Trật tự! Trật tự! Tòa tạm nghỉ để bàn bạc lại với Viện Kiểm sát.
Thẩm phán gõ cộp cộp vài phát, rồi gọi Lê Tuất cùng vào. Việc đại diện Viện Kiểm sát đồng ý đề xuất của luật sư như vậy, khiến tòa phải họp lại.
Văn đi theo Takezawa tới phòng nghi.
- Chi cần họ chấp thuận việc chia từng vụ ra xử, sẽ dôi ra thời gian để cháu tiếp tục điều tra. Chứng minh bác vô tội thì rất khó, nhưng chỉ cần bắt được hung thủ thật sự và bắt hắn nhận tội là được.
- Vậy mày đã tìm ra hung thủ chưa?
- Thú thực thì, cháu đang bí…
Đang nói, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng huyên náo. Sau đó là giọng Lê Tuất vang lên.
- Cái bà này buồn cười! Tôi hứa với bà lúc nào?!
Tiếng người phụ nữ than khóc đáp lại:
- Ông Kiếm sát viên, ông đã hứa với tôi sẽ đem bọn Hắc Long ra kiện cơ mà? Cả chi phí làm thủ tục điều tra, tôi cũng đã cầm cả sổ đỏ nhà mình ra đưa ông! Ông đã nói sẽ giúp tôi kiện bọn nó vì tội lừa đảo cơ mà?
- Đây là tòa án, đừng có nói nhăng cuội mà không có chứng cớ! Bà có chứng cớ nào chứng minh bà đưa tiền cho tôi? Có gì chứng minh tôi hứa với bà? Có gì chứng minh là Hắc Long sai phạm? Đâu? Đưa hết chứng cứ ra đây, rồi đích thân tôi sẽ trình lên Viện Kiểm sát!
- Ông còn nói vậy được nữa à? Chính tay ông cầm tiền của tôi, giờ ông lại chối như vậy? - Tiếng khóc lóc nức nở - Tôi hiểu rồi, ông đồng lõa với chúng nó, các ông lập đường dây vơ vét bọn nghèo khổ như chúng tôi! Cái gì mà danh sách đầu tư, toàn những ông nọ bà kia, đều là lừa đảo cả!
- Con mụ điên này! Bảo vệ đâu! Cảnh sát đâu! Làm ăn kiểu gì thế hả?! Lôi mụ ra ngoài mau! Bảo đám kia tắt hết điện thoại mau! Đây là tòa án cơ mà!
- Ông làm ơn! Tiền đó đều là tiền thằng Thiên Anh dành dụm để gửi tôi! Giờ tôi biết ăn nói với nó thế nào đây?!!
Nghe tới tên Thiên Anh, Văn cũng hơi giật mình. Không phải là anh Thiên Anh mà nó biết chứ? Nó không tò mò chuyện thiên hạ, nhưng lần này nó phải chạy ra ngoài xem.
Người phụ nữ khốn khổ đang bị đám bảo vệ túm lấy lôi đi, trên người bà ta còn khoác một chiếc áo đồng phục đã cũ. Đúng là đồng phục của Kình Ngư.
Mấy người mẹ hay đem đồng phục của con mình ra mặc, nhất là mấy người lao động. Vậy con bà ta học trường Kình Ngư.
Mà hiện tại ở trường Kình Ngư chỉ có một học sinh duy nhất tên là Trần Thiên Anh, không tính tới các học sinh đã ra trường, thì khả năng cao người phụ nữ đó là mẹ của Trần Thiên Anh.
Văn biết rõ điều đó, bởi vì lúc tra danh sách, không có một cái tên Thiên Anh nào khác…
Khoan đã!
Văn đang muốn chạy theo giúp đỡ người phụ nữ kia, chợt nó khựng lại.
Có gì đó vừa chạy qua não nó.
Trần Thiên Anh.
Đúng là danh sách nhà trường, ngay trang đầu tiên, nó và Cường cũng đã đọc qua. Nhưng sao tới khi Trần Phương Linh lọc kết quả những kẻ tình nghi để đưa lại cho nó, thì không còn cái tên đó nữa? Nếu có, nó sẽ xuất hiện ngay trang đầu tiên, rất dễ nhận ra.
