- A? Văn? Sao nhóc ở đây? Chuyện điều tra ra sao rồi?
- Tạm thời cháu đang hơi bí. Nhưng bác đừng lo, đây chỉ là phiên sơ thẩm mà thôi, có gì chúng ta sẽ kháng án. Cháu sẽ tranh thủ thời gian đó để điều tra tiếp!
- Chúng ta?
- Vâng, cháu là luật sư của bác mà.
- Vãi lúa. Nhóc bao nhiêu tuổi mà đòi làm luật sư?
- Bác yên tâm, thẩm phán cho phép rồi.
Xôn xao, xôn xao, xôn xao.
Cốp! Cốp!
- Trật tự! Trật tự! Phiên tòa chuẩn bị bắt đầu!
Thẩm phán già gõ cây búa cốp cốp. 2 cảnh sát áp giải Takezawa bị còng tay bước tới sau vành móng ngựa.
- Phiên tòa Hình sự sơ thẩm ngày 2/7/6012, Hải Thành, Đại Nam Đế quốc. Thẩm phán …., và Bồi thẩm đoàn gồm có…, và phía Viện kiểm sát có Kiểm sát viên Lê Tuất, luật sư biện hộ là Vương Thành Văn.
Tiếng xôn xao lại nổi lên.
- Trật tự! Trật tự! Bị cáo Itou Takezawa, 45 tuổi, quốc tịch Phú Sơn, cư trú không hợp pháp tại Đại Nam Đế quốc đã 21 năm, bị tình nghi thực hiện các vụ giết người hàng loạt từ thời gian tháng 5 năm 6011 cho tới tháng 12 năm 6012. Bị cáo có điều gì muốn bổ sung không?
- Dạ thưa, tôi vô tội…
- Đề nghị bị cáo, khi đứng trước quan tòa, phải xưng là bị cáo.
- Vâng, bị cáo vô tội…
- Bị cáo cứ yên tâm. Pháp luật vô cùng nghiêm minh, phiên tòa này chính là để làm rõ bị cáo có tội hay không.
Takezawa rủa thầm một câu.
Cốp! Cốp!
- Đề nghị bị cáo, đứng trước quan tòa, không được phép chửi rủa thầm quan tòa. Mọi hành vi xử sự thiếu tôn trọng sẽ chỉ gây bất lợi cho bị cáo mà thôi! Cảnh cáo lần 1!
Vãi! Lão già này biết Độc Tâm Thuật! Takezawa không kìm nổi sự kinh ngạc.
Cốp! Cốp!
- Cảnh cáo lần 2!
Takezawa giật bắn người bịt thật chặt mồm, nhắm thật chặt mắt. Mẹ kiếp! Miệng thì còn bịt được, suy nghĩ trong đầu thì sao mà ngăn được?! Lão già khốn nạn này…
Cốp! Cốp!
- Cảnh cáo lần 3! Một vé phạt…
- Phản đối!
Đúng lúc này, Vương Thành Văn lên tiếng.
- Quan tòa đang cố tình làm khó bị cáo! Nên nhớ, bị cáo khi đứng trước vành móng ngựa đã vô cùng căng thẳng, không thể đi bắt bẻ trạng thái tâm lý của bị cáo! Bị cáo chưa hề nói một lời nào xúc phạm đến quan tòa, và suy nghĩ của bị cáo không ai ngoài quan tòa có thể đọc được, nên quan tòa làm vậy là kết tội bị cáo mà không có bằng chứng chứng minh!!
Câu nói hùng hồn này, khiến cả hội trường sững sờ.
“Mẹ kiếp! Hay lắm! Lão già khốn nạn, có giỏi thì vu khống bố mày nữa đi!”
Takezawa được luật sư ra tay kịp thời, hớn hở vênh mặt lên thách thức thẩm phán.
Cộp! Cộp!
