Cuối tháng sáu, tôi nói muốn đi chơi thủy cung, anh nói đồng ý. Sau đó chúng tôi hẹn cuối tuần đi Thẩm Dương chơi hai ngày. Anh sẽ nắm tay tôi trong đám đông, sẽ che chở cho em khi băng qua đường, sẽ ôm tôi trước mặt tôi khi đi xe buýt, và sẽ đợi tôi ở cuối đường trượt.Lúc chiều trở về đi ngang qua Đảo Điểu, anh nói đi xem sao. Sau đó chúng tôi cùng đi xem mấy con chim quái dị, trong rừng anh nắm chặt tay tôi sợ tôi gặp mấy con thú nhỏ.Tôi nói khát nước thì sẽ có nước uống, tôi nói đói sẽ có đồ ăn. Trong túi anh luôn có những thứ tôi cần. Lúc đó tôi đã nghĩ, tôi không xinh cũng không đẹp, tính tình hiền dịu lại càng không, cũng không ngoan ngoãn, sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy.Sau này anh nói với tôi: “Chi Vũ, em cứ dựa vào anh, anh là bạn trai của em. Em có chuyện gì cũng có thể bàn bạc với anh, anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ, có anh ở đây.”Vì vậy, tôi đã thay đổi từ thời điểm đó, và anh dần hiện hữu trong thế giới của tôi. Anh dường như rất ít khi gọi tên tôi, nhưng mỗi khi nói điều gì rất quan trọng thì anh sẽ rất nghiêm túc gọi tên tôi, rồi nhẹ nhàng kết thúc những lời tiếp theo.Kỳ nghỉ hè sẽ bắt đầu vào giữa tháng 7. Đầu tháng anh sẽ diễn kịch luân phiên hai người với tôi. Ăn cơm xong thì đến rạp cũng gần 8 giờ. Chúng tôi cùng đi với nhau, cũng có bạn bè của anh. Tôi hơi khó chịu với các hoạt động nhóm. Cho nên tôi không thể thoải mái được. Nhưng khi xem tôi đã rất nghiêm túc xem, vô cùng hứng khởi. Nhưng khi thấy anh và bạn giao tiếp với nhau, tôi có chút không thoải mái.*Chú thích: Errenzhuan hay luân phiên hai người là một thể loại múa và bài hát dân gian địa phương của vùng Đông Bắc Trung Quốc.Tôi cũng có rất nhiều bạn bè nhưng chỉ có hai chúng tôi chơi với nhau, bạn bè của tôi, làm gì có chuyện ngồi chung bàn ăn tối. Đôi khi tôi cũng muốn có tình bạn của một nhóm người nhưng tôi chỉ nghĩ chứ không thử.. Bởi vì tôi không thích giải quyết những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân, tôi chỉ muốn có hai người, tương đối đơn giản.Vì vậy, mỗi khi anh diễn với bạn bè của anh, tôi đều sẽ tham gia vào nó và tận hưởng nó khi mặt trời chiếu vào. Nhưng tôi không dám mong có được nó.Kết thúc học kỳ này là ngày 14/7, cụ thể là ngày 14 tháng 7 năm 2016.Chúng tôi cùng nhau bắt chuyến tàu về nhà – chuyến tàu nhỏ chứa đầy kỉ niệm của chúng tôi. Đêm trước khi khởi hành, chúng tôi mua một túi lớn đồ ăn ngon, đi ăn một bữa thịnh soạn và dậy sớm. Anh xách cặp lên vai, tay phải của anh đang giữ vali của tôi, tay trái của anh nắm chặt tay tôi. Cứ như vậy, chúng tôi đã đi cùng nhau trong hai năm, trong suốt hai năm học ở trường, mỗi lần tôi về nhà đều đi cùng với anh Khi phải đến trường một mình, tôi nhận ra rằng giá đỡ của xe lửa thực sự cao và hành lý của tôi cũng rất nặng.