Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 245: Kình Ngư, chiến thắng

Trận bóng đá hôm đó, đúng là Văn không phải bắt quả bóng nào. Kình Ngư đè bẹp đối thủ với tỉ số 3 – 0. Tiền đạo Lê Thanh Bình có màn trình diễn vô cùng sáng sủa.

Sau loạt trận bóng đá, lại tới bóng chuyền.

Hôm nay, Kình Ngư xuất quân tới 2 lần.

Và lần thứ 2, libero của đội bóng chuyền cũng cáo bệnh xin nghỉ.

Vương Thành Văn lại vào thay.

- Lại nữa hả?!

Lê Thanh Bình phát cáu. Hôm nay có vấn đề gì vậy nhỉ? Đứa nào đứa nấy xin nghỉ, mà toàn ở những vị trí có thằng Văn làm dự bị.

Giờ Lê Thanh Bình đã nhận ra, hắn ngu như thế nào.

Nếu đăng kí Vương Thành Văn vào những vị trí khác, thì dù tuyển thủ ở vị trí đó có chấn thương, vẫn có thể điền tạm một thành viên khác vị trí vào. Nhưng bởi vì Lê Thanh Bình đăng kí cho thằng Văn dự bị ở toàn những vị trí đặc biệt, giờ muốn thay người khác cũng không được.

Nói thì nói vậy, cùng 1 ngày, cả thủ môn lẫn libero đều bị đau bụng, có hơi trùng hợp quá đi?

Có một thế lực trên cao nào ngấm ngầm giúp đỡ Vương Thành Văn hay sao?

Hắn kéo thằng Văn lại nói thầm.

- Văn, mày vào sân, phải nhớ một điều, Lê Thanh Bình anh đây chính là ngôi sao của cả đội, phải là người toả sáng nhất. Nhiệm vụ của mày, là làm nền cho anh mày toả sáng, nghe chưa?

- Vâng, em cũng định làm vậy mà.

- Thật không đấy?

- Thật mà.

Bán tín bán nghi, Lê Thanh Bình ôm tâm trạng ấy bước vào sân đấu.

Đối thủ lần này, chính là Duyên Hải.

- Ồ, thú vị đây!

Ngồi trên khán đài, Linh vừa nhắn tin cho Cường, vừa theo dõi trận đấu. Bỗng chốc có thêm 2 người muốn tham gia làm việc cho mình, cô bé đều gửi hết cho thằng Cường quản lý. Phía bên đó, kế hoạch của cô bé cũng đã chuẩn bị gần xong rồi.

Duyên Hải, theo lời Văn miêu tả, có tư duy chiến thuật vô cùng thú vị, nhắm thẳng vào tâm lý thi đấu của át chủ bài đối phương. Dù bóng rổ và bóng chuyền có lối chơi khác nhau, nhưng áp dụng tư duy ấy vào các bộ môn khác nhau, thì hoàn toàn có thể.

Kình Ngư cũng chơi xoay quanh dựa theo chủ lực Lê Thanh Bình, mà Lê Thanh Bình lại không quá vượt trội như Vũ Hải Phong, vậy thì chiến thuật của Duyên Hải, càng có cơ hội thành công cao hơn.

Liệu thằng Văn có thể làm được gì đây? Linh không biết. Nó chỉ nói với Linh, ngoại trừ Lê Thanh Bình ra, nó muốn cả đội bóng đều phải nghe theo lời của nó.

Chuyện này đối với Linh vô cùng đơn giản. Cho nó vào sân được, chẳng lẽ lại không cho nó quyền chỉ đạo được hay sao?

Đối với lời hứa hẹn của Văn, Linh vô cùng tin tưởng. Vì tin tưởng rằng thằng này có thể giúp đỡ Kình Ngư giành thành tích tốt, cô bé không ngại vì nghĩa quên thân, lợi dụng cái địa vị Bà chúa của mình mà giúp đỡ nó. Tất cả là vì thành tích nhà trường! Linh tự hào nghĩ thầm.

Dưới sân, ngoại trừ Lê Thanh Bình bán tín bán nghi đứng ở vạch phát bóng, các thành viên còn lại đều len lén sợ sệt nhìn về phía Vương Thành Văn.

Bóng đã phát! Duyên Hải chắn bóng tốt, bóng được chuyền hai phía Duyên Hải chuyền cho chủ lực. Một đập!

Bốp!

Bóng từ tay chủ lực của Duyên Hải, đập trúng mặt libero đối phương. Cũng tức là... Vương Thành Văn!

Cả sân cười rộ lên.

Quản lý đội bóng, là Thuý, chạy tới xem xét.

- Em không sao chứ?

Văn cảm thấy đầu váng mắt hoa, nó nghỉ lấy một lúc, mới đứng dậy.

- Em không sao.

