Học sinh các trường chưa kịp xôn xao vì kết quả điểm, đã phải chuyển sự chú ý sang một sự kiện khác.
Hôm nay cũng là ngày khai mạc Hội thao thành phố.
Thủ tục khai mạc không quá rườm rà phức tạp như hôm qua, chỉ có các đội tuyển tập hợp tại nhà thi đấu, Vũ Hải Phong bước lên tuyên thệ, sau đó Hội thao chính thức bắt đầu.
Trận đấu đầu tiên, cũng là trận đấu đáng quan tâm nhất, là trận đấu bóng rổ, Hải Dương gặp Duyên Hải.
Một đội tuyển ứng cử viên vô địch, một đội tham gia cho đủ sĩ số. Một cuộc tàn sát không hơn không kém, nhưng vẫn thu hút đông nghịt người tới xem.
Bởi trận đầu tiên này, Vũ Hải Phong sẽ xuất chiến!
Học sinh duy nhất của Hải Thành được tuyển vào đội tuyển thành phố. Với chiều cao 1m97, khả năng vận động siêu phàm, Nam thần trong mắt các chị em.
Người quý hắn có nhiều, mà người ghét hắn cũng không ít. Nhưng trận đấu xuất quân của hắn, không đội tuyển nào muốn bỏ lỡ. Không chỉ các đội tuyển bóng rổ, mà ở tất cả các môn thể thao khác, người ta đều muốn tận mắt đánh giá khả năng vận động của thiên tài này.
- Vũ Hải Phong năm sau sẽ vào một Đại học thể thao danh tiếng ở Long Thành, nên năm nay là năm cuối cùng chúng ta còn thấy anh ta chơi ở đây.
Ngồi trên khán đài, Linh nói với Văn.
- Cái thằng ôn dịch! Biến thì không biến cho sớm, đúng năm cuối cấp của tao thì lại án ngữ ở đây!
Ngồi cách đó không xa, Lê Thanh Bình chửi rủa. Hôm nay, với tư cách là đội trưởng của tất cả các đội thể thao, hắn phải tới nghiên cứu đối thủ. Tất nhiên, đấy là nếu Vũ Hải Phong cũng coi hắn là đối thủ.
Dù là bóng đá, bóng chuyền, bóng rổ, cầu mây, bóng chày, hay điền kinh, bơi lội..., kì Hội thao này ai cũng chắc mẩm chức vô địch sẽ nằm gọn trong túi Hải Dương. Chỉ bởi vì Vũ Hải Phong còn ở đây.
Tiếng còi vang lên, hai đội tuyển thủ bước ra chào khán giả.
“Vũ Hải Phong!”
“Vũ Hải Phong!”
“Vũ Hải Phong!”
Tiếng hô rầm rộ vang lên từ khắp 4 phía khán đài.
- Xìii!!! Chỉ là con một tên phú hào mà thôi, không kém thường dân bao xa, tại sao lại được hâm mộ lắm như vậy?
Ngồi ở một nơi khác trên khán đài, Vương Thế Kiệt cau có khó chịu.
- Xìii!! Chỉ là chơi cho đội tuyển thành phố mà thôi, không kém dân nghiệp dư là bao, tại sao lại được tung hô như vậy?
Ngồi ở một nơi khác nữa trên khán đài, Vương Minh Quang cũng cau có khó chịu. Nếu như có cơ hội thi đấu, tin chắc hắn sẽ cho tên thiên tài này ngậm một rổ hành.
Không cần nhìn tới phong thái vương giả của Vũ Hải Phong, chỉ cần nhìn chênh lệch chiều cao giữa hai học viện, đã đủ biết kết quả trận đấu này ra sao. Người cao nhất bên phía Duyên Hải, chỉ có 1m8, thấp hơn Vũ Hải Phong gần 20cm. Còn 4 đồng đội còn lại, chỉ xấp xỉ 1m7.
Bóng rổ là môn thể thao phụ thuộc rất nhiều vào thể hình. Chiều cao, luôn là yếu tố tiên quyết để đánh giá tố chất tuyển thủ. Dù có ở bất kì vị trí nào, không ai chê chiều cao cả. Sau đó mới xét tới sức bật, phản xạ, độ nhanh nhạy, và các yếu tố khác.
Nếu có vị trí nào trên sân bóng rổ mà không quá phụ thuộc vào chiều cao, chỉ có PG, hậu vệ dẫn bóng. Cuộc đối đầu của các PG, chủ yếu ở trên mặt đất, chứ không phải trên không trung.
