Sau đó, thế trận một chiều diễn ra, suốt 10 phút hiệp 1, Duyên Hải chỉ ghi được vào rổ Hải Dương đúng 1 bàn, nhờ 1 pha ném phạt. Tỉ số cả hiệp là 27 – 1.
Hiệp hai, Duyên Hải vẫn kiên trì chơi phòng thủ khu vực, và Hải Dương vẫn sử dụng chiến thuật phối hợp để phá vỡ.
Suốt gần 2 hiệp, Vũ Hải Phong không cần tham gia tấn công gì quá nhiều.
Khán giả dần mất kiên nhẫn.
Tiếng la ó nổi lên.
- Moá!! Đến đây xem anh Phong thi đấu, chứ có phải xem mấy thằng cục súc chơi bóng đâu!
- Đậu má! Bọn tao bỏ thời gian tới đây là để nghiên cứu Vũ Hải Phong! Mấy cái chiến thuật bóng rổ, ai còn lạ gì mà biểu diễn?
- Hải Dương muốn giấu bài thì đừng có cho Vũ Hải Phong đánh chính nữa đi! Tốn thời gian của bọn ta quá!
- Không phải do Hải Dương, mà là do tụi Duyên Hải cố chấp chơi phòng thủ khu vực. Đậu má! Thắng thì có thắng được đâu, mà còn bày đặt?! Bị loại sớm rồi thì ít ra cũng phải làm chuột bạch để anh em còn nghiên cứu, đằng này còn cố tình giúp Hải Dương giấu bài nữa!
Tiếng chửi bới dần vang lên. Hai học viện lớn thì chửi Hải Dương hèn, các học viện nhỏ thì chửi Duyên Hải ngu. Hiệp 2 kết thúc với tỉ số 47 – 3.
Sau hiệp 2, là nghỉ 15 phút. Nhiều người chán nản đã muốn bỏ về, nhưng nhìn thấy Vũ Hải Phong vẫn còn ở trên sân, lại không đành lòng.
Trên khán đài, Lê Thanh Bình cũng vô cùng khó hiểu.
- Tụi Duyên Hải này định làm cái trò gì vậy? Thua thế này cũng quá thảm đi. Tại sao không ép Vũ Hải Phong phải tấn công thật nhiều, từ đó rút bớt thể lực của tên này? Như vậy có khi còn có chút hi vọng...
- Không phải đâu. - Văn chợt lên tiếng.
- Chú mày nói gì cơ?
- Nãy giờ em nghĩ Duyên Hải làm vậy có nguyên do đấy.
- Nguyên do gì?
- Ép Vũ Hải Phong phải bùng nổ.
- Ha ha, nói như dễ lắm...
- Ồhhhhhhh!!!
Lê Thanh Bình chưa kịp phản bác, tiếng reo hò đã vang lên dữ dội.
Bóng... đã chuyền về tay Vũ Hải Phong!
Lần này, Duyên Hải không chơi phòng thủ khu vực nữa, mà là... box-1!! 4 người phòng thủ khu vực theo hình thoi, 1 người phòng thủ 1 – 1 với Vũ Hải Phong!
Đây rõ ràng là mời Vũ Hải Phong solo sao?
Tất cả những ai hiểu đôi chút về bóng rổ đều phấn khích tột độ. Những ai không biết thì vẫn bị phấn khích lây.
“Vũ Hải Phong!”
“Vũ Hải Phong!”
“Vũ Hải Phong!”
Không khiến người ta thất vọng, Vũ Hải Phong đã chùng người xuống, đưa bóng về ngang đầu.
- Tripple threat?! Hắn muốn đánh rồi đấy!!
Tripple threat, còn gọi là Tam Nguy, là một tư thế thông dụng trong bộ môn bóng rổ. Từ tư thế này, tuyển thủ cầm bóng có thể dễ dàng đưa ra 3 sự lựa chọn: chuyền bóng, ném bóng, hoặc rê bóng. Chính vì khó đoán được đối thủ sẽ lựa chọn thế nào, nên tư thế này vô cùng hiệu quả khi tấn công.
