽ sợ đến vỡ tim nếu là những kẻ đầu tiên nhìn thấy điều này đúng không?”

“Không hẳn. Tôi nghĩ tim ông còn có thể mọc lông nữa kia kìa. Tôi chỉ đơn giản sợ rằng nếu tôi công khai chuyện này, sẽ không một ai tin cả”

Ivon gật đầu, không thể bác bỏ điều này.

“ Đúng là chúng ta sẽ hoài nghi nếu chúng ta xem nó trước. Không ai trong chúng ta sẽ tin nó cả. Nhưng sau khi nhận thấy những sự thật về

quân đội của Vua pháp sư, chúng ta không còn lựa chọn nào ngoài việc tin vào những gì mình đọc.”

“Tuy nhiên… Tôi không muốn tin vào điều này. Chỉ với một phép thuật, hắn đã giết một nửa Quân đội Hoàng Gia. Trong trận này, Vương Quốc đã huy động 260000 người. Một nửa trong số đó có nghĩa là tối thiểu khoảng 130000 người, đúng chứ? Tôi nghe về tin bại trận của Quân đội Hoàng Gia, nhưng điều này…”

“Chỉ có mỗi cô ta thấy thôi đúng chứ? Đây hẳn là một con số bất thường trong tỉ lệ thương vong và chắc hẳn đã được phóng đại.”

“Ngay cả khi là vậy, bản miêu tả nói rằng hắn đã quét sạch cả cánh quân của Quân đội Hoàng gia với một phép thuật, vậy nghĩa là có khoảng 80000 người chết. Và còn có những quái vật bí ẩn được triệu hồi từ thuật hiến tế này…”

“Tôi không thể phủ định những gì mà cô ấy nhìn thấy. Đây ắt hẳn là ma thuật của các vị thần. Một phép thuật bậc 11, đúng không? Nên là vậy.”

“Sự khai sinh của những vị thần.”

“Những gì ghi chép ở đây giống như những bản miêu tả về vị thần đó vậy… Phải chăng ông ta đã rơi xuống từ thiên giới một lần nữa?”

“Không thể nào. Lời sấm truyền nói rằng Tử Thần, Surshana- sama, đã bị đám Bát Dục Vương chết bầm đó sát hại. Đây chắc hẳn là một kẻ khác. Và nếu Surshana-sama đã đầu thai một lần nữa, người chắc hẳn đã nói với chúng ta rồi. Sau tất cả, người đó là tín đồ đầu tiên của Surshana-sama”

“Vậy thì, nó cuối cùng cũng đã đến?”

“Có lẽ vậy. Sau 200 năm”

“Đó có thể là sự thật, dựa vào câu sấm truyền đó. Nó có thể đã xuất hiện đâu đó trên lục địa này”

“Sức mạnh của quốc gia bọn chúng tăng lên khá chậm có lẽ vì cái mớ rác rưởi đó đã làm rối tung kế hoạch.”

“Lũ Vương Quốc ngu ngốc.”

Mọi người đều cảm thấy giận dữ khi thốt ra những từ này.

Vương Quốc có một vị trí địa lý an toàn cho việc bảo vệ biên giới. Vì lý do này, Giáo Quốc Slane đã hỗ trợ họ với hi vọng biến Vương Quốc thành một quốc gia có thể cứu rỗi nhân loại. Với số dân sinh sản nhanh trên một vùng địa lợi an toàn, nhiều nhân tài sẽ xuất hiện, trở thành những anh hùng ngăn chặn sự xâm lược của các chủng tộc khác. Tuy nhiên, hòa bình và thịnh vượng làm cho bọn họ suy thoái, và Vương Quốc dần bị mục nát từ bên trong.

Điều đáng lo ngại hơn nữa là cách họ sản xuất chất gây nghiện và xuất khẩu nó sang các quốc gia tiềm năng, như Đế Quốc.

