Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 270: Dấu ấn Hồng Liên

- Vương Thành Văn! Vương Thành Văn!

Bỗng nhiên, tiếng gọi từ đâu vọng tới, nghe rất quen thuộc. Là giọng của thầy Khang. Quay đầu lại, chỉ thấy thầy hớt hải chạy tới.

Từ khi tới Hải Dương, Văn chỉ nghe Linh nói thầy Khang là thành viên giám khảo, cũng chưa thấy mặt thầy. Lần này, chẳng biết vì sao thầy lại chủ động tìm nó.

- Vương Thành Văn! Trò giỏi lắm! Ta quả nhiên không nhìn lầm người! Ủa, Linh cũng ở đây à? Hai đứa giỏi lắm! Khà khà khà!

Vẻ mặt hớn hở của thầy khiến 2 đứa không khỏi thắc mắc. Chỉ thấy ông thầy lôi ra một tập giấy, là danh sách điểm đợt thi này.

- Nhìn! Nhìn! Phong Ba bị cấm thi cả lũ, Vô Cực thì bị ngộ độc thực phẩm, Hải Dương thì không còn đứa nào xuất sắc. 3 trường top đầu coi như bị loại, thì trong mấy trường tầm trung, 2 đứa mày lại nổi lên! Nhìn coi! Trần Phương Linh, đợt 1 7 điểm, đợt 2 13 điểm, đợt 3 18 điểm, đợt 4 32 điểm, tổng 60 điểm. Vương Thành Văn, đợt 1 2 điểm, đợt 2 8 điểm, đợt 3 18 điểm, đợt 4 32 điểm, tổng cũng 60 điểm! Hai đứa bây quả là nhân tài nghìn năm có một mà! Khà khà khà! Lưu Vĩnh Khang ta chưa bao giờ nhìn lầm người.

Quả nhiên, Trần Phương Linh và Vương Thành Văn, 2 điểm 60, chễm chệ top đầu danh sách, đặc biệt là trong nhóm Hải Thành càng là đứng đầu. Mỗi đợt thi, điểm số lại được nhân lên. Đợt 1 nhân 1, đợt 2 nhân 2, đợt 3 nhân 3, đợt 4 nhân 4. Mà Vương Thành Văn, đợt 1 2 điểm, đợt 2 4 điểm, đợt 3 6 điểm, đợt 4 lại 8 điểm, điểm số cứ luỹ tiến mà lên, khiến cả trường kinh ngạc hoang mang. Đề thi thì càng ngày càng khó, mà một đứa ngày thi dễ nhất ăn 2 điểm, các ngày thi tiếp theo lại tiến bộ mạnh mẽ như vậy.

Các đội tuyển Văn cũng nhao nhao phản đối, vì đề thi đợt 4 quá mở, quá mông lung, kết quả là ai cũng viết được tràng giang đại hải, nhưng không ai đạt quá 5 điểm. Vì sao 2 đứa lớp 6 lại có thể có điểm cao như vậy.

Các khiếu nại gửi lên ban tổ chức, chỉ nhận được 1 câu trả lời.

Đợt thi này, do chính chủ khảo Đinh Kiến Châu ra đề, cũng do chính tay chủ khảo chấm.

Thậm chí, học trò cưng của Bắc Hoàng, Triệu Thiên Trúc, cũng chỉ được 7, nhân lên là 28 điểm. Tổng 4 đợt thi, là 80 điểm! Dù vẫn dẫn đầu, nhưng điểm của đợt thi thứ 4, lại hơi có chút thất vọng.
- Thưa thầy!

- Vào đi.

Văn phòng của Đinh Kiến Châu, Triệu Thiên Trúc gõ cửa bước vào.

- Bài thi vừa rồi...

- Không cam lòng sao? - Đinh Kiến Châu, hay chính xác hơn là Hà Chí Thương quắc mắt nhìn học trò của mình.

- Con không dám. - Bốn mắt gặp nhau, Triệu Thiên Trúc đành cụp mặt xuống, nói nhỏ nhẹ. Đối với người khác, còn không biết người đàn ông trước mặt là ai, nhưng hắn biết. Dù sao Hà Chí Thương cũng là thầy của hắn.

- Bài thi của con không tệ. - Hà Chí Thương gác bút xuống. - Nhưng dù sao đi nữa, đề thi này giao ra cũng không phải cho con làm. Vì vậy, đừng quá để tâm.

- Nếu đề thi này không giao cho con, liệu có phải là giao cho 2 đứa nhóc kia không ạ?

Hà Chí Thương không kìm được phì cười một cái. Tên học trò này thật sự rất tinh ý.

- Con có tin vào Nhân Quả không?

- Dạ thưa thầy, con có tin, nhưng con chưa từng được chứng kiến.

