Trận Pháp đột ngột ngưng lại, cũng không khiến không khí giữa 4 người nơi đây bớt căng thẳng đi chút nào.
Hay đúng hơn chỉ là không khí căng thẳng giữa 3 người thôi.
Quang vẫn đang quang quác cái mồm.
- Cái gì thế này? Có cái gì đấy vừa thay đổi, mọi người có thấy không? Đừng bảo với ta là xong hết rồi đấy nhé? Này này, rốt cuộc bên nào đang thắng vậy? Chị Thanh, chị nói cho em đi, bỗng nhiên em thấy cái gì đó khang khác, mấy người có thấy vậy không? Nè…
Bốp!!
Cầm Dạ Nguyệt giơ chân sút hắn một cái.
- Trật tự coi! Con tin thì đừng lắm mồm. Không ta bảo Tiểu Hà đây Nhiếp Hồn mi luôn đó!
Nghe thấy chữ Tiểu Hà, lông mày Hà Chí Thương hơi nhướn một cái.
- Thằng Văn đâu?
Chị Thanh vẫn kiên quyết với câu hỏi của mình.
- Sao chị lại hỏi em? - Cầm Dạ Nguyệt tỏ vẻ ngây ngô.
- Đừng nghĩ chị không biết em toan tính gì trong đầu.
- Toan tính gì chứ? Em chỉ giúp chị bảo đảm an toàn cho thằng bé mà thôi.
- Chỉ vậy thôi sao? - Chị Thanh nhướn mày.
- Và em muốn đảm bảo sẽ mang được Ám Hành Sứ Giả theo mà không có gì bất trắc xảy ra.
- Vậy em hỏi xem nó có muốn đi cùng em không?
- Không muốn! Không muốn! Còn lâu ta mới đi cùng các ngươi!!
Bốp!!
Cầm Dạ Nguyệt lại đưa chân sút Quang một cái, mặt vẫn tươi cười nhìn chị Thanh.
- Thiên Khải đã thức tỉnh rồi, dù có cắt đứt nguồn cung năng lượng cho hắn, Vương Vũ Hoành cũng không phải là đối thủ. Kế hoạch của hắn là muốn đường đường chính chính đánh bại Thiên Khải để lập uy với Hắc Y Hội, em hiểu tham vọng của hắn. Nếu thu phục được Hắc Y Hội vào dưới trướng, hắn sẽ đủ lực lượng để đấu với Phạm Viết Phương. Nhưng để được như vậy, sự giúp sức của Tiểu Hà là không thể thiếu. Nếu chị không để bọn em bước qua, thì chồng chị cũng không vui vẻ gì.
- Há?! Cứ đơn giản như vậy? Mang ta theo, có khi nào các ngươi cũng “tiện tay” mang thằng Văn theo? Chị Thanh, đừng có tin bọn chúng…
Bốp!!
Lại là một cú đá. Quang nằm đó quá là gợi đòn, nên Dạ Nguyệt đá nhiều đã đâm nghiện.
Chị Thanh cũng khẽ nghiêng đầu.
- Nó nói đúng trọng điểm rồi đó.
Bốp!!
- Ui da! Sao lại đá ta nữa?!! Ta bực rồi đấy nhé!
- Bích Thanh, chuyện đại sự, đừng để tình cảm làm ảnh hưởng. Chỉ cần anh đảm bảo, sẽ không động tới thằng Văn, liệu em có vừa lòng?
- Quang là em chồng của tôi.
- Anh đảm bảo sẽ không làm hại tính mạng của hắn.
- Tôi không thích việc anh đem con trai tôi, chồng tôi, và cả em chồng tôi ra để làm điều kiện với tôi.
- Anh đâu có…
- Đúng vậy. Chẳng có điều kiện nào ở đây hết. Anh cũng có thể lựa chọn giúp Vũ Hoành, hoặc không. Vũ Hoành cũng không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Còn lại, đừng nghĩ tới chuyện mang bất kì thứ gì rời khỏi đất Đại Nam này.
- Em…
Bất chợt lúc này, cả Hà Chí Thương lẫn Hoàng Bích Thanh đều nghe thấy một tiếng hét vang lên.
Phía xa xa, cột sáng vừa tắt lịm, lại bùng lên.
- Hở?