Vì vậy, Giáo Quốc đã thay đổi kế hoạch.

Kế hoạch dự phòng của bọn họ là tạo điều kiện cho Đế Quốc nuốt gọn Vương Quốc, và giáo dục những nhân tài bên trong Đế Quốc.

Lý do tại sao Giáo Quốc không tự mình chinh phạt Vương Quốc là vì bọn họ là quốc gia láng giềng với nước Cộng Hòa, và hành động này có thể dẫn đến một bước đi nguy hiểm có nguy cơ phá hủy nước Cộng Hòa.

Theo giáo lí cơ bản của Giáo Quốc thì nhân loại đã được lựa chọn bởi các vị thần, và tất cả các giống loài khác nên bị tuyệt diệt.

Vì thế, bọn họ khắc sâu suy nghĩ ấy vào trong mỗi người dân rằng họ đang bị bao vây bởi các kẻ thù và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác cùng nhau. Đây là cách duy nhất bọn họ có thể tạo ra sức mạnh quốc gia và trở thành một cường quốc hùng mạnh. Tuy nhiên, nếu bọn họ là quốc gia láng giềng với nước Cộng Hòa, sẽ có nguy cơ rằng các triết gia của họ sẽ làm người dân lầm đường lạc lối.

Mọi người đều hiểu rằng bọn họ chỉ có thể sắp xếp các kế hoạch tương lai của Giáo Quốc Slaine bằng cách đánh giá sức mạnh của quốc gia bọn họ, với các quốc gia khác, và đâu là vấn đề nên cần được ưu tiên. Tuy nhiên, những người dân thường thì luôn mong muốn một cuộc chiến với nước Cộng Hòa để tiêu diệt kẻ thù của nhân loại.

Nếu điều đó xảy ra đó thật là một thảm họa.

Nước Cộng Hòa rất mạnh.

Chính xác hơn, sự nguy hiểm đó nằm trong một ủy viên hội đồng của nước Cộng Hòa,Platinum Dragon Lord[ Chúa Rồng Bạch Kim], hậu duệ của Dragon Emperor [Long Đế]. Nếu bọn họ tuyên chiến với hắn, kẻ hùng mạnh nhất của các Dragon Lord, bọn họ có thể tạo ra một nguy cơ khiến đất nước bị phá hủy. Nhưng còn những người dân không hiểu điều này thì sao? Bọn họ nghĩ gì? Bọn họ muốn nhìn thấy kẻ thù của bọn họ bị tuyệt diệt, trong khi tất cả những gì bọn họ làm là cắn móng tay và chờ đợi.

Đương nhiên, bất kì người nào ở đây cũng có thể dập tắt sự phẫn nộ của dân chúng bằng vũ lực, tuy nhiên điều đó sẽ tạo ra các phản ứng dữ dội làm suy yếu tiềm lực của quốc gia. Hơn nữa, bọn họ không thể phủ nhận rằng chiến tranh là điều không thể tránh khỏi trong tương lai.

Vì thế, Giáo Quốc không thể chia sẻ ranh giới với nước Cộng Hòa, cũng như trực tiếp kiểm soát Vương Quốc. Ngay cả khi họ muốn kiểm soát Vương Quốc trong bóng tối, thì Vương Quốc vẫn quá lớn để làm điều đó.

“ Hãy bàn luận về Vua pháp sư trước. Bắt đầu với điều này, hắn có lẽ là kẻ tiêu diệt Dương Quang, trong khoảng thời gian trước”

Không khí dường như đóng băng lại.

“Một Magic Caster với cái tên tương tự đã xuất hiện ở ngôi làng gần đấy tại thời điểm đó. Tôi nghĩ chắc là chúng ta không nhầm được đâu, đúng không?”

“Vậy thân phận con Vampire mà Tất Hắc Thánh Điển đụng độ phải? Là thủ hạ của hắn sao?