Lê Thanh Bình rất không muốn cho thằng nhóc này vào sân nữa, nhưng thầy giáo phụ trách lại khăng khăng đổi người.

- Cố gắng đỡ bóng cho tốt, nếu không đỡ được thì cũng đừng làm vướng chân người khác.

Hắn chỉ có thể dặn thằng nhóc một câu như vậy. Nó gật đầu. Cũng chả biết nó có hiểu không.

Duyên Hải phát bóng.

Tuyển thủ hàng sau của Kình Ngư đỡ được bóng, chuyền hai chạy tới đón bóng. Lê Thanh Bình cũng đã chạy dọc theo đường biên, chuẩn bị nhảy lên đập.

Ngay lúc Lê Thanh Bình nhảy lên, đã cảm thấy không ổn, vì đã có 3 tay chắn đối phương bám sát hắn.

“Bị lừa rồi!”

Lê Thanh Bình thầm nghĩ, nhưng đã quá muộn. Bóng cũng đã chuyền tới. Cú đập này, hắn không thể ngừng lại.

Bốp!!

Bóng chạm tay chắn đối thủ, rơi thẳng xuống bên dưới.

Đúng lúc Lê Thanh Bình nghĩ rằng pha này mất điểm chắc rồi, thì một bóng người đã lao ra cứu lấy bóng.

Là Vương Thành Văn!

Nó cứu được!

Bóng lại bay lên, sau đó tới tay chuyền hai. Rồi lại tới tay Lê Thanh Bình. Dứt điểm!

- Tốt lắm!

- Tốt lắm!

Cả đội khen ngợi thằng nhóc không tiếc lời. Văn lại gọi tuyển thủ chuyền hai tới, dặn dò điều gì đó.

Lượt tấn công tiếp theo, ngay khi bóng vừa đến tay chuyền hai, Lê Thanh Bình vẫn như mọi khi nhảy lên đập bóng.

Ngay lập tức 3 tay chắn đối phương nhảy lên chắn hắn.

“Mẹ kiếp, bám gì dai như đỉa vậy!”, Lê Thanh Bình bực tức. Pha này, nếu bóng lại tới tay hắn, chưa chắc đã vượt qua được mấy cái rào chắn này.

Đúng lúc này, tay đập trung tâm của Kình Ngư cũng nhảy lên. Bóng từ chuyền hai, không tới tay Lê Thanh Bình, mà tới tay tuyển thủ kia.

Bốp!

Không có ai chắn bóng, quả bóng đập thẳng xuống phần sân của Duyên Hải.

- Hay lắm!

Đội bóng chuyền Kình Ngư ít có danh tiếng, ít người cổ vũ. Trên khán đài, Linh ngồi lẻ loi một mình, vẫn hào hứng cổ vũ.

Lê Thanh Bình vừa rồi bị đem ra làm mồi nhử, nhưng kết quả thu lại thì vô cùng tốt đẹp. Hắn bước tới vỗ vai chuyền hai.

- Cú vừa rồi, thông minh lắm! Cậu thấy không, một mình tôi kéo cả 3 tay chắn, khiến anh em thoải mái mà đập!

Đáp lại lời khen này của hắn, chuyền hai chỉ chường ra một bộ mặt mờ mịt khó tả, khiến Lê Thanh Bình giật mình.

Hắn đâu biết rằng, cú chuyền vừa rồi là do “chỉ đạo” của Vương Thành Văn.
Set đầu lợi thế nghiêng về Kình Ngư. Chiến thuật của Kình Ngư vốn xoay quanh chủ lực, nay lại thay đổi hoàn toàn. Mà mấu chốt, nằm ở chính chuyền hai. Chuyền hai bình thường chỉ dồn bóng cho Lê Thanh Bình, nay bỗng nhiên linh hoạt hơn hẳn, thường xuyên dùng Lê Thanh Bình làm mồi nhử, rồi chuyền cho các tay đập khác, liên tục ghi điểm.

Duyên Hải vốn đã nghiên cứu kĩ càng lối chơi của Kình Ngư, bỗng nhiên vì sự thay đổi này mà chóng hết cả mặt.

“Chuyền hai của Kình Ngư chỉ là một đứa nghiệp dư mà thôi, sao hôm nay pro quá vậy?”

“Đúng thế, cứ như được buff IQ đột xuất vậy!”

“Hay là Kình Ngư lén thuê huấn luyện viên chuyên nghiệp về?”

“Vớ vẩn, một cái trường nho nhỏ, lại là môn bóng chuyền, ai dại mà phung phí như vậy?”

Set 2, Duyên Hải bỗng nhiên tập trung cả đội lại.

Ngồi ở giữa, chính là một ông già, cũng là huấn luyện viên mà lần này Duyên Hải ra sức lắm mới mời được về.

