Đó là một buổi chiều trời trong gió nhẹ, tôi đang ở trong phòng học sắp xếp lại các ghi chép, anh ấy đang chơi bóng rổ trên sân bóng ở ngoài cửa sổ lớp tôi. Cuối tháng ba trời vẫn còn chút se lạnh, lúc đầu tôi không muốn cho anh ấy đi, nhưng anh ấy ở bên tôi thì quá nhàm chán, liền nói muốn đi chơi bóng rổ.
Tôi hỏi anh, anh có bóng rổ không?
Anh nói, trong sân có.
Tôi, anh quen biết bọn họ à?
Anh, không có quen biết, nhưng có thể chơi bóng rổ, anh đi đây.
Sau đó anh ấy ngay lập tức chạy đi, tôi nghĩ về điều này, tình bạn giữa các chàng trai thật đơn giản, không quen biết còn có thể cùng nhau chơi đùa, về sau lúc anh ấy chờ tôi tan học đều là ở trên sân bóng rổ.
Tôi vừa chỉnh sửa lại các ghi chép, vừa quan sát tình bạn mới của anh ấy thì thấy con thuyền tình bạn nhỏ của anh bị lật. Anh ấy khóc thút thít ở cửa, kêu tên tôi. Tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy còn mắt của anh sưng lên. Tôi vội hỏi anh, làm sao lại thành như này rồi. Anh ấy nói chơi bóng bị người ta ghét. Bộ dáng ủy khuất này, kiếp này hơi khó gặp nha.
Tôi liền lôi kéo anh ấy đi ra ngoài, anh ấy vội vã lo lắng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, anh không có sao cả.” Tôi quay đầu lại nhìn anh nói, tròng mắt đều đỏ cả rồi, đi đến bệnh viện khám xem sao. Sau đó anh ấy thở phào một cái, nói: “Anh còn tưởng rằng em muốn đi tìm bọn họ.” Tôi cười, đó không phải là bạn của anh sao, em làm sao mà có thể đi tính sổ được.
Đi đến bệnh viện kiểm tra xong xuôi, bác sĩ nói không có sao thì tôi mới yên tâm. Tôi đi mua thuốc nhỏ mắt, dặn dò anh ấy dùng đúng giờ.
Tôi nóng lòng muốn đi về. Lúc đứng trên lề đường ở trước cổng bệnh viện, tôi hỏi anh ấy, lần sau còn đi chơi nữa hay không. Anh ấy giống hệt một đứa bé đã làm chuyện gì sai, lắc đầu nói không đi nữa. Tôi 1m74, anh ấy 1m78, vậy nên khi đứng trên lề đường tôi vẫn cao hơn so với anh ấy một chút. Cho nên dáng vẻ cúi đầu nhận sai của anh đặc biệt điềm đạm, đáng yêu, giống như tôi không tha lỗi cho anh ấy vậy. Sau đó tôi không thể nói thêm, nhưng người làm sai rõ ràng là anh ấy.
Về sau vẫn là mềm lòng, đi siêu thị mua cho anh ấy đồ ăn vặt, còn dẫn anh ấy đi ăn lẩu.
Ngày 14 tháng 4 năm 2015 là ngày Kobe giải nghệ.
Suốt sáu năm kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta trên tạp chí vào năm nhất trung học cơ sở, đến lúc anh ta giải nghệ.. Thật ra vốn dĩ tôi không thích bóng rổ lắm. Nhưng mọi người ai cũng hỏi tôi cùng một câu hỏi giống nhau: “Cao như vậy, chắc chơi bóng rổ rất tốt nhỉ.” Ban đầu tôi sẽ giải thích, không không không, tôi không có biết chơi. Nhưng rồi sau lại chỉ mỉm cười gật đầu, không giải thích gì. Đâu có vấn đề gì, dù sao tôi cũng chả đấu với bọn họ trên sân.
Trận đấu anh ta giải nghệ, chúng tôi cùng nhau xem, trốn vào một góc ở trong phòng học trống. Tôi cầm điện thoại, anh ấy ôm tôi. Chúng tôi sẽ hoan hô khi Kobe ghi được bàn thắng, sẽ hồi hộp chờ mong, tôi rất kỳ vọng anh ta sẽ thắng. Nói đúng hơn, tôi không cảm thấy anh ta sẽ thua. Nhưng trong trận thi đấu, có thể nhìn ra được, anh hùng nay đã già rồi. Tuy rằng giành được điểm cao nhất, cũng đã thắng được trận thi đấu, nhưng xét cho cùng thì không thể so sánh được với trạng thái năm đó.
Với nhiều chấn thương như thế, anh ta thật sự nên nghỉ ngơi. Bóng rổ hay Kobe đối với tôi mà nói, đều là sức mạnh của tấm gương. Sự kiên trì cùng sự tự giác, kỷ luật này đã ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của tôi. Có mục tiêu ắt sẽ tràn đầy động lực.
