Arggggghhhhhhhhhhh!!!!
Tiếng rú đau đớn thét dài giữa bầu trời đêm.
- Ngươi rú như một con thú vật vậy.
Vương Vũ Hoành lấy một ngón tay che tai, như thể tiếng rú vừa rồi làm hắn nhức đầu.
- Im miệng!!
Thiên Khải hét lên. Cánh tay vừa đứt lìa của hắn dần mọc lại, nhưng nỗi đau vừa rồi… quá khủng khiếp.
- Ngươi tiếp nhận vô vàn kí ức của con người, tất nhiên là nhận thức của ngươi về sự đau đớn cũng khủng khiếp hơn rất rất nhiều rồi.
- Chỉ vậy thôi sao? Chỉ là nỗi đau xác thịt mà thôi! Xác thịt của ta là bất tử bất diệt…
Phập!!!
Lại một cánh tay khác bị cắt đứt.
- Arrggggggggggghhhhhhhhhhh!!!!
- Này thì bất tử bất diệt.
Phập!!!
Lại tới chân trái.
- Arrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrgggggggggggggghhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!
- Nhận thức của ngươi ra đời từ kí ức con người. Mà con người là những kẻ yếu đuối. Chúng luôn cố gắng mạnh mẽ hơn để che lấp đi sự yếu đuối sâu thẳm trong mình. Chúng sinh ra trần trụi và yếu ớt. Càng lớn, chúng càng khoác lên mình từng lớp vỏ để che đậy đi sự trần trụi của mình. Áo quần, gia cảnh, tiền bạc, học thức, tình yêu, bạn bè, địa vị, quyền lực, chiến lực… Càng là Cường giả mạnh mẽ, càng là kẻ yếu đuối tới không ngờ. Ngươi cũng không thoát khỏi sự yếu đuối ấy đâu. Ngươi sợ sự yếu đuối của chính mình. Ngươi sợ hãi trước nỗi đau dù biết rằng nỗi đau ấy không thể giết chết ngươi.
- Im mồm đi!!! Mày cũng chỉ là kẻ yếu đuối, mày cũng chỉ cố che đậy nỗi đau của bản thân mà thôi!!!
Vũ Hoành khẽ nghiêng đầu.
- Đúng vậy. Ta cũng có rất nhiều nỗi đau. Nhưng chịu đựng được nỗi đau, mới là thử thách của một bậc Đế Vương.
Hắn lại vung kiếm.
Cái chân bên phải cũng bị chém rụng. Thiên Khải rú không còn ra thanh âm nữa.
- Và không khoan nhượng với kẻ thù, là thử thách thứ hai.
- Thứ đó, thứ đó là thứ gì? Thanh kiếm trên tay mi, là thứ gì?!!
- Là một món quà do tổ tiên ta để lại. Một chiếc chìa khóa để kiềm chế cái kế hoạch ngu đần này đi sai hướng. Ngươi nghĩ Vương Hiến Đế ngu tới mức lập ra một kế hoạch mà có thể mất kiểm soát nó sao? Đây mới là thứ đầu tiên ông ta tìm thấy, rồi mới nghĩ ra toàn bộ kế hoạch này. Một di vật của Hoang mạc Akajar. Dù rằng ta cũng không đọc nổi những dòng chữ này.
- Hoang mạc Akajar?
Nguyễn Thế Sơn lớn tiếng hỏi.
- Đúng vậy. Hoang mạc Akajar. 60 năm trước, tên xấu xí đây đã khám pha ra một Phế tích ở Hoang mạc Akajar. Hắn tìm thấy tàn tích của ta và Diệt Thế Tử Nghê. Hắn đã cấy tế bào của Tử Nghê vào trong cơ thể mình, còn cấy ta vào cơ thể một đứa nhóc. - Phù Dung Ngạ Quỷ trả lời.
- Có thật như vậy không? - Nguyễn Thế Sơn vừa vung một đấm vào mặt lão Thụy vừa hỏi.
Lão Thụy vừa né đòn vừa cố tránh khỏi hai tên dai như đỉa, vừa cười ngặt nghẽo.
