Lúc này có lẽ toàn Long Thành đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Hôm nay chính là “ngày hẹn”.
Chính Quang cũng không hề được nhận bất kì tin tức gì về “ngày hẹn” này. Là vì bọn họ chưa tin tưởng hắn, hay vì không muốn hắn liên lụy? Hay vì tin rằng bằng cách nào đấy, hắn sẽ tự tìm ra cách để biết về nó?
Cách nuôi dạy của Vương Tuyết Trinh dành cho Vương Minh Quang luôn là như vậy. Để mặc hắn tự sinh tự diệt.
Nếu không có cuộc nói chuyện với Bà lão tộc Krabei, hắn sẽ không thể nào biết về “ngày hẹn” này.
Chỉ có năng lượng khổng lồ của Huyết Nguyệt Triều đất Hải Thành mới có thể trợ lực cho Thánh Nữ phá tan phong ấn 200 năm, giúp cô ta thoát khỏi sự giam cầm xứ Đại Nam này.
Cũng chính trong ngày này, Hắc Y Hội sẽ lợi dụng nguồn năng lượng ấy để kích hoạt toàn bộ Trận Pháp khổng lồ. Mục đích của bọn chúng là gì, Quang cũng không biết, nhưng chắc chắn không hề đơn giản.
Một Trận pháp khổng lồ, được vẽ bởi hệ thống cống ngầm chằng chịt trải rộng khắp cả Đế quốc, dùng Thần Khí Tỳ Bà Cầm làm trung tâm, thì tác dụng của nó không phải chỉ cho vui. Nếu đúng như lời Hắc Y Hội vẫn rêu rao, chắc hẳn đây là phương thức giúp bọn chúng tạo ra Bình Nguyên Tri Thức.
Nếu quả thực như vậy, thì Vương Vũ Hoành sắp phải đối mặt với một kẻ mạnh ngang Chí Tôn Cường giả.
Dù Quang cân nhắc rằng, một kẻ vừa mới đạt tới Bình Nguyên Tri Thức thì không thể nào đấu lại Vương Vũ Hoành, chuyện này cũng không thể chắc chắn. Hắc Y Hội kiên trì xây dựng kế hoạch suốt 200 năm, không thể không tính tới điều này. Nếu kẻ đó có cách nào đánh ngang sức với Vương Vũ Hoành, hoặc chúng có thể tạo ra không chỉ một Chí Tôn Cường giả mà nhiều hơn, thì rủi ro vẫn có thể xảy ra.
Muốn rủi ro không xảy ra, thì chỉ có một cách: ngăn cản Hắc Y Hội trước khi chúng kịp kích hoạt Trận pháp.
Quang không biết hắn ở Hải Thành thì có thể giúp ích được gì, nhưng có một chuyện hắn có thể làm: tìm kiếm Thánh Nữ.
Cô ta là trung tâm của toàn bộ sự việc này, hẳn phải có cách để can thiệp vào nó.
Mấy ngày nay, hắn đã cố liên hệ với lũ gián, liên lạc với cả các Ám Hành Quân tại Hải Thành, nhưng bọn họ không mấy hợp tác.
Ám Hành Quân Đoàn, trong thời khắc quan trọng, thể hiện rõ ràng lòng trung thành với Vương tộc hơn là với Ám Hành Sứ Giả.
Nhưng Quang không chỉ có từng đó nguồn tin. Hắn bỏ công sức mấy tháng trời không phải để cho vui. Hắn còn một ơn huệ với Phù Dung.
Sấm sét đánh đuỳnh đoàng trên bầu trời. Từ một căn nhà nơi sườn núi, Phù Dung có thể nhìn thấy từng ánh chớp lóe lên phía Hải Thành xa xa.
Con quỷ trong người hắn cũng đang gầm gừ.
- Hồi hộp sao? Sắp cùng ta bước vào chiến trường, bản năng trong ngươi lại trỗi dậy sao?
Phù Dung tự hỏi con quỷ ấy. Hắn không phải kẻ khát máu, nhưng lần này trận chiến đã mở ra trước mắt hắn, cũng chính là cánh cửa tự do.
Giải thoát Thánh Nữ khỏi Đại Nam, cô ta sẽ dẫn bọn hắn đi cùng tới một phương trời rộng lớn hơn, tới gần hơn với tự do.
Mặc dù cuộc chiến này sẽ phức tạp hơn như vậy rất rất nhiều.
Sau lưng hắn, các anh em đều đã tập hợp.
- Đi thôi, mọi người! Dù máu có đổ, dù mạng có vong, dù thân xác có nằm lại nơi đó, chúng ta vẫn phải tìm kiếm tự do!
Phù Dung đạp một bước nhảy khỏi sườn núi, lao thẳng xuống con đường phía dưới. Đây là con đường dẫn bọn hắn tới chiến trường.
“Lên nào anh bạn. Chúng ta sẽ nhuộm đỏ cái thành phố bẩn thỉu đó!”
Thủy Hành Kinh. Nhánh Bắc dòng Mẫu Hà. Dưới đáy sông.
Tỳ Bà Cầm rung động dữ dội, khiến vùng nước xung quanh sôi trào.
Hà Chí Thương từ trong đáy nước xuất hiện.
- Chủ nhân ngươi đang kêu gọi ngươi sao? Vậy được rồi. Để ta đưa ngươi tới đó.
Hắn đưa tay xuyên qua làn nước sôi sục, cầm lấy Tỳ Bà Cầm. Cả 2 cùng biến mất vào trong xoáy nước đen ngòm.
- Đi thôi
Một toán cảnh sát áp giải Takezawa ra khỏi xe. Hắn được đưa vào tòa án. Xung quanh rất đông người tụ tập nhìn hắn xì xào.
Hỉ Vận Kiếm cũng bị tịch thu rồi.
Chẳng còn Hỉ Vận, cũng chẳng có Họa Vận. Chỉ có mình hắn với cái còng sắt. Và những ánh mắt soi mói.
Hôm nay là ngày phán quyết sao?
Bị giam suốt mấy tháng trời, đến luật sư còn không được gặp.
Có lẽ, tội trạng của hắn đã quá rõ ràng tới mức, cái thủ tục tối thiểu là cho gặp luật sư người ta cũng lười không làm.
Nghe nói, sẽ có một luật sư được chỉ định để bào chữa cho hắn.
Chỉ mong anh chàng tội nghiệp đó không bị dây vào vận xui xẻo mà hắn mang. Hắn thật sự mong như vậy.
Bầu trời u ám. U ám như chính tâm trạng hắn.
40 năm trốn trốn chạy chạy, đã mệt mỏi lắm rồi. Nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn luôn le lói một thứ ánh sáng hi vọng.
Ai đó hãy tới và tuyên cho hắn một bản án, và để hắn chấm dứt luôn cái hi vọng khốn kiếp ấy đi.
Vì bị hi vọng dằn vặt, còn đau khổ hơn là tuyệt vọng.
Takezawa bị dẫn vào trong phòng chờ. Hắn chẳng biết hắn đang chờ đợi cái gì nữa. Cuộc đời này có gì để mà chờ đợi chứ? Người đi làm chờ đợi ngày nhận lương. Người xa nhau chờ đợi ngày hội ngộ. Trẻ con chờ đợi tới ngày nghỉ. Kẻ thất thế chờ cơ hội. Kẻ tham vọng chờ đợi thời cơ. Còn hắn, hắn chả biết đang chờ đợi cái gì.
- Bác Itou.
Đúng lúc này, đứng trước mặt hắn, là Vương Thành Văn.