- Nhân Quả, Luân Hồi, chuyện của mười năm trước, vì sao tới bây giờ mới báo ứng? Mà không, tới bao giờ mới báo ứng đây? Mọi hình phạt mà chúng ta đang gánh chịu, không phải do ông trời bất công, mà do chính những sai lầm trong quá khứ báo ứng tới hiện tại. Ngày trước Tiên Đế Đại Nam từng nói với ta, mọi sự việc xảy ra đều kéo theo những sự việc khác. Mọi hành động đều dẫn tới phản hành động. Đến bây giờ, ta mới thấm thía điều đó.

- Thưa thầy, con không hiểu lắm. Nhưng có phải thầy đang nói tới chuyện ấn chủ khảo bị mất trộm không ạ?

- À, chuyện cái ấn đó hả? Lại là một loại báo ứng khác... Mà chuyện ta giao, con làm tới đâu rồi?

- Dạ, con vẫn đang chuẩn bị.

- Tốt lắm. Nếu không còn việc gì, con có thể về.

- Vâng ạ, con xin phép.

Triệu Thiên Trúc cúi đầu, bước lùi từng bước ra khỏi cửa, sau đó khẽ khàng đóng cửa lại. Một mình đứng trên hành lang, hắn thở dài một hơi, bàn tay phải đưa lên nắm lấy phù hiệu của Văn viện Thuỷ Liên, một bông sen đỏ trên ngực trái.

Vì thầy, vì Văn viện Thuỷ Liên, hắn còn phải nỗ lực hơn.
Đường hầm tối tăm, đầy mùi lưu huỳnh và các khoáng chất khác. Đoàn sát thủ của Hắc Long cẩn thận soi đèn qua từng hốc đá. Không ai muốn phát ra bất kì tiếng động nào. Nhiệm vụ lần này rất khác với những lần trước. Đối thủ không phải là con người. Mọi kinh nghiệm đúc kết qua nhiều năm hành nghề, giờ đây bỗng trở thành trở ngại. Bọn họ cần quên hết đi mọi thói quen và tác phong cũ, mà làm quen với kẻ địch mới.

Lũ người thú.

Lần đột nhập này, là đánh thẳng vào đại bản doanh của lũ người thú. Tất cả lực lượng mà Phạm Thị có thể điều động, chia làm nhiều hướng, hợp đồng đánh thẳng vào nơi này.

Giết sạch, tìm kiếm, đoạt lấy. Mục tiêu không được phổ biến quá rõ ràng, mọi người chỉ biết đoạt lấy mọi thứ trong tầm mắt, sau đó giao nộp lại.

Số 2 thầm rủa một tiếng. Phong cách làm việc của thầy Phương, tuy hắn rất nể phục, nhưng cũng không quá hoan nghênh. Kín cẩn, chu đáo, bí mật, nhưng bí mật hơi quá. Tất nhiên, hành động cẩn trọng là tốt, nhưng giữ cả bí mật với thuộc hạ, luôn tạo nên một thứ cảm giác đa nghi và xa cách.

Trên đời này, Phạm Viết Phương có lẽ chỉ coi trọng mỗi Vương Vũ Hoành. Cũng chỉ sợ hãi mỗi Vương Vũ Hoành. Cũng chỉ tin tưởng mỗi Vương Vũ Hoành. Còn những kẻ hết mực trung thành với lão, như Phan Thành, như số 2, như bất cứ ai, có lẽ lão chỉ coi như một lũ súc vật, bảo sao làm vậy.

Chẳng hiểu vì sao hắn vẫn trung thành với lão, trung thành với Hắc Long tới tận bây giờ. Nguyễn Văn Thuận, thời niên thiếu cũng chỉ là một đứa mồ côi lăn lộn kiếm cơm chốn giang hồ. Để sinh tồn, hắn phải mở to mắt mà học hỏi, phải lanh tay mà trộm cắp, phải nhanh chân mà trốn chạy. Bạc bịp cờ lừa, buôn gian bán lận, đánh lộn cướp đồ, không có gì mà hắn không làm qua. Bị ghi vào “sổ đen” của cảnh sát không biết bao nhiêu lần, phải qua đêm trong trại nhiều tới mức quen thân cả quản giáo, đời hắn có lẽ cứ như vậy mà nát, như tất cả những kẻ đồng cảnh ngộ. Rồi sẽ có ngày, hắn hít ma tuý, hắn chơi gái điếm, hắn huỷ hoại đời mình ở cái nơi này. Cho tới lúc, hắn gặp thầy Phương, hay đúng hơn, là nhìn thấy thầy qua tivi.

Hắn vẫn nhớ như in câu nói của thầy. “Cuộc đời của mày là do mày tự sống, nếu mày không sống nổi một cuộc đời cho tử tế, thì cắm đầu vào hố xí mà chết đi”.

Hắn không sống nổi một cuộc đời cho tử tế, nên một lần bị một ả gái già dụ vào nhà nghỉ, hắn lấy cớ muốn tắm. Sau đó, nhìn cái hố xí bẩn thỉu trong nhà tắm, hắn đã toan cắm đầu vào đó mà tự tử. Cái hố xí bẩn thỉu, lại có một bãi nôn của tên khách nào đó. Trong bãi nôn ấy, một con giun ngoe nguẩy bò, như đang nỗ lực thoát khỏi bãi nôn bẩn thỉu.