- Ngươi bỗng dưng quan tâm tới Hoang mạc Akajar như vậy sao?
- Có thật là ở đó tồn tại bí mật hồi sinh người chết sao? Bí mật để tạo nên Thực Tại Thứ Nguyên, và tái tạo sinh mạng?
- Khà khà, ai biết. Mi đi mà hỏi tên Phù Dung kia ấy.
- Phù Dung!! Ngươi biết vì sao ta lại tiếp sức mạnh cho ngươi rồi chứ? - Nguyễn Thế Sơn quay đầu lại hỏi Phù Dung.
- Để xử lão già này?
- Sinh vật cổ đại cũng không quá ngu nhỉ? - Thế Sơn mỉm cười. Hắn lại đột ngột tăng tốc.
Phù Dung cũng bung hết tốc độ.
Giống như có 2 con thú đang bám riết lấy mình.
Lão Thụy bực mình.
- Tử Nghê! 15%! Mẹ nó! Ta cho ngươi 15% khế ước! Chúng nó đúng là ức hiếp người già kia mà!
Uy áp khủng khiếp lan tỏa khắp Tòa án, không thể tỏa ra ngoài, nhưng càng khiến cho kẻ nào mắc kẹt trong đó phải run sợ.
Tố Uyên vận hết năng lực để che chở cho chồng. Cả hai bước từng bước tiến dần lên phía trước.
Bước thêm vài bước, chợt thấy vùng không khí nơi đây dễ thở hơn hẳn, bước chân của họ càng ngày càng tăng nhanh.
- Sắp tới! Sắp tới rồi! Cố lên mình ơi!
- Tất cả là nhờ có em, nếu không…
- Đừng nói nhiều, hai ta sẽ cùng nhau mà.
Trên trần tòa án, Phan Văn Dũng lại chửi thầm.
“Mụ nội nó nữa, là do bố mày gò lưng ra giúp đỡ đó. Mệt lắm chứ biết không hả?”
Hắn vừa báo cáo lại tình hình nơi này cho Tổng hội Ám Hành Quân Đoàn, bình thường Vương Tuyết Trinh sẽ là người nghe máy, nhưng lần này lại là Vương Vũ Hoành.
Khi nghe nói Trần Thịnh đã tới được Tòa án, thì lão Nam Đế này mừng ra mặt. Lão còn ra lệnh cho hắn, bằng mọi giá hộ tống Trần Thịnh tới nơi cần đến.
Nam Đế lại có trò xảo trá gì đây? Còn Địa Long Nữ Chúa đâu rồi nhỉ?
Không chỉ Phan Văn Dũng, Nguyễn Thế Sơn cũng nhận được lệnh lôi kéo lão Thụy ra khỏi nơi này càng xa càng tốt. Tất cả những đoạn hội thoại khi nãy chỉ là để đánh lạc hướng.
Càng hay hắn lại có Phù Dung Ngạ Quỷ làm đồng minh, cả hai đều có tốc độ cao, ép cho lão Thụy phải bộc phát một tốc độ tương đương để giao thủ.
Chiến đấu với tốc độ cao, biên độ di chuyển lớn, chẳng mấy chốc mà cả 3 đã rời xa nơi đặt Đồ Hình vừa rồi.
Tại đó, Vũ Minh Kiệt, một kẻ ăn hại trong mắt Thế Sơn, dù có vừa bị em trai mình xẻo mất một cánh tay, cũng không ăn hại đến mức không thực hiện nổi nhiệm vụ.
Cái công lao giảm bớt áp lực không khí để Trần Thịnh tiến tới, mà Phan Văn Dũng vẫn ngộ nhận, là do Vũ Minh Kiệt làm. Chứ bình thường Siêu Cường giả giao đấu, áp lực tỏa ra nào phải kẻ bình thường có thể tiếp cận.
- Trảm Không!!
Tiếng Trần Phùng hô lên.