- Vớ vẩn! Luật pháp Đại Nam công nhận, đánh giá của một chuyên gia Độc Tâm Thuật tài Tòa án cũng được coi là một chứng cứ hợp pháp!
- Vậy xin hỏi, đánh giá của ngài Thẩm phán là gì?
- Là bị cáo đang chửi thầm ta!
- Nhưng cho hỏi, ngài có phải là một chuyên gia Độc Tâm Thuật không ạ?
- Hỏi thừa! Ta chính là chuyên gia Độc Tâm Thuật! Ta là Thẩm phán uy danh nhất Hải Thành, chỉ xuất hiện để xử các vụ án lớn!
- Tạm thời không hỏi chuyện ngài có số liệu cụ thể chứng minh ngài uy danh nhất Hải Thành hay không, chỉ xin hỏi, ngài có bằng chứng chứng minh mình là chuyên gia Độc Tâm Thuật chưa ạ?
- Ta có chứng chỉ! Ta sẽ cho người mang vào!
- Phản đối! - Văn chỉ chờ câu nói này. - Chứng chỉ của ngài chưa được đăng kí trong danh sách bằng chứng của phiên xét xử ngày hôm nay!
- Phản đối! - Thẩm phán cũng điên rồi - Ta sẽ cho người đi đăng kí ngay lập tức!
- Phản đối! Dù có chứng chỉ chứng minh ngài là chuyên gia Độc Tâm Thuật, không có nghĩa lời đánh giá của ngài về bị cáo vừa rồi là nói thật!
- Tại sao?!!
- Vì ngài chưa hề tuyên thệ sẽ chỉ nói lời nói thực trong phiên tòa này!
Đúng vậy. Làm thẩm phán có ai đi tuyên thệ đâu? Chỉ có nhân chứng mới làm vậy chứ? Chẳng hiểu từ khi nào, Vương Thành Văn đã ép cho ngài Thẩm phán từ ngôi vị cao nhất, vô tình xuống tới địa vị thấp như ai, và dùng luật tố tụng để bắt bẻ lão.
Một đứa nhóc con, bắt bẻ được cả một Thẩm phán thâm niên.
- E hèm! Được rồi. Phản đối được chấp thuận.
Phiên tòa này đang được truyền hình trực tiếp khắp Hải Thành. Người quan tâm nó không phải ít. Không thể nào làm mất mặt mình như vậy.
- Xin mời đại diện bên phía Viện Kiểm sát trình bày cáo trạng.
Kiểm sát viên Lê Tuất, dáng người đầy đặn, gương mặt chín chắn, khí chất trung thực, đứng lên đọc bản Cáo trạng.
Cáo trạng cũng không có gì mới, đều là tình tiết vụ án từ năm ngoái tới giờ, bắt đầu là những vụ giết người hàng loạt với cùng 1 thủ pháp: Bộc Phá Quyền đánh nát nội tạng, sau đó tới vụ giết giáo sư người Vrahta, vụ giết ông cụ ở khu biệt thự phía Tây ngay sau đó, vụ giết một Khí Công sư ở Thiên Sơn, vụ giết Lê Huyền Vân…
- Phản đối!
Lại là Vương Thành Văn.
- Bản cáo trạng này quá quy chụp! Không thể nào liên hệ tất cả các vụ giết người ấy vào làm một! Thứ nhất, các vụ giết người với cùng 1 thủ pháp, không thể nào đưa đến kết luận do cùng 1 người làm! Bộc Phá Quyền là một kĩ thuật cấp Phổ thông, ở Hải Thành rất nhiều người có thể thực hiện! Thứ 2, vụ giết ông cụ ở khu biệt thự phía Tây, thủ pháp hoàn toàn không giống! Ông cụ bị kiếm đâm xuyên người, không phải do Bộc Phá Quyền giết hại.
- Phản đối lại phản đối của luật sư - Lê Tuất vẫn điềm đạm - Luật sư chỉ được phép chờ đại diện Viện Kiểm sát đọc xong Cáo trạng rồi mới có quyền phản đối!