- Điểm yếu nằm chính ở chuyền hai bên đó. Chỉ cần phát bóng nhắm thẳng về phía chuyền hai, khiến nó phải đỡ bóng, thì sau đó nó sẽ không được phép chạm bóng lần nữa, cũng tức là không thể kiến tạo được lối chơi. Như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ thắng!

- Duyên Hải!

- Duyên Hải!

- Duyên Hải!

Quả nhiên, sang set 2, lời khuyên này đã tỏ ra hữu hiệu. Những lần phát bóng liên tiếp nhắm thẳng vào vị trí của chuyền hai, khiến tên này phải đỡ bóng. Sau khi hắn đỡ bóng, không còn ai có khả năng kiến tạo lối chơi như vừa rồi, khiến lối tấn công của Kình Ngư trở nên vô cùng dễ đoán.

Không còn lối chơi khó chịu như vừa rồi, Kình Ngư và Duyên Hải lại trở về thế cân bằng.

Set 2, Duyên Hải thắng với tỉ số rượt đuổi 28 – 26.

Set 3, thế trận cân bằng lại tiếp tục, tỉ số đã là 13 – 14. Duyên Hải 13, Kình Ngư 14.

Tới lượt Duyên Hải phát bóng.

- Cố lên, thêm một phát này nữa là Deuce rồi!

Deuce, tức là 2 đội bằng điểm, một bên phải cách tới 2 điểm mới giành chiến thắng. Hơn nữa, nếu duy trì được lượt phát bóng, khả năng đánh bại Kình Ngư vô cùng cao. Nhưng nếu pha này Kình Ngư ghi điểm, trận đấu sẽ kết thúc.

Bóng đã phát! Lại nhắm vào chuyền hai.

Chuyền hai Kình Ngư bắt buộc phải đỡ lấy bóng. Lúc này, cả đội lại rơi vào thế không có ai kiến tạo.

Lê Thanh Bình nghiến răng nghiến lợi. Không ngờ bọn nó lại chơi bẩn tới vậy.

- Để em!

Vương Thành Văn bỗng nhiên hô lên. Ngay khi nghe thấy tiếng hô của nó, không hẹn mà cùng, hai tay đập còn lại cũng đồng loạt nhảy lên. Lê Thanh Bình chẳng biết cái gì đang diễn ra, hắn cũng đang trên đà nhảy lên, nhưng trong lòng thì bấn loạn không thôi. Cả ba tay đập cùng nhảy lên, chẳng lẽ là để libero kiến tạo? Nhưng libero không được phép kiến tạo kiểu này á?!

Đúng vậy, nếu libero từ vạch phía trên chuyền bóng, thì đồng đội không được phép đập khi bóng ở trên lưới. Nói cách khác là không được phép kiến tạo.

Điểm này, Văn đã lưu ý từ khi đọc luật.

Nhưng, nếu là kiến tạo khi vẫn còn ở phần sân sau thì sao?

Hoàn toàn có thể!

Nó chạy tới sát mép vạch, bật nhảy thẳng về phía trước. Hai tay đã đưa lên đón lấy quả bóng đang rơi.

Chuyền bóng, nó đã tập rất nhiều.

Hơn nữa, quả bóng bay trên không trung, luôn theo một quỹ đạo parabol.

Tính toán quỹ đạo, nó cũng đã thuần thục.

3 người đồng loạt đập bóng. Có quá nhiều lựa chọn cho nó chọn. Đây chính là tình huống nó thích nhất. Nó còn phải xem xem đối thủ đưa ra cách phòng ngự thế nào.

Đưa 2 người ra chắn Lê Thanh Bình, 1 người chắn 1 trong 2 người còn lại?

Hay là dùng cả 3 người chắn Lê Thanh Bình?

Hay là chia 3 tay chắn ra mỗi người chắn 1 người?

Mỗi một trường hợp, trong đầu Văn đều nhanh chóng nghĩ ra cách đáp trả.

Ồ, là chia 3 tay chắn ra mỗi người chắn 1 người.

Đối với Văn, đây là lựa chọn ngu xuẩn nhất. Vì Kình Ngư, vẫn có chủ lực. Dù chủ lực này không quá mạnh mẽ như Vũ Hải Phong, nhưng vẫn là một chủ lực đạt mức cơ bản.

Nó ngửa người về phía sau, chuyền bóng cho Lê Thanh Bình.

Đúng như Văn đã nói, muốn Kình Ngư chiến thắng, nó cần mớm cho Lê Thanh Bình toả sáng.

Một tay đập chủ lực, đối đầu với chỉ một tay chắn, có quá nhiều hướng đập để lựa chọn, kết quả thế nào ai cũng rõ.

Uỳnh!!

Quả bóng đập thẳng xuống sàn trước sự bất lực của hàng phòng ngự đối phương.

Kình Ngư, set 3, chiến thắng.