Chuyền hai bị ép phải đỡ bóng bước 1, libero lại giậm nhảy sau vạch để chuyền bóng bước 2, 3 tay đập cùng dâng lên tấn công. Cách vận hành chiến thuật thế này, khiến những ai có chút hiểu biết về bóng chuyền nhao nhao bàn tán.
Phía Duyên Hải còn định chạy tới kiến nghị trọng tài, nhưng huấn luyện viên bên họ đã chạy ra ngăn lại.
Libero kiến tạo bước 2 từ sau vạch vôi, là hoàn toàn được phép. Nhưng chiến thuật này, không mấy người sử dụng, vì độ khó quá lớn. Bình thường chuyền hai đứng sẵn ở nơi bóng chuyền tới, sau đó nhảy thẳng lên đón bóng, còn libero sẽ phải nhảy từ sau vạch về phía trước, sau đó đón bóng, rồi lại phải chuyền chính xác cho tay đập, độ khó quá cao.
Lão Dương ngày trẻ cũng là một tuyển thủ bán chuyên, cuộc đời lão không có mấy thành tựu, nhưng suốt đời niềm đam mê với thể thao thì không thể từ bỏ. Lão không giỏi kĩ thuật, nhưng lão lại vô cùng hứng thú với chiến thuật. Áp dụng tâm lý chiến, khai thác điểm yếu của đối phương, che giấu điểm yếu của bên mình, chính là những nghiên cứu tâm đắc của lão.
Lần này, vì có đứa cháu đang học Duyên Hải tham gia Hội thao, lão mới được mời tới để làm huấn luyện. Lương thì không cao, kì vọng cũng chẳng có nhiều, lão chỉ tham gia coi như thú vui tuổi già. Năm nay không thắng, năm sau lão có thể vẫn sẽ tới, dù sao huấn luyện lũ học sinh non nớt này cũng khiến lão vui.
Duyên Hải đến với Hội thao lần này không mang nhiều kì vọng, bản thân lão cũng không đặt nhiều kì vọng vào đội hình của mình, chỉ vì một lý do đơn giản: cái lũ này kĩ năng cá nhân quá kém. Nhưng đó chỉ là khuyết điểm phần cứng, còn chiến thuật thuộc về cái phần mềm, lão vẫn khá là tự tin. Tụi học sinh Duyên Hải, vì không có ai là ngôi sao, nên rất ngoan ngoãn nghe theo chiến thuật của lão.
Nhưng trận đấu ngày hôm nay, đối thủ là Kình Ngư, cũng không phải một đội tuyển có kĩ năng quá cao, lại đánh bại được lão trên phương diện chiến thuật. Không kể tới cậu bé libero kia, lão muốn qua đó hỏi xem ai là người chỉ đạo chiến thuật bên đấy.
Nghĩ là làm, lão Dương phăm phăm bước tới phía sân Kình Ngư.
Thấy huấn luyện viên đối phương hùng hổ qua chỗ mình như vậy, cả đội Kình Ngư dáo dác đề phòng.
- Các cháu, huấn luyện viên của các cháu đâu?
- Ơ... Bọn cháu, không có huấn luyện viên, chỉ có một thầy giáo dẫn đội, và cháu là đội trưởng thôi ạ. - Lê Thanh Bình dù sao cũng là đội trưởng, thấy đối thủ đi tới, cũng phải lên tiếp lời.
- Vậy pha tấn công vừa rồi, có phải do cháu ra hiệu không?
- Ơ... không phải ạ.
Hắn ngơ ngác quay đầu lại nhìn đám đội hữu. Pha tấn công vừa rồi, nhịp nhàng như vậy, rõ ràng là đám này phải bàn bạc với nhau từ trước. Nhưng ai là người đưa ra ý kiến đó, và làm sao Vương Thành Văn có thể chuyền bóng tốt như vậy?