“Rất có khả năng, nhưng tôi nghĩ nó giống như một sinh vật ở cùng cấp độ với Vua pháp sư hơn. Bằng không thì chẳng ai có thể lý giải về quyền năng đó”

“Thật vậy, vậy thì chúng ta sẽ đề cập tới chủ đề sự xuất hiện liên tiếp của các sự kiện quan trọng gần đây, Jaldabaoth cũng là một trong số đó đúng không? Điều đó lý giải sức mạnh hắn thể hiện ở Vương Quốc, cũng như lý do một con quái vật với quyền năng như thế lại đột ngột xuất hiện.”

“Vậy thì về Momon thì sao? Nghe nói anh ta đang truy đuổi con Vampire đó, nhưng nếu dự đoán của tôi đúng, anh ta chắc hẳn cũng là một thực thể tương tự như Vua pháp sư. Điều đó cũng lý giải rằng tại sao anh ta có thể đọ sức với Jaldabaoth. Câu hỏi là liệu anh ta có phải là đồng minh với Vua pháp sư hay không…”

“Momon giết chết con Vampire và chống lại Jaldabaoth. Điều đó cho chúng ta thấy rằng thái độ đối lập nhau của hai người, có thể rằng bọn chúng là kẻ thù của anh ta? Sau tất cả, anh ta đã giao kèo với Vua pháp sư và trở thành đồng minh của hắn”

“Vậy câu hỏi duy nhất còn lại là tại sao anh ta lại giết con Vampire và chống đối lại Vua pháp sư. Có lẽ anh ta giết nó vì nó đang kiểm soát một Báu Vật Tối Cao. Tuy nhiên, tại sao anh ta lại chống lại Jaldabaoth?… Nếu Momon từng là đồng minh với Vua pháp sư, vậy điều gì làm cho anh ta trở thành kẻ thù của Jaldabaoth.”

“… Có lẽ con Vampire và Jaldabaoth hợp tác với nhau, trong khi Vua pháp sư và Momon vốn là đồng minh. Hoặc có lẽ là con Vampire, Jaldabaoth, Vua pháp sư và Momon đều là kẻ thù của nhau. Đó có thể cũng là một giả thuyết. Nhưng thật khó nói lên điều gì.

“Viễn cảnh tệ nhất là cả bốn bọn chúng đều cùng một phe, nhưng khả năng đó là rất thấp. Momon rất cứng đầu. Thông thường, một người với sức mạnh như vậy sẽ tỏa sáng nhiều hơn. Đúng vậy, giống như Bát Dục Vương. Hoặc các vị thần của chúng ta”

“Tôi hiểu. Vậy thì lý do anh ta không làm như vậy vì anh ta đang tìm kiếm những người khác. Không, đúng hơn là anh ta đang cảnh giác với những người bằng với cấp độ của mình.”

“Vậy thì, khi Vua pháp sư bắt đầu xây dựng vương quốc của hắn, phải có ai đó hành động để rút ngắn khoảng cách về sức mạnh chiến đấu. Nếu những lời của Momon đáng tin, Honyopenyoko sẽ có thêm một người cộng sự. Chúng ta có lẽ nên để ý đến điều này, và cả Jaldabaoth nữa.”

“Đây là tất cả những phỏng đoán ở thời điểm hiện tại.Có lẽ chúng ta nên nghĩ về việc làm một bản giao kèo với Vua pháp sư hoặc Momon.”

“Nó quá liều lĩnh. Cực kỳ liều lĩnh. Chúng ta nên làm điều đó với Hoàng Đế và thu thập thông tin từ người dân ở đây. Sau đó lập một giao kèo với tên Hoàng Đế”

“Có vẻ hợp lý đó, trừ khi tên Hoàng Đế không ve vẩy cái đuôi của mình trước Vua pháp sư.”