Vào đêm Kobe giải nghệ, chúng tôi ở trên sân thể dục lần trước nhớ lại thanh xuân, anh ấy nói anh ấy thích James, tôi nói muốn anh và em cùng nhau thích Kobe. Anh ấy gật đầu cười nói được, nhưng hình nền và vòng bạn bè của anh ấy vẫn luôn là James. Sở thích của con gái thật ra rất kỳ quái, nhưng khi anh ấy gật đầu nói được, tôi cũng thích. Rốt cuộc có thật sự thích hay không cũng không quan trọng. Đêm hôm đó, tôi quăng được một cú ném rổ, cũng ngủ một được một giấc ngon lành.
Mấy ngày sau đó,nếu chiều nào có thời tiết tốt, chúng tôi đều đi đến sân bóng rổ ở dưới lầu phòng ngủ của bọn họ chơi bóng, tôi cũng sẽ cổ vũ cho anh ấy vào những lúc chơi các trận giao hữu. Nhìn thấy dáng vẻ anh ấy đầy mồ hôi lao đi, tôi lôi kéo bạn bè của mình cùng nhau hò hét vì anh ấy, giống như tôi đang cổ vũ anh ấy trong một đại hội thể thao. Khi anh nghỉ ngơi thì tôi đưa nước cho, giúp anh lau mồ hôi. Lúc ấy đồng đội của anh đều rất ghen tị, anh ấy lại luôn làm bộ không thèm để ý, nhưng sẽ lén nói kêu tôi đến phòng học chờ anh. Tôi sẽ tặng cho anh ấy một nụ hôn khen thưởng khi thắng, một nụ hôn khích lệ khi thua. Những ngày như vậy, thật đơn giản nhưng lại rất tốt đẹp.
Sau đó chúng tôi lên kế hoạch đi du lịch. Tôi nói em muốn đi Vân Nam, muốn đi Phượng Hoàng, còn muốn đi Tứ Xuyên xem gấu trúc lớn. Anh ấy nói anh cũng muốn đi, anh còn muốn đi Cáp Nhĩ Tân xem khắc băng. Sau đó anh ấy hỏi tôi, em muốn đi đến nơi nào ở nước ngoài, tôi cũng chưa suy nghĩ, buột miệng thốt ra, Los Angeles, đi Staples thử xem. Anh ấy cười gật đầu nói được, sau đó anh ấy kéo tay của tôi, móc tay đóng dấu.
Sau đó chúng tôi được nghỉ ngày 1/5, anh ấy nói: “Đi Cẩm Châu chơi một chuyến, em không phải vẫn luôn cảm thấy BBQ nướng ở thành phố T không ngon sao. Vừa đúng lúc đi ăn thử xem.” Sau đó liền mua vé đi, lúc xuống xe đã gần bốn giờ, tìm khách sạn tốt, nhận phòng, rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bởi vì đã bận rộn nguyên một ngày, thật quá mệt mỏi. Tôi mới nằm xuống, anh ấy liền cười xấu xa hỏi tôi, em đói không. Tôi nhìn xem thời gian, đã hơn 6 giờ, tôi nói, có hơi đói bụng, gọi thức ăn ở ngoài đi. Sau đó anh ấy liền kéo tôi đứng lên, nói, gọi thức ăn ở ngoài làm gì, đi, đi ăn BBQ nướng, đi đến chợ đêm chơi. Tôi có chút không muốn đi lắm, bởi vì ngồi xe thật sự rất mệt, hơn nữa BBQ nướng đều là thịt, ăn không vô một chút nào. Anh ấy liền trở nên ngu ngốc, đòi một hai phải đi. Không thể lay chuyển được anh ấy, ra đường đón taxi đi. Kết quả người ăn từ đầu đến đuôi lại là tôi, gần như mỗi quán tôi đều ăn một phần, thật sự ăn rất ngon, cảm giác vừa đi vừa ăn, giống như được trở về tuổi thơ. Hình như từ sau khi học xong trung học cơ sở tôi không còn vừa đi vừa ăn nữa. Cắn một miếng tôm sả trứng làm tôi đặc biệt thỏa mãn. Lúc đi mua một phần, lúc về lại mua một phần, đi dạo tới gần 10 giờ đêm, anh lôi kéo tôi nói về thôi về thôi, ngày mai lại đến nữa. Kết quả thật là tình cờ, lúc đi đến cổng ra vừa vặn chỗ bán tôm hùm đất vẫn còn mở, tôi quay đầu nhìn anh. Anh nháy mắt đã hiểu, nói: “Ông chủ, bán cho tôi một phần.”
Khi quay lại dưới lầu, tôi hỏi anh uống Coca Cola không, anh ấy nói anh uống nước. Nhưng sau khi lên trên lầu thì anh ấy ngay lập thứ thay đổi, uống hết Coca Cola của tôi, còn ăn hơn phân nửa tôm hùm đất. Rõ ràng đã nói tất cả đều là của tôi, anh muốn ăn thì nói sớm đi, không phải không cho anh ấy ăn, mua thêm một phần nữa thì tốt rồi. Sao lại phải giành với tôi. Anh ấy vốn luôn như vậy. Lúc hỏi anh ăn cái gì thì đều là không ăn, nhưng sau khi mua về rồi thì anh ấy lại là người ăn nhiều nhất.