- Là anh này đó ạ! - Vương Thành Văn ngay lập tức chỉ vào tuyển thủ chuyền hai. - Cuối hiệp 2, vì gặp phải tình huống khó đỡ như vậy nên anh ấy mới kéo bọn cháu ra bàn bạc kế hoạch đó.
- Thật vậy à? - Lão Dương hỏi.
- Ơ... thật ạ... - Tuyển thủ chuyền hai ngơ ngác trả lời.
- Giỏi... giỏi lắm! Cháu tên là gì?
- Cháu là... Phan Văn Dũng.
- Giỏi... giỏi lắm!
Lão Dương nói vậy, vỗ vai Dũng vài câu, sau đó cười ha hả ra về.
Lê Thanh Bình hào hứng vỗ vai Dũng bồm bộp.
- Giỏi lắm Dũng! Không ngờ cậu cũng biết giấu nghề tới tận bây giờ đó!
- Không... không có gì...
Vì quá hào hứng, Lê Thanh Bình không để ý thấy những biểu hiện khó tả trên mặt đồng đội.
Hắn cũng không biết, kế hoạch này là do Vương Thành Văn vạch ra.
Phan Văn Dũng cũng thở dài. Đã lỡ hứa với Trần đại tiểu thư, là phải nhất nhất nghe lời Vương Thành Văn, mà dù sao đội cũng đã thắng rồi, công lao bỗng nhiên thuộc về mình, không biết nên phản ứng ra làm sao nữa.
Sau trận đấu hôm đó, cú đập oai phong hùng dũng của Lê Thanh Bình, và chiến thuật mới lạ của Phan Văn Dũng, đã được lan truyền khắp nơi.
Các đội bóng chuyền khác nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm coi hai tên này như đối thủ đáng gờm, nhất quyết phải tìm ra cách hạ gục.
- Vừa rồi, vì sao bạn lại nói dối?
Lúc rời sân, Linh bất chợt hỏi Văn. Linh biết thằng này không bao giờ nói dối, là vì mẹ nó đã dạy nó như vậy. Những gì nó làm, nó đều đứng ra nhận kia mà.
Văn trả lời.
- Không phải là nói dối, chỉ là nhường lại công lao cho người khác mà thôi. Mình không muốn khiến người ta chú ý quá nhiều.
- Sao vậy? Được chú ý không phải là tốt sao?
- Không đâu. Chơi thể thao mà bị chú ý nhiều, chẳng phải rất nguy hiểm sao? Sẽ bị truy cản chặt chẽ, sẽ bị va chạm mạnh, còn có thể bị chấn thương nữa. Cứ như mình, mờ nhạt một chút là tốt rồi...
- Há há há, chú mày quả là có tiền đồ!
Quang đi bên cạnh, nghe thấy vậy, cười sung sướng vỗ vai thằng Văn. Hắn vô cùng thích những ai không muốn nổi bật. Đứng cạnh những người như vậy, tất nhiên Vương Minh Quang sẽ nổi bật hơn rồi.
Còn Linh thì khì mũi. Chơi thể thao mà lại an phận thủ thường như vậy, không ra dáng đàn ông tí nào. Ít ra cũng phải như Trần Thiên Anh, mỗi lần xuất trận là lại sáng chói khiến muôn người chú ý.
Trong mắt Linh, không ai vượt qua được anh họ của mình.
Bất chợt, đâu đó tiếng xôn xao dần vang lên.
- Có biết gì không? Vừa rồi ở sân bóng đá, Vũ Hải Phong bị va chạm chấn thương nặng lắm, giờ đang bị đưa tới trạm xá, không biết tình hình ra sao!
- Chấn thương? Chẳng phải ngày mai còn có đợt thi lần 2 sao?
- Phen này Hải Dương toi rồi!
- Thế mới bảo, nổi bật quá làm gì, rồi sẽ bị người ta triệt hạ thôi!
…
Nghe thấy tin tức này, Văn chỉ nhìn Linh, nhún vai, kiểu “Đó, đã nói rồi mà!”.
Linh chỉ muốn đập cho thằng này một trận.