“Đây là một ván cược, nhưng cũng khó nói trước. Nếu chúng ta không làm gì và co cụm trong một góc tường, cuộc đời chúng ta sẽ chấm dứt với trò chơi đuổi bắt.”

“Tuy nhiên, khi anh nói đây là một canh bạc… thì nó sẽ là một canh bạc như thế nào? Nếu chúng ta phá hỏng nó, liệu nó có biến thành một cái cớ để chúng tấn công chúng ta không? Chúng ta nên tìm hiểu lập trường của Hoàng Đế trước khi lập giao kèo”

Vì mọi người đều đồng ý với lời đề nghị này, một vài người khác đã hỏi một câu hỏi hay.

“…Tuy nhiên, những người dân ở E-Rantel bị Undead khống chế, không phản loạn sao? Có phải là dân chúng đã bị giết hết? Hay đó là sự cai trị kinh hoàng tuyệt đối trên vùng đất này?”

Sau khi nghe câu hỏi này, hiếm ai có thể tin vào câu trả lời của Raymond.

“Dựa trên các bản báo cáo, thành phố được cai trị trong hòa bình.”

Hah?! Mấy lời này thì không hợp với những người ở đây chút nào, nhưng thật khó tin vì bọn họ đã làm vậy.

“Hmhm. Vào độ tuổi của tôi, việc nghe ngóng đã trở nên rất khó khăn rồi, nhưng dường như tình trạng ngày càng tệ hơn. Raymond, cái hòa bình đó là gì vậy?”

“Xem ra ngày mai mặt trời sẽ mọc ở phía Bắc rồi.”

“… Được thôi, dừng mấy trò đùa đó lại đi. Nếu những gì Raymond nói là thật, đó sẽ là một sự thật không thể tin được. Lũ truyền tin của chúng ta đều là một lũ điên hay toàn là lũ lều báo vậy?”

“Bản báo cáo nói rằng các Death Knight được sử dụng như lính gác, lũ Elder Lich thì như nhân viên hành chính trong khi Soul Eater được dùng để chở hàng hóa.”

Hàm của tất cả mọi người như rớt ra khi nghe Raymond mô tả.

“Không không không, đợi đã. Cái gì vậy? Anh nói lại được không?”

Nhìn thẳng vào mặt của Giáo Hoàng, Raymond vẫn lặp lại mấy từ đó.

Haaah? Một lần nữa, và dường như họ vẫn không tin vào thính giác của mình

Mỗi con trong số chúng đều là những sinh vật Undead với sức mạnh khủng khiếp. Vậy mà, kỵ sĩ của địa ngục làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự công cộng như mấy tên dân phòng, vị vua của các mê cung thì phải ngồi bàn giấy kiểm kê sổ sách, và con quái có thể tận diệt cả thành phố thì bị đối xử như trâu ngựa.

Và cái đất nước đó tồn tại kế bên biên giới của họ.

“Cái quái. Cái quái gì diễn ra vậy?”

Undead sẽ lượn lờ và kiểm soát thành phố. Và tất cả đều tưởng là tất cả con người ở đây đã bị tận diệt.

“Không. Những cư dân trước đó của E-rantel – nhưng cư dân hiện tại của Vương quốc Sorcerous vẫn sinh sống bình thường. Có một vài rắc rối lúc đầu nhưng giờ thì tất cả đều ổn”

“… Có lẽ suốt khoảng thời gian vừa rồi chúng ta đã đánh giá thấp người dân Vương Quốc”

“Umu … Tinh thần bọn họ thật mạnh mẽ nhỉ?”

Cứ tưởng tượng đến cảnh đi cùng với một Undead, một sinh vật căm ghét sự sống, thì dù là ai cũng rùng mình trong sợ hãi.

Giống như là sống kế một con quỷ đói vậy. Bình thường thì ai cũng sợ.

“Bọn họ có thể chịu đựng điều đó vì bọn họ tin vào chiến binh vĩ đại, mạo hiểm giả hùng mạnh – Hắc Hiệp sĩ Momon.”