- Phản đối lại phản đối của phản đối của luật sư! - Văn vẫn không chịu nhường - Khi Cáo trạng này quá quy chụp và thiếu chứng cứ, nó còn không phải là Cáo trạng! Đề nghị đại diện Viện Kiểm sát sửa lại Cáo trạng cho thật sự hợp lý trước khi trình bày!
- Phản đối lại phản đối của phản đối của phản đối của luật sư! - Lê Tuất có vẻ không phải kẻ thích bị bật - Cáo trạng này đã được Viện Kiểm sát xây dựng dựa theo kết quả điều tra của cảnh sát, đã được Tòa án thông qua, phản đối lại Cáo trạng này là không tôn trọng quyết định của tòa án!
- Phản đối lại phản đối…
Cốp! Cốp!
- Đủ rồi! - Thẩm phán buộc phải xen ngang cuộc cãi nhau khó đỡ này lại. Tại sao lão lại ngu dại đi cho Vương Thành Văn làm luật sư chứ? - Đây là tòa án, muốn cãi nhau tới bao giờ? Bên luật sư bào chữa có đề xuất gì?
- Đề nghị quý tòa và Viện Kiểm sát không quy chụp tất cả những vụ án đó lại làm một chuyên án, mà tách ra từng vụ để xử lý!
- Phản đối! - Lê Tuất lại cắt lời - Thưa quý tòa, làm như vậy là hạ thấp khả năng thụ lý vụ án và đánh giá tình hình của Cảnh sát và Viện Kiểm sát! Hơn nữa, xét xử từng vụ án trong khi đã được quy về làm một chuyên án, là vô cùng tốn kém và thừa thãi!
- Phản đối lại phản đối vừa rồi! Viện Kiểm sát đang cố tình đơn giản hóa vấn đề để trở nên lười biếng! Việc Itou Takezawa bị tình nghi gây ra một hoặc một vài vụ án, không có nghĩa thân chủ tôi bị tình nghi gây ra tất cả các vụ án trên! Đề nghị chỉ xét xử từng vụ án mà thân chủ tôi có liên quan!
- Ơ, chuyện này… - Quan tòa bộc lộ rõ vẻ phân vân và khó hiểu nhìn Vương Thành Văn.
Đến cả Itou Takezawa cũng xám mặt lại.
Còn Lê Tuất thì ôm bụng cười khành khạch!
- Ôi! Ông luật sư nhí của tôi! Ông lập luận hay lắm! Vậy thì được thôi! Đại diện Viện Kiểm sát tán thành ý kiến tách riêng từng vụ án mà Itou Takezawa bị nghi vấn ra để xét xử!
Toàn bộ hội trường cũng xôn xao không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cáo trạng còn chưa đọc xong, phiên tòa bắt đầu còn chưa tới 20 phút, mà đã cãi nhau ỏm tỏi đến thế rồi. Mà vì sao phía Viện Kiểm sát lại chấp nhận lời đề nghị của bên bào chữa?
Takezawa cũng xám nghoét mặt khều tay Văn.
- Ê nhóc! Mày muốn giúp bác hay hại bác mày vậy? Xét xử theo chuyên án, thoát được một lần là thoát được hết! Còn có thể lôi ra cái bài “bị tâm thần phân liệt” hay “không kiểm soát được hành vi” để chạy tội! Nay mày lại đòi tách ra từng vụ án như vậy, phải chứng minh tao vô tội bao nhiêu lần cho đủ?! Mày muốn tiễn bác mày đi tới giá treo cổ nhanh hơn phải không?
- Bác nhầm rồi.
- Vậy hở? Tao cũng mong mày có kế hoạch cả rồi.
- Không phải chuyện đó. Ý cháu nói là bác nói nhầm rồi. Luật Hình sự Đại Nam, tử hình là xử bắn, chứ không phải treo cổ.