Vũ Hải Phong bị chấn thương trên sân bóng đá, mà chấn thương thế nào lại gãy tay chứ không gãy chân. Đối thủ là một trường không mấy tiếng tăm. Trọng tài cũng xác định là vô ý va chạm, chỉ phạt cảnh cáo một thẻ vàng.
Nhiều người ngây thơ thì nói rằng Hải Dương số đen thật chứ, người đa nghi thì bảo đây chắc chắn là có người nhúng tay.
Lúc này, khỏi phải nói cũng biết Bùi Kiến Huy điên tiết ra sao. Nhưng lão không có thời gian để phát tiết, lão còn phải chạy tới xem học sinh cưng của mình ra sao rồi.
Còn Trịnh Văn Dũng, Bạch Thanh Phương? Lúc này đang ngồi ở một nhà hàng kín đáo, vui vẻ nâng bia chúc tụng.
- Anh Dũng, ngay ngày thứ 2 đã triệt hạ thành công Vũ Hải Phong như vậy, anh quả nhiên là thiên tài!
- Không dám không dám, anh có chút ý tưởng, còn không có nhân lực của chú, sao làm được!
- Phải nói là anh em mình hợp tác quá nhuần nhuyễn!
- Chúc mừng! Chúc mừng!
- Nhưng mà, em nghe thằng học sinh đó nói lại, va chạm có vẻ không đủ mạnh. Cùng lắm chỉ ép cho thằng Phong đó nghỉ mất 2 ngày mà thôi.
- 2 ngày có lẽ là đủ rồi, bỏ 1 đợt thi, thì làm sao nó có thể bắt kịp quân của mình?
- Đúng vậy! Có tổng cộng 5 đợt thi, nghỉ một đợt, là ăn 0 điểm rồi, cho dù cả 4 đợt còn lại có được 10 hết đi nữa, cũng đừng mơ đứng nhất!
- Vũ Hải Phong vậy là đi đứt rồi. Dù có là thiên tài tới mức nào, nỗ lực ra sao, cũng không bằng anh em mình hô hào nhau một tiếng. Nghĩ cũng tội, mà thôi cũng kệ! Ai bảo thiên tài như vậy lại về tay lão Huy béo cơ chứ!
- Anh Dũng này, giờ mình nên triệt hạ nốt mấy đứa nổi bật phía Hải Dương chứ?
- Đúng rồi, phải cho chúng nó nghỉ chơi hết.
- Khà khà khà! Cạn ly!
- Cạn ly!
Chè chén say sưa trở về, Trịnh Văn Dũng lại nhận được cuộc gọi của Bùi Kiến Huy.
- Alo, Dũng này!
- Alo em đây anh!
- Anh tra được rồi, bọn Phong Ba nó cố tình triệt hạ Hải Phong phía bọn anh.
- Chậc chậc, cái lũ này, ác ôn thật chứ! Để em tố cáo bọn nó!
- Không cần đâu. Anh muốn tự tay trừng trị chúng nó. Chú giúp anh được chứ?
- Được thôi, em sẵn sàng mà!
- Bọn thiên tài của Phong Ba, anh có chút kế hoạch thế này, để chúng nó out khỏi cuộc chơi.
- Ok anh, mình gặp nhau chỗ nào kin kín mà bàn chuyện đi...
Bùi Kiến Huy cúp điện thoại, mặt vẫn còn dư lại chút sát khí.
Muốn ra tay triệt hạ đối thủ trước, ai dè mình lại trở thành nạn nhân đầu tiên. Nhưng lão cũng muốn cho Bạch Thanh Phương biết, chọc giận lão thì cơn thịnh nộ giáng ngược lại còn kinh khủng hơn thế nào.
Triệt hạ xong Phong Ba, sẽ lại liên kết với Phong Ba hạ Vô Cực. Dù có là Vương Thế Kiệt, lão cũng không phải không có cách xử lý.
Cuộc đua này, lão phải là người chiến thắng.