Raymond liệt kê các bản ghi chép về những gì xảy ra vào ngày đầu tiên dưới sự trị vì của Vua pháp sư ở E-Rantel.

Tất cả đều chăm chú lắng nghe.

“Như tôi nghĩ. Không thể nào Momon là đồng minh của Vua pháp sư được.”

“Ara, đó không phải bằng chứng rằng Momon và Vua pháp sư đã cấu kết với nhau? Chúng đã xuất hiện cùng một thời điểm đúng không?”

Mmm… Mọi người đều trầm ngâm

Bọn họ thấy rằng cơ hội để điều đó xảy ra không phải là không thể, nhưng thật khó lòng để nói chính xác về điều đó

“Có cách nào làm Momon chống lại Vua pháp sư không? Có lẽ, nếu sử dụng người dân ở E-Rantel, chúng ta có thể…”

“Nguy hiểm, quá nguy hiểm. Nếu mọi việc xấu đi, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của cả Momon và Vua pháp sư.”

“Ông nói đúng. Và nếu nó xảy ra, tổn thất của chúng ta là vô cùng lớn. Dù rằng chúng ta có thể tái sinh người chết, nhưng Tất Hắc Thánh Điển sẽ tổn thất nhân lực, trong khi Dương Quang Thánh Điển có thể bị giải thể. Vương miện đã bị cướp đi, Công chúa Vu Nữ và Kaire thì chết. Sẽ mất ít nhất khoảng 10 năm để phục hồi sức mạnh của chúng ta. Chúng ta không dại gì chọc giận một con rồng đang ngủ.”

“Đúng vậy. Chúng ta cần tránh giao tranh từ 2 phía cùng lúc.”

Vào thời khắc này, sự thù địch trong căn phòng dường như được nhóm lên

“Lũ phản bội cặn bã”

“Lũ tộc Elf chó chết”

Giáo Quốc đang giao chiến với tộc Elf ở khu rừng đại ngàn phía Nam. Ban đầu, Giáo Quốc và Elf có mối quan hệ hợp tác với nhau. Nhưng mối quan hệ đó bị phá vỡ, và giờ thì Giáo Quốc đang có chiến tranh với tộc Elf.

Họ đã xây dựng một tiền tuyến ở Hồ Bán Nguyệt, rất gần thủ đô tộc Elf. Theo kế hoạch, thủ đô sẽ bị phá hủy chỉ trong vài năm, nhưng dường như kế hoạch đang dần dần thoát ly khỏi quỹ đạo của nó.

“Chúng ta có nên đình chiến với chúng không?”

“Đừng khờ khạo như vậy. Ông nghĩ bao nhiêu máu đã đổ xuống cho cuộc chiến đó rồi? Đầu tiên, chúng ta nên nghĩ làm thế nào chúng ta phục hận cho những người đã ngã xuống?”

“Đứa bé đó–”

Sau khi nói ra điều này, ông già mỉm cười cay đắng.

Dù rằng ông ta luôn coi cô ta như một đứa trẻ vì hình dạng của cô ta đúng là vậy, nhưng thực tế cô ta già hơn bất kì ai trong căn phòng này.

“-Con bé thế nào rồi?”

“Trong căn phòng bên cạnh, vẫn như thường ngày”

“Umu, chúng ta cần cho con bé cơ hội để phục thù cho mẹ nó.”

“Đúng vậy, nếu không đó sẽ là một sự hối tiếc lớn. Trái tim của con bé nên được xoa dịu bằng sự trả thù này.”

Vẻ đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi con người nơi đây.

“… Nói thẳng ra, là tôi có thành kiến với mấy lão tư tế đó. Chúng nuôi dạy con bé tội nghiệp này trở thành một kẻ có tính cách quái đản.”