Đang hành hạ Thiên Khải sướng tay, chợt Vương Vũ Hoành cảm thấy có gì không ổn.
- Loại mạt rệp hạ đẳng như mi… Đánh đã đủ chưa?
Uỳnhh!!!
Một chưởng đánh văng Vương Vũ Hoành, một tay còn lại giang ra. Cây thương của Trần Phùng nằm dưới đất bay thẳng vào tay nó.
Toàn bộ kí ức của những kẻ từng sử dụng cây thương cũng bị nó hấp thụ.
Thiên Khải nghiêng đầu, khẽ rên rỉ như đang phê thuốc. Quá nhiều thông tin cần nó xử lý. Nhưng sau khi đã tiếp nhận được đống thông tin ấy, nó lại càng mạnh hơn trước.
- Thiên Lôi Đại Trận.
60 Trận Pháp được vẽ ra khắp bầu trời, vây kín lấy Vũ Hoành. Cả 60 tia sét cùng đánh vào người hắn, sáng lóa cả một vùng, cùng âm thanh rung chuyển cả trời đất.
Đã lâu lắm rồi, người ta mới được chứng kiến một cuộc chiến cấp độ Chí Tôn. Cũng lâu lắm rồi, người ta mới được gợi nhớ nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khi chứng kiến nó.
Người dân Long Thành lúc này như đang đối mặt với tận thế. Người lớn quên thở, trẻ con quên khóc. Mặt đất Long Thành rung rinh từng cơn. 3 lớp tường thành oằn mình che chở. Tất cả những kẻ đang tham gia chém giết, đều quên sạch phe phái. Đến lũ quái vật vô tri cũng phải ngẩng đầu sùng bái thứ sức mạnh trên trời.
Đứng trước những Chí Tôn Cường giả đang chiến đấu, đến tồn tại cũng là một chuyện khó nhọc.
- Chếttttttttt điiiiiiii đồ hạ đẳnggggg!!!!
Uỳnhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!
Vương Vũ Hoành chưa từng chịu đựng một đòn thế mạnh tới mức này. 60 Trận Pháp, con số này càng là con số vàng của Toán học. Cũng giống như 60 chòm Tinh Mệnh trên bầu trời. Thiên Lôi Đại Trận, hô ứng lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau, đan ra những mắt xích quá chặt chẽ, khiến kẻ bị kẹt vào giữa chúng vô phương chạy thoát.
Cứ thế này, thì chết mất thôi…
Đúng lúc này, tia sét lại ngưng bặt.
- Trần Thịnhhhhhh!!!!!
Trần Thiên Anh hét lên. Hắn lao tới với sát khí ngùn ngụt.
- Thiên Anh?! Cháu làm cái gì vậy?
Trần Thịnh luống cuống đứng dậy. Vừa rồi, hắn bị Trần Thiên Anh đánh lén, suýt chút nữa vong mạng. Trận Pháp cũng vì thế mà lại được kích hoạt.
- Đồ khốn nạn! Đồ đạo đức giả?!! Mày còn gọi tao là cháu nữa hay sao?
- Thiên Anh!! Bình tĩnh lại cho cô!
Phạm Tố Uyên không thể nào đứng nhìn. Nàng bung hết Linh lực ra cản lại đứa cháu.
Hàng chục Linh Thể ùa ra đầy đe dọa.
“Tâm Linh Sư”. Trần Thiên Anh cắn răng. Tâm Linh Sư chính là khắc tinh lớn nhất của hắn hiện nay, vì mọi sức mạnh của hắn đều dựa trên nền tảng Chú Thuật. Hơn nữa, Phạm Tố Uyên còn có cấp bậc Thạc sĩ.
- Tố Uyên, khuyên nhủ thằng bé bình tĩnh lại!
Trần Thịnh lại nhặt lấy miếng ngọc vừa rồi, đặt nó trở lại chỗ cũ.
Trận Pháp lại vì thế mà mất tác dụng.
- Mày vừa to mồm với ai? Mày vừa gọi ai là hạ đẳng?!!!
Vương Vũ Hoành thấy gió đã đổi chiều, bèn không chậm trễ phản công. Hắn không rõ vừa rồi có tai nạn gì, nhưng một Thiên Khải không có Trận Pháp hỗ trợ, cũng chỉ là một thằng oắt con mà thôi.