Mà Vũ Hải Phong nãy giờ chỉ uể oải chuyền bóng, nay lại nghiêm túc tới như vậy, ai cũng thấy sự khác biệt.
Vũ Hải Phong bắt đầu rê bóng, về phía bên trái! Sau đó, bất thình lình đảo bóng sang phải! Là cross over! Nhưng đối thủ dường như vẫn bắt kịp động tác này, cũng lao sang bên phải! Bất ngờ, Vũ Hải Phong xoay người, quả bóng được đưa từ phía bên phải, ra sau lưng, rồi lại bên trái. Bằng một cách gọn gàng, hắn đã qua được đối thủ!
Tiếng hô ầm ĩ vang lên.
Sau khi qua được người, giờ Vũ Hải Phong phải đối mặt với 4 người phòng thủ khu vực. 4 người kia cũng đã thu vào ép lấy hắn.
“Ồ! Lúc này, nếu chuyền sang bên cánh, chắc chắn sẽ có điểm!” Văn chợt loé lên một suy nghĩ trong đầu như vậy, nhưng không hiểu sao, nó cảm thấy Vũ Hải Phong sẽ không làm thế.
Trước 4 người phòng ngự, Vũ Hải Phong không hề sợ hãi. Hắn ngửa quả bóng lên cầm bằng một tay, sau đó chạy một bước thật dài về bên trái.
Luật bóng rổ, sau khi đã đập bóng, chỉ được phép cầm lên hoặc ngửa bóng một lần, và trong một lần đó, chỉ được phép chạy 2 bước chân.
Đối phương một người nhảy tới chắn phía bên trái, thì bước thứ hai, Vũ Hải Phong đã đổi hướng sang phải.
- Tới đây là hết rồi nhé con!
Vì bước thứ hai đã là bước cuối cùng, nên trung phong 1m8 bên phía Kình Ngư đã có thể tự tin nhảy lên chắn bóng. Dù chiều cao có không bằng, nhưng hắn tin tưởng, sau khi chạy đà và đổi hướng nhiều như vậy, Vũ Hải Phong cũng không thể kiểm soát cơ thể quá tốt được nữa.
Nhưng đúng lúc này, Vũ Hải Phong lại dùng bàn chân phải làm tựa, nhảy ngược sang bên trái! Một cú bật 200 cm, đồng thời hắn đảo bóng từ tay phải ra sau lưng, sang tay trái, rồi từ tay trái, vòng qua cú chắn bất lực của đối thủ, úp thẳng vào rổ!
- Ohhhhhhhhh!!!!!
- Vừa rồi, là Aero step?!
- Nhìn giống Bộ pháp hơn!
- Như nhau thôi. Ở Đại Nam, gọi là Tam Bộ Biến Hướng đó!
- Một mình vượt qua cả 5 người truy cản, rồi úp thẳng quả bóng vào rồ, mà vẫn thanh nhã hào hoa như vậy, quả nhiên là Nam thần của lòng em!
Khán giả ồn ã, các đội tuyển lại trầm lặng. Kể cả Vương Thế Kiệt, cũng không dám ra mặt coi thường như trước.
Kết hợp Bộ pháp vào bóng rổ nhuần nhuyễn như vậy, không phải một sớm một chiều. Một cú bật nhảy 2m như vậy, cộng thêm chiều cao của Vũ Hải Phong, khiến hắn quả thật là Chiến thần bất bại.
Ai cũng nghĩ như vậy.
Ngoại trừ Vương Thành Văn. Và Vương Minh Quang. Cả hai đứa này đều đang lẩm bẩm.
- Pha vừa rồi, đánh bậy quá.
Hai hiệp cuối của trận đấu không còn gì nhiều để nói. Không nói tới chênh lệch trình độ, chỉ riêng về thể lực, Duyên Hải đã đuối quá nhanh. Hai hiệp cuối chỉ là những màn thể hiện và huỷ diệt bên phía Hải Dương, và hàng phòng thủ tan tác của Duyên Hải.
Người hâm mộ Vũ Hải Phong thì được chứng kiến nhiều hơn những pha hắn thể hiện, còn các đội tuyển thì tím tái mặt mày.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 130 – 6.