“Ờ thì, nếu bà muốn nói điều dó, có lẽ bà nên đổ lỗi cho lũ ngoại nhân của rừng già. Các Hồng Y đã nghĩ rằng tách con bé ra khỏi mẹ nó không phải là một điều tốt”

“… Một chủ đề đau đầu thật đấy.”

“Tuy nhiên, nếu chúng ta cho con bé tham gia trận chiến, lũ Dragon Lord chắc chắn sẽ không ngồi yên đâu.”

“Quyền năng của các vị thần, Nghiêng Nước Nghiêng Thành, sẽ không có tác dụng với những kẻ sử dụng Ma Thuật Khởi Nguyên, nhưng có thể có tác dụng với Catastrophe Dragon Lord [Chúa Rồng Tai Ương]. Vậy còn sử dụng nó lên Vua pháp sư thì sao?”

Sự im lặng bao trùm lên căn phòng. Đó là một lời đề nghị mà ai cũng nghĩ đến nhưng không ai dám nói.

“…. Không tồi, nhưng mà sự thật là chúng ta vẫn không biết gì về sức mạnh của các thuộc hạ Vua pháp sư, điều đó làm cho tôi cảm thấy khó chịu.”

“… Giá mà nó có thể mê hoặc mà không có giới hạn, và mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

“ Làm sao ngươi dám! Các vị thần trao mạng sống của họ để bảo vệ chúng ta, nhân loại! và nghĩ đến việc ngươi không hài lòng với báu vật mà họ để lại xem? Thật báng bổ!”

Sau sự quở trách, ông lão cúi gầm mặt.

“Tôi sai rồi.”

“Cẩn thận cái lưỡi của ngươi!”

“Quay lại chủ đề chính nào. Vậy là tất cả đều chống lại việc sử dụng Nghiêng Nước Nghiêng Thành lên Vua pháp sư?”

“Quá nguy hiểm”

“Nếu Catastrophe Dragon Lord xuất hiện, chúng ta có thể không chế nó và dùng nó làm quân tiên phong.”

Không có hi vọng gì cho việc này.

“Không khả thi. Vậy chúng ta có nên cử sứ giả để nói chuyện với tên Dragon Lord kia về bọn Elf không?”

“Ai biết bọn chúng sẽ đòi hỏi điều gì?”

“Cứ chấp nhận những điều khoản không quá vô lý. Sau tất cả, chúng ta làm tất cả là vì sự bình an trong tâm hồn của con bé.”

Không ai phản đối. Mọi người đều đang chìm sâu vào trong tâm tư của mình.

“Fufu–”

Một tiếng cười khẽ vang lên, và tất cả đều hướng về kẻ tạo nên tiếng động này.

“Fufu. Những kẻ biết chuyện này đều đã chết… À thì, các người đúng là từ bi thật đấy”

Những lời đó có vẻ nhạo báng, nhưng tông điệu thì rất khác biệt.

“… Mục đích chúng ta là bảo vệ nhân loại khỏi các loài khác, tất cả nhân loại bao gồm con bé. Ta nghĩ chúng ta sẽ được tha thứ cho sự lạm quyền của một số quan chức chỉ vì tìm cách cứu đồng đội của mình”

“… Tôi không có lý do nào để phản đối nếu kết quả là không có thương vong nào”

Khi nghe điều này, Tổng Tư Lệnh mỉm cười cay đắng.

“Thế giới của chúng ta mỏng manh như một chiếc thuyền nhỏ được ném vào đại dương. Càng ít người biết về nó thì càng tốt. Sau tất cả những việc này, cứ khoảng 100 năm giông bão lại nổi lên một lần. Ông có nghĩ rằng người dân có thể ngủ yên khi biết điều đó? Sự thật là, những kẻ mạnh không thể ẩn thân quá lâu trong bóng tối. Bọn họ sẽ luôn nổi bật, dù rằng họ cố sống một cuộc sống bình thường.”