Một thằng oắt con mới ra đời, dù có tiếp cận được với vô vàn Tri thức, cũng mới chỉ là oắt con.
Vương Vũ Hoành phải mất tới 11 năm trong Đại Thư viện, mới đạt được thành tựu như ngày nay, há gì lại để một thằng oắt con bắt nạt.
Âm Ba Quyền! Lục Sắc Quyền! Oán Linh Quyền! Tự Nhiên Quyền! Bá Vương Quyền! Âm Dương Quyền!
Từ xa nhìn lại, Thiên Khải không khác gì một cái bao cát để Vương Vũ Hoành thỏa sức trổ tài võ nghệ. Hàng loạt hàng loạt những cú đấm giáng xuống đánh cho nó méo mó không còn ra hình thù. Nhất là vùng đầu, nay đã bị đấm cho không biết phải gọi là gì.
Thiên Khải có khả năng chữa thương, nhưng tốc độ chữa thương của nó quá chậm so với tốc độ hư tổn. Hơn nữa, từng cú đấm của Vương Vũ Hoành đều hàm chứa một loại dị năng, khiến đầu óc nó váng lên với những âm thanh quái đản, mắt nó hoa lên vì màu sắc, tâm hồn nó bị Oán Linh giày xéo, và cơn đau đớn thể xác khiến nó khiếp sợ.
Thứ tâm hồn non nớt vừa mới ra đời, đã phải chịu những điều khủng khiếp như vậy, chỉ e cả đời nó không thoát khỏi ám ảnh.
Chợt đúng lúc này, năng lượng từ Trận Pháp lại ùa vào trong người nó.
Cơ thể của Thiên Khải lại hồi phục y như cũ.
“Cái quái gì…”
Vương Vũ Hoành còn chưa kịp nhận ra vấn đề, một cú đấm đã chốt vào mặt hắn.
Uỳnhh!!
- Đồ hạ đẳng!! Mày vừa đánh tao ư? Tao sẽ trả lại mày gấp trăm ngàn lần!!
Trần Thiên Anh chẳng có tài năng gì đặc biệt. Thứ hắn làm được, rất nhiều người cũng làm được. Nhưng hắn lại có một tố chất mà rất nhiều người không có, mặc dù thứ tố chất ấy chẳng có gì làm đặc biệt lắm. Đó là dung hòa giữa cảm xúc và lý trí.
Hắn là kẻ có thể lao theo cảm xúc của mình tới cùng. Khi hắn căm hận ai, khi hắn đã muốn giết ai, hắn sẽ bỏ ra mọi cái giá để giết kẻ đó, đôi mắt hắn sẽ chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào kẻ đó, và không ngừng xông về phía đó. Nhưng để nhắm tới mục tiêu, hắn lại đủ lý trí để vạch ra phương thức khả dĩ.
Hắn muốn giết Phan Thành, hắn không lao đầu lên như một thằng ngu, mà hắn biết suy nghĩ cách để giết bằng được Phan Thành. Hắn sẵn sàng bỏ thời gian để thử nghiệm và tính toán.
Hắn muốn giết Trần Thịnh, hắn cũng không quên tìm ra cách để vượt qua Phạm Tố Uyên.
Cảm xúc của hắn nhắm vào Trần Thịnh, phớt lờ Phạm Tố Uyên, nhưng lý trí của hắn thì từng giây từng khắc nhắm vào Phạm Tố Uyên, cũng là để phục vụ việc giết chết Trần Thịnh.
Đây là điều mấy ai có thể làm được.
Tâm Linh Sư có cách chiến đấu thật đa dạng. Bởi riêng ngành Tâm Linh cũng đã có đa dạng nhiều loại học vấn.
Khế Linh Thuật? Chính là đám Linh Thể vô cùng rắc rối đeo bám hắn.
Khước Tà Thuật? Là đám bùa chú với đủ mọi loại năng lực kì quái.
Thậm chí là Chú Thuật cũng có. Phong Ấn cũng có. Rồi cả Văn lực và Thư pháp? Cũng có luôn.
Đối mặt với Phạm Tố Uyên, hắn mới nhận ra một kẻ được đào tạo bài bản mạnh mẽ tới mức nào, chỉ không phải cái lũ đầu đường xó chợ học hành được chăng hay chớ kia.