Trần Thiên Anh có phù hợp làm đối tượng tình nghi không? Có.
Vậy tại sao anh ta không xuất hiện trong danh sách?
Nó cũng đã cố tình loại bỏ sự tình nghi của nó với con người này, vì anh ta là người đầu tiên dạy nó học Võ, vì anh ta là người mà nó rất tôn trọng, cũng là hình mẫu mà nó muốn trở thành.
So với một Vương Minh Quang tài năng nhưng lười biếng, thì Trần Thiên Anh, luôn luôn nỗ lực và vươn lên, mới là hình mẫu lý tưởng của nó.
Dù chỉ gặp gỡ nhau đúng 1 tháng, nhưng 1 tháng đó, nó đã cảm thấy, con người này rất giống mình.
Hung thủ của những vụ án nó đang tìm kiếm, cũng rất giống nó.
Vì sao Trần Thiên Anh không xuất hiện trong danh sách tình nghi vậy? Là vì Trần Phương Linh đã cố tình loại tên anh ta ra.
Vì hai người họ là anh em họ.
Nó đã quên mất sự tác động của tình cảm vào trong quá trình điều tra.
Cũng có thể chỉ là một sự nhầm lẫn. Nó mong như vậy. Nhưng nó không thể nào cứ thế bỏ qua.
Trần Thiên Anh đi tập mà không cần mang đồ để thay. Vậy anh ta phải có nơi để thay đồ.
Nhà 3E luôn có người bí mật ra vào.
Nó tức tốc chạy đi, bất chấp Takezawa í ới gọi theo. Nó cần đi tìm thầy Khoái. Chỉ có thầy ta mới có chìa khóa để vào nhà 3E.
Trước cơn bão tới, gió đã thổi vù vù. Đường vắng chẳng còn ai qua lại. Vài hàng quán đã cập rập thu đồ. Mấy cái ô bạt bị gió thổi tốc, khiến những cây cột đỡ kêu lạch cạch lạch cạch.
Bụi mù mịt.
Bao nhiêu bụi bặm của Hải Thành do con người thải ra, phủ đầy mặt đất, nay được dịp theo gió cuốn lên, thổi trả lại con người.
Nhưng chẳng mấy ai phải hít bụi, vì họ đã chui hết vào trong nhà.
Chỉ Quang vừa nheo mắt vì bụi, vừa túm chặt lấy áo khoác, bước từng bước ngược theo trời gió mà đi tới.
Hắn muốn tìm một cái nắp cống để chui xuống. Cống ngầm mới là nơi lý tưởng cho hắn hoạt động, lại không bị gió bão.
Nhưng tìm kiếm Thánh Nữ, không thể tìm dưới cống ngầm. Từ ngày cô ta xuất hiện ở Hải Thành, tới nay đã là 3 năm. 3 năm đó, Vương tộc ráo riết lùng sục, và các thế lực khác cũng vậy, nhưng không thể nào tìm ra.
Thánh Nữ không phải là một cư dân của cống ngầm. Cô ta không thích nơi hôi hám đó. Rốt cuộc Quang đã hiểu ra. Cô ta có tài cải trang, và thích lẩn khuất ngay trên mặt đất này, ngay giữa Hải Thành này, ngay trước mũi hắn.
Nhưng vì sao hắn vẫn mất dấu cô ta?
Hắn đã bỏ sót điều gì?
Đúng lúc này, đứng cuối con đường hắn đang đi, một bóng người xuất hiện. Bóng người ấy gầy gò, khẳng khiu, nhìn rõ ra là một ông cụ. Với dáng người ốm yếu như vậy, ông ta lại đứng vững vàng trong gió bão, miệng mỉm cười như đang sẵn sàng chờ đón Quang tới.
- Là ông.
- Đúng thế. Đã gặp một lần rồi phải không? Ám Hành Sứ Giả.
- Ông rốt cuộc là ai?
- Ở Đại Nam, ta dùng tên Cường. Ta là một trong 8 Giám đốc điều hành của Tập đoàn Fidi trên toàn thế giới.