- Thiên Khải! Mau chạy đi! Đó là Trảm Không!! Nó còn không phải là Thần Khí nữa kìa! Ngươi không thể nào sống sót nổi với nó đâu!!
- Hạ nhân!! Im mồm!!
Phập!!
Vương Vũ Hoành lại chém ra một kiếm.
Lần này cả phần thân dưới của Thiên Khải đứt lìa. Nó lại rú lên quằn quại.
- Chấp nhất với thân thể, chấp nhất với vật chất, chấp nhất với thứ ngươi sở hữu, làm ngươi yếu ớt. Vạn vật sinh ra, rồi lại mất đi. Là một Thần Khí, đáng lẽ ngươi phải hiểu điều đó hơn ai hết. Trên đời này, vạn vật đều là Không!! Hà tộc trị vì phương Bắc, lấy tầng Vô thức làm chủ. Bọn chúng có thể lặn sâu xuống tiềm thức của nhân loại. Edward ở phương Tây, lại lấy tầng Tư duy làm chính, hắn là bá chủ của những hình thái tư duy cao cấp. Vậy Vương tộc ở đâu? Chúng ta nắm giữ lấy chính giữa hai nơi đó. Nhận thức. Ý thức. Tri thức. Thực tại. Chúng ta sinh ra là để học cách khống chế Thực tại!
- Vương Vũ Hoành!! Ai cũng biết Trảm Không có thể chém đứt mọi chiều Không gian. Nhưng ta không nghĩ ngươi có thể dùng nó được mãi. Cầm nó trong tay cũng không có nghĩa ngươi là Quân vương được tổ tiên chấp thuận. Càng không bao giờ khiến Hắc Y Hội nể phục! - Trần Phùng lại hét lên.
- Khà khà khà!! Vậy ta sẽ cho ngươi thấy, ta đánh bại con rối này bằng chính sức mình.
Nói rồi, hắn vung tay ném thẳng thanh kiếm Trảm Không đi, như quăng một món đồ chơi đã chán.
- Đồ huênh hoanggg!!!!
Thiên Khải lúc này đã khôi phục lại cơ thể. Nó tức giận lao tới. Nó sâu sắc cảm thấy được bản thân đang bị sỉ nhục.
Bốp!! Bốp!! Binh!! Chát!! Ầm!!
Một đòn, một đòn, lại một đòn, từ Thiên Khải tung ra, đánh bôm bốp vào người Vương Vũ Hoành. Ai cũng có thể nhận ra hắn bị đánh thậm tệ tới mức nào. Trong khi đó, những đòn phản công của hắn, lại chẳng thấm vào đâu.
- Đồ ngu xuẩn, ngạo mạn, dốt nát. Khí lực của con người có hạn, trong khi Thiên Khải là kẻ bất tử bất diệt. Chừng nào kí ức của tế phẩm còn được rót vào bên trong nó, nó còn bất diệt! - Trần Phùng cười khành khạch. - Ngươi đang cố chứng minh cái gì vậy? Chứng minh rằng mình không phải nhờ phúc đức tổ tiên mà được như ngày nay sao? Ngươi chẳng là cái thá gì cả! Ngươi chỉ là một kẻ vô dụng may mắn trở thành Đế vương mà thôi…
Trần Phùng cứ lải nhải sung sướng nhìn Vũ Hoành bị ăn đòn, còn Vũ Hoành thì vừa gồng người chịu đòn vừa làu bàu tự nhủ.
- Má nó!! Trần Thịnh làm cái gì mà lâu thế?
- Anh Hùng!! Tỉnh dậy đi!!
- Ớ ooooooớ!!!!
Vũ Hải Hùng bật ngồi dậy, mồ hôi mồ kê ướt đầm đìa.
- Thu Mai!! Thu Mai!!
- Anh tỉnh lại đi! Vừa rồi anh bị mê sảng khiến em sợ quá.
Là Trần Phương Linh. Vũ Hải Hùng cảm thấy phức tạp trăm bề. Hắn mở mắt nhìn quanh, hắn thấy vô vàn những tên nghiện như mình bị rút lấy linh hồn, dần