Mỗi một Cường giả, phải trang bị cho mình một hệ thống Kiến thức bài bản, chứ không phải là chắp nhặt những tri thức rời rạc rồi dùng lung tung.
Nhưng Trần Thiên Anh không có điều kiện để có được thứ xa xỉ như vậy. Hắn không có tiền, không có quan hệ, không có dòng dõi. Ngoài giáo trình trên trường, còn lại hắn đều phải tự mò mẫm.
Hắn phải giết nhiều mạng người để Phan Thành bố thí cho một quyển tài liệu. Hắn phải nhờ tới cả lòng thương hại của cô Vân để học được tài liệu đó. Hắn phải phản bội cả đồng đội của mình để học lỏm được cách tạo Trận Pháp. Hắn phải bỏ ra rất nhiều rất nhiều giờ đồng hồ để học được thêm một cái mới.
Đó là con đường mà hắn đi, nào có êm đềm như các cậu ấm cô chiêu được ngồi học an nhàn bên gia sư, đọc những cuốn sách đóng gáy xức nước hoa, và suốt ngày than thở kêu chán học?
Có phải Trần Thiên Anh không muốn như vậy đâu? Chỉ vì cuộc đời này không hề bình đẳng, và hắn phải chấp nhận việc sinh ra dưới đáy xã hội.
Nhưng những kẻ thảnh thơi ngồi trên kia, những tiểu thư đã quen với sung sướng như Phạm Tố Uyên đây, liệu bà ta có hiểu được cái giá của sức mạnh?
Đó là Sinh Tử.
Những kẻ dùng Sinh Tử để đổi lấy sức mạnh, chúng mạnh hơn bất kì ai. Chúng không được phép sai lầm, vì những thằng sai lầm đều chết mất rồi. Chúng học được cách tận dụng mọi yếu tố để sống sót.
Nhiều lần Sinh Tử, sẽ trở thành kinh nghiệm.
Kinh nghiệm là thứ mà không người thầy nào truyền đạt được. Kinh nghiệm là thứ phải mua bằng máu.
Trần Thiên Anh biết, mình muốn hơn được Phạm Tố Uyên, chỉ có thể bằng kinh nghiệm.
Hắn không ngừng di chuyển. Hắn phán đoán. Hắn lừa bịp. Hắn tung hỏa mù. Hắn làm mọi thứ để thoát khỏi sự vây bắt của Phạm Tố Uyên. Hắn vừa quan sát, vừa học hỏi. Hắn học rất nhanh. Hắn không biết hết mánh khóe của cô ta, nhưng hắn cố gắng chỉ sau một lần quan sát, hắn phải hiểu rõ về nó.
Lao Ngục!
Trói Chân!
Phong Ấn!
Khiếp hãi!
Dần dần hắn nhận ra Phạm Tố Uyên đang muốn làm gì. Cô ta chỉ tập trung vào những thuật trói buộc. Cô ta muốn cản bước chân hắn lại để Trần Thịnh rảnh tay, hơn nữa, cô ta cũng không muốn giết hắn.
Hắn ghét nhất cái thói đạo đức giả này. Cả hai vợ chồng Trần Thịnh. Các ngươi luôn ra vẻ nhân đức, sau đó các ngươi đâm sau lưng gia đình ta.
Được thôi, nếu các ngươi muốn đạo đức, ta sẽ cho các ngươi trả giá vì cái đạo đức ấy.
Hắn lao thẳng vào một thuật Trói Chân.
Đôi chân của hắn như bị chuột rút vậy, hoàn toàn không thể điều khiển các bắp chân hoạt động.
Cùng lúc này, các pháp thuật khác cũng bắn về phía hắn.
Đúng ý mình.
Lugen!!!
Áp thuật Lugen lên đôi chân, bắt nó phải hoạt động, không phải bằng não bộ, mà bằng Chú Thuật.
Hắn lao tới, vừa tránh đi tất cả những bùa phép đánh tới, vừa rộng đường thẳng tiến.
Vì Phạm Tố Uyên giăng bùa phép rải rác, nên vượt qua một loại bùa phép, là không còn gì che chắn hắn với Trần Thịnh.
Bốp!!
Hắn nhảy tới, vồ lấy Trần Thịnh, kéo cả 2 văng xuống đất.
Miếng ngọc lại bỉ đẩy ra, khiến Trận Pháp lại kích hoạt.