- Tập đoàn Fidi rốt cuộc muốn gì khi can thiệp vào chuyện của Đại Nam? Các người không muốn gánh chịu cơn thịnh nộ của Vương tộc chứ?
- Bình tĩnh đã nào ngài Sứ giả. Tập đoàn Fidi chưa hề can thiệp gì vào chuyện nội bộ của các ngài.
- Các ngươi chỉ gián tiếp mà thôi.
- Đúng vậy. Gián tiếp tác động, có mà như không có, chả ai bắt bẻ gì được. Chúng tôi được biết Đế quốc các ngài đang có chút xích mích nội bộ, điển hình là Hắc Y Hội với Vương tộc. Chúng tôi không trực tiếp can dự vào, mà chỉ là cá nhân tôi muốn giúp đỡ bạn bè mình mà thôi.
- Ông đã làm gì?
- Chẳng có gì nhiều. Hắc Y Hội có liên hệ với tôi, nhờ tôi giúp họ tìm ra Thánh Nữ. Tôi không hề giúp đỡ họ nhé, các ngài đừng nhầm. Tôi chỉ bóng gió cho họ một vài lời gợi ý. Ai dè họ thuê cả Asahina Noboru về làm.
- Ngươi đã gợi ý gì cho họ?
Huýttttttttt!!!
Một tiếng huýt sáo vang lên, từ trên bầu trời âm u, một con rồng sải cánh bay tới, đậu xuống, phủ phục trước mặt lão Cường.
- Con Kiki này, chính là tôi nhờ Lý gia nuôi dạy. Nó chính là Hung thú mới sắp phục vụ cho Tập đoàn Fidi.
Quang cũng đã nhận ra con Kiki rồi. Khi hắn hiểu ra, con súc vật này là hàng của Fidi đặt mua, hắn đã hiểu ra chút gì.
Con rồng cũng lấm lét nhìn Quang. Nó không có cảm tình với Quang như Văn, nó chỉ e dè huyết mạch của tên này.
- Ngươi nhờ Lý Thanh Long nuôi dạy con rồng biết đánh hơi tìm người, rồi dùng khả năng đánh hơi của con rồng, để tìm ra Thánh Nữ? Là vì nó đã từng tiếp xúc với thằng Văn?
Một lần lên núi Bách, Quang đã từng chứng kiến Lý Thanh Long dạy con rồng trò đánh hơi, giờ mọi thứ đều có ý nghĩa của nó.
Bộ đồng phục của thằng Văn, cả đôi giày của nó, đều là do Thánh Nữ may. Lúc giao đấu, con rồng đã húc thằng Văn rồi vác nó lên tận núi Bách, chắc hẳn nó đã nhớ được mùi trên đồng phục. Sau đó, chỉ cần Thánh Nữ tới gần phạm vi của nó, nó sẽ tìm ra.
Sau khi được con rồng chỉ điểm Thánh Nữ ở đâu, hẳn Hắc Y Hội sẽ thuê Noboru đi bắt cóc cô ả.
- Cũng chẳng biết vì sao, Noboru lại bắt cóc nhầm Trần Phương Linh. Thật là một sai lầm tai hại. - Lão Cường lắc lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối - Chẳng biết sai ở khâu nào nữa. Nhưng ngài Sứ giả yên tâm, tình hình Đại Nam phát triển tới hiện tại, đã là quá thuận lợi cho Fidi rồi. Chúng tôi cũng chỉ là những người kinh doanh. Cuộc tranh giành nội bộ của Đế quốc ngài, chúng tôi chẳng dại gì can dự. Vừa mang tiếng lại vừa tổn thất không đáng có. Và tôi cũng sẽ rời khỏi Hải Thành.
Nói rồi, lão ta nhảy lên lưng con rồng.
- Chúc ngài sứ giả sống sót trong trận chiến sắp tới.
Lão già và con rồng bay vút lên trời, bỏ lại đó mình Quang ngán ngẩm.
- Mẹ kiếp, muốn tìm Thánh Nữ thì không tìm thấy, lại lòi ra một lão già nói nhiều.