Vương Thành Văn, cũng được giao phó nhiệm vụ PG dự bị. Mà nếu PG chính có bị chấn thương, dùng 1 vị trí khác điền vào cũng được, chưa chắc đã tới lượt thằng Văn ra sân.
Quả bóng từ tay trọng tài phát lên cao, cả Vũ Hải Phong lẫn trung phong 1m8 bên kia đều nhảy lên tranh bóng. Bóng từ tay Vũ Hải Phong, thảy về phía đồng đội mình. Lập tức, toàn trường lại hò reo cổ vũ. Đây là lượt tấn công của Hải Dương!
Văn bỏ ra một tháng tập luyện cơ bản, lại được Quang dạy cho rất nhiều về chiến thuật thể thao, nó nhanh chóng nhận ra, Hải Dương đang dồn bóng cho Vũ Hải Phong để chơi chiến thuật ngôi sao.
Chiến thuật ngôi sao, tức là dựa vào năng lực 1 – 1 khủng khiếp của át chủ bài bên mình, đè nát đối thủ, một mình ghi điểm. Muốn vậy, 4 đồng đội sẽ kéo dãn đội hình tấn công ra 4 hướng, để hàng phòng thủ của đối phương cũng bị dãn ra theo, tạo khoảng trống cho chủ lực ghi điểm.
Ngay sau khi chủ lực qua mặt được người phòng thủ, hoặc là phần sân trong sẽ trống trải để ghi điểm, hoặc 4 người kia phải thu vào phòng thủ, tạo khoảng trống cho đồng đội phía ngoài.
Chỉ cần dùng một ngôi sao, có thể đảo loạn cả đội hình đối phương, đây chính là lợi thế của việc có át chủ bài mạnh mẽ. Những đội không có át chủ bài đủ mạnh, chỉ có thể sử dụng các loại chiến thuật khác.
Quả nhiên, bóng lại được dồn về phía Vũ Hải Phong.
Ngay lập tức, Duyên Hải cũng đáp lại, bằng cách thu hẹp đội hình phòng ngự thành phòng ngự khu vực. 2 hậu vệ phía trên, 3 trung phong phía dưới, tạo thành một hình thang che chắn khu vực dưới rổ.
- Phòng thủ khu vực thế này, là để ngăn Vũ Hải Phong đột vào sao?
Lê Thanh Bình trầm ngâm. Nếu đối đầu với Hải Dương mà sử dụng hàng phòng ngự cơ bản như vậy, là quá ngây thơ rồi.
Vì Hải Dương, không chỉ có Vũ Hải Phong.
- Trả bóng! Trả bóng!
PG bên phía Hải Dương hô lên. Vũ Hải Phong dáng vẻ uể oải chán chường, trả lại bóng cho PG. Ngay khi vừa nhận được bóng, PG chuyền cho cánh trái. Cánh trái cũng là một vị trí chủ công, hắn giơ bóng lên ném. Ngay khi hậu vệ đối phương nhảy lên chắn, cánh trái mới thu tay xuống, đập một nhịp, chạy né sang hẳn một bên, lúc này mới là ném thật.
- Fake kìa!
Đám đông trầm trồ. Đòn fake này rất mượt. Hải Dương đúng là không chỉ có Vũ Hải Phong biết chơi bóng.
Đồng đội bị fake như vậy, người phòng ngự ở biên lập tức chạy tới chắn bóng, chỉ thấy đối thủ lại tiếp tục không ném, mà chuyền bóng cho đồng đội ở biên. Tuyển thủ ở biên lúc này không còn ai kèm cặp, một đường thênh thang tới cái rổ. Hắn giơ tay ném. Quả bóng vạch trên không trung 1 đường cong, rơi phập vào trong rổ.
Toàn trường vỗ tay ầm ĩ. Một cú 3 điểm. Ngay khi trận đấu vừa bắt đầu, Hải Dương đã cho thấy sức phối hợp quá tuyệt vời.
Tất cả các câu lạc bộ khác đều xanh mặt.
- Tụi Hải Dương trình độ đồng đều như vậy sao chơi? Nếu có tìm được cách khoá chân Vũ Hải Phong lại, thì 4 tên kia đủ sức bán hành cho đội mình!
Ai ai cũng cảm thấy Hải Dương là bài toán quá nan giải.
Nhưng biểu hiện chán nản vừa rồi của Vũ Hải Phong, đã không qua được mắt của Vương Thành Văn.