Cảnh ấy khiến hắn kinh hãi. Hắn không đủ can đảm để cắm đầu vào hố xí mà chết. Vì vậy, hắn đạp toang cửa phòng vệ sinh, mặc kệ ánh mắt gợi tính của mụ gái già kinh tởm, hắn lao ra ngoài đường, vừa chạy vừa hét. Chẳng biết ông trời run rủi thế nào, hắn gặp được Phan Thành, gia nhập Hắc Long, trở thành tay sai cho thầy Phương.

Từ đó, hắn được sống một cuộc đời tử tế. Hắn có vợ, có con. Hắn không nghiện ngập, không chơi bời. Ngoại trừ hằng đêm ra ngoài giết người, ban ngày hắn đã trở thành một công dân mẫu mực. Hắn nợ thầy Phương cuộc đời này.

Hắn đã từng là một kẻ thấp hèn hơn cả súc vật, nên dù có làm súc vật cho thầy, hắn cũng cam lòng. Để Hắc Long vững mạnh, để thầy Phương hoàn thành lý tưởng, hắn có thể hi sinh mọi thứ. Bất cứ ai muốn cản trở lý tưởng của thầy, đều phải vượt qua xác hắn.

Nghĩ tới đây, số 2 bỗng nín thở. Đã tới nơi. Hắn giơ tay ra hiệu. Toàn bộ đội số 1 đồng loạt xông lên.

Giết!!

Kẻ địch của thầy Phương, đều phải chết!

Nhưng...

Nơi đây trống không. Không có ai cả. Mùi hôi của lũ người thú vẫn còn nồng nặc, nhưng khắp nơi đây, đến một miếng vải cũng không còn.

Nhiệm vụ thất bại.

Số 2 chán nản vứt chiếc đèn pin đánh coong xuống đất.

- Đội 1, rút lui.

Khi cả đội chán nản lui về, số 2 quay lại nhìn khắp nơi đây một lượt. Lẽ nào bọn chúng đã biết trước kế hoạch của chúng ta? Hay chỉ vì cái mũi của chúng quá thính?

Hắn để ý thấy trên một vách tường, một dấu ấn bông sen đỏ in mờ trên đá.
Cả ngày nay, Vương Thành Văn cứ nghĩ mãi về những vụ trộm hôm trước. Không hiểu vì sao, nó cảm thấy hướng suy luận theo bảng chữ cái cứ có gì không ổn. Vụ trộm này có gì khiến nó băn khoăn.

Nhà hàng của Linh vẫn nườm nượp khách ra vào, chứ không vắng hoe như ngày đầu. Văn được Linh thuê làm bồi bàn với lương 5 hào một giờ. Nó vui vẻ đồng ý. Mẹ nó dạy không nhận tiền không do sức mình làm ra, nhưng không cấm nó đi làm kiếm tiền. Việc của nó cũng đơn giản, rót nước cho khách, ghi đơn, bê đồ, sau đó là đưa phiếu lấy ý kiến.

Mỗi lần lấy ý kiến khách hàng, đều ghi lại tên của họ. Đây là ý tưởng của Linh. Nhà hàng phải lắng nghe ý kiến của khách hàng và điều chỉnh cho kịp thời.

Vừa đứng chờ một vị khách là học sinh Thuỷ Liên ghi ý kiến, nó vừa giật mình nhớ ra một điều.

Ngày đầu tiên nhà hàng mở cửa, nó cũng làm như vậy, nhưng chỉ với 4 vị khách. Vì ngày hôm đó, ai cũng nghi ngại nhà hàng của Trần Phương Linh.

4 vị khách đó, chính là Phan Quỳnh Anh, Lê Thanh Bình, Đinh Kiến Châu, và Phan Văn Dũng!

Không chỉ theo vần A, B, C, D, mà 4 người đó còn có điểm chung là cùng ăn ở nhà hàng này, và đều được lấy phiếu ý kiến!

Nó nhanh chóng chạy thẳng về quầy thu ngân, giật lấy cuốn sổ tay ghi chép. Đúng vậy, có cái gì đó không đúng. Dấu ấn phù hiệu Thuỷ Liên, càng làm nó giật mình.

Chủ khảo Đinh Kiến Châu, hình như cũng là giáo viên của Thuỷ Liên? Con dấu mà ông ta đóng, hình như cũng có hình hoa sen?

Hình hoa sen này, nó đã từng thấy ở đâu đó. Những thứ nó từng thấy, chưa bao giờ quên.

Đây rồi! Quyển sổ ghi chú, ngày đầu tiên. 4 cái tên chình ình ở đó.

Bên dưới trang giấy, là một con dấu đỏ, hơi bị nhoè.

Một bông sen đỏ.

=================

Mọi người vẫn nhớ ta chứ ~~