Đây cũng là lúc mà Vương Vũ Hoành lại bị Thiên Khải phản công.
- Trần Thịnh!! Chết đi!!!!
Trần Thiên Anh vung nắm đấm giáng thẳng xuống mặt chú mình, chợt một luồng phong bạo đẩy ngược hắn ra đằng sau.
- Thằng điên này đừng có phá việc làm của người khác!!
Phan Văn Dũng bực mình hét lên. Không thấy hắn đang làm nhiệm vụ bảo vệ Trần Thịnh đây sao? Công việc của người ta, đã mệt mỏi áp lực rồi, nay lại còn phá đám.
- Mày là…
- Là là cái con c**, bạn cùng trường còn chẳng nhớ tên nhau!
Phan Văn Dũng miệng thì rủa như vậy, ra tay vẫn không chút kiềm chế. Dù có gọi nhau là bạn cùng trường, có đánh chết Trần Thiên Anh ở đây hắn cũng chẳng chút áy náy.
Cuộc sống mà.
Để xem ngôi sao Trần Thiên Anh của trường Kình Ngư mạnh mẽ ra làm sao.
- Mình à!!
- Tố Uyên! Chuyện càng lúc càng phức tạp! Giúp anh khóa Trận Pháp này lại, rồi mình khuyên nhủ thằng Thiên Anh sau!
- Mình không để người khác làm được sao? Ở đây thiếu gì Cường giả chứ?
Trần Thịnh lắc đầu.
- Không được, chỉ có mình anh biết cách phá nó mà thôi.
- Vì sao?
- Vì anh chính là người tài trợ cho Bạch Y Hội. Anh đã tới thăm các khu thí nghiệm của chúng. Anh đã lén xem được cách thức của chúng. Em… em không giận anh chứ?
- Em chẳng biết nữa. Anh giấu giếm em quá nhiều thứ… Nhưng bây giờ còn ý nghĩa gì nữa chứ? Để em giúp anh kết thúc chuyện này.
Phạm Tố Uyên dìu Trần Thịnh tới Đồ Hình trên mặt đất.
Trần Thịnh đặt miếng ngọc lại vào trung tâm, cố hết sức xoay 3 vòng.
- Đồ Hình này rất khác với Trận Pháp của Đại Nam, nhưng vẫn dựa trên một số lý thuyết cơ bản. Anh không phải chuyên gia về lĩnh vực này, nhưng anh có trí nhớ rất tốt. Đồ Hình này nhìn kĩ sẽ được chia làm 3 lớp. Miếng ngọc này có thể phong ấn được lớp trung tâm, nhưng cần 2 lớp khác để khóa cứng nó lại. Kia, đằng đó, hình con chim lưng gù ở đó.
Phạm Tố Uyên ngay lập tức dùng Linh Lực bắn vào điểm Trần Thịnh chỉ.
- Tiếp theo là hình con rùa đằng kia…
- Rồi sau đó là con chim góc phải…
- Đúng rồi, tiếp tục…
- Sắp được rồi…
Tại Long Thành, lại đến lượt Vương Vũ Hoành chiếm thế.
Trận chiến long trời lở đất này, hai bên cứ lật qua lật lại như bánh tráng, khiến ai nhìn cũng nghĩ là 2 kì phùng địch thủ chiến với nhau ngang tài ngang sức. Chẳng ai biết rằng, mấu chốt cho việc ai chiếm thế thượng phong, lại quyết định tại một thành phố cách đó rất rất xa.
- Còn một điểm cuối cùng thôi…
Rầm!!!
Phạm Tố Uyên đang chuẩn bị đánh vào điểm cuối cùng trên Đồ Hình, chợt một bàn chân giẫm thẳng vào một vị trí khác, khiến mọi thứ trở nên tán loạn, những năng lượng mà Tố Uyên đang dùng để phong ấn, nay cuồng bạo bắn ngược trở ra, bắn ngược 2 vợ chồng Trần Thịnh ra phía sau.
Điểm vừa rồi, chính là điểm chí tử để phá hủy mọi nỗ lực của Trần Thịnh.
Mà kẻ biết được điểm mấu chốt ấy, là Trần Thiên Anh.
Xa xa sau đó, chỉ thấy Phan Văn Dũng bị đánh gục nằm co ro một góc.