“Nếu cũng trường hợp đó, ông nghĩ Hồng Y-dono tiền nhiệm sẽ làm gì?”

Những biểu cảm phức tạp hiện rõ trên khuôn mặt họ.

“Không chắc lắm, nhưng cơ hội cao là sẽ hành động… có lẽ vẫn còn con át chủ bài được giấu.”

“Hoặc là người tiền nhiệm ghế số 9, Winstride, có lẽ biết điều gì đó…”

“Thật đáng lo. Bà ta có thân với chúng ta không? Thật phiền phức…”

Có nhiều tiếng thở dài trong căn phòng.

“Vậy còn về việc nhờ vả các cựu thành viên đã nghỉ hưu của Tất Hắc Thánh Điển thì sao? Điều đó là thể tạm thời hồi phục chiến lực của chúng ta, không, đúng hơn là giữ vững sự cảnh giác của chúng ta. Chúng ta có thể gửi họ tới Vương Quốc Draconic như viện quân. Xác xuất tử vong của họ trong chuyện này là rất thấp.”

Tất Hắc Thánh Điển thì sao? Điều đó là thể tạm thời hồi phục chiến lực của chúng ta, không, đúng hơn là thường được giao cho những nhiệm vụ nguy hiểm, và vì thế tỉ lệ thương vong của họ khá cao. Tuy nhiên, miễn là xác vẫn còn nguyên vẹn, bọn họ có thể được hồi sinh một lần nữa. Vấn đề là việc hồi sinh sẽ hút cạn sức sống, và bọn họ cần phải tốn thêm một thời gian dài để phục hồi lại sức mạnh. Vì vậy, thay vào đó tất cả bọn họ chọn cách nghỉ hưu.

Cũng có vài người nghỉ hưu do vấn đề tuổi tác, nhưng dù vì lý do nào, những người nghỉ hưu có thể làm bất kì điều gì họ muốn. Một số người thì sống tha hóa, thất nghiệp, nhưng chỉ chiếm số lượng rất ít. Hầu hết bọn họ sẽ không chịu đựng nổi việc cằm rằm của các bà vợ và những câu hỏi như “Baaa à, tại sao ba không đi làm–?” và bọn họ buộc phải trở lại với công việc.

Nó sẽ tốn một khoảng thời gian để làm quen lại với cảm giác thực chiến ban đầu, và có một số người già thì không thể làm điều đó do tuổi tác của họ. Tuy vậy, họ vẫn đáng tin cậy hơn những kẻ khác.

“Hãy giải thích tình huống này với bọn họ và yêu cầu họ giúp sức. Mặc dù đừng mong đợi rằng tất cả sẽ cầm vũ khí lên và giúp chúng ta.”

“Đương nhiên. Có lẽ sẽ cần một tên thật khốn nạn để gây áp lực cho những người đã hoàn thành nhiệm vụ trong những nơi nguy hiểm nhất và bây giờ thì đang nghỉ hưu”

“Ừ. Cứ vậy đi. Nếu có ai đồng ý, trả bọn họ thêm thật nhiều tiền vào.”

“Giá mà chúng ta cũng được trả lương như mấy người bình thường.”

Tiếng cười khúc khích vang rộng khắp căn phòng.

Phàn nàn về việc thiếu lương bổng là một trò đùa riêng của bọn họ.

Ở Giáo Quốc, tiền lương sẽ giảm xuống khi vượt qua một bậc nhất định. Đây là một hình thức tự thanh lọc, để chắc rằng sẽ không ai gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ với lòng tham. Vì vậy, bọn họ có nhiều quan chức cấp cao sẵn sàng cống hiến cho đất nước.

Khi tràng cười dừng lại, Giáo Hoàng lại nói:

“Vậy thì, mọi người, chúng ta sẽ bàn luận về vấn đề kế tiếp. Raymond, hãy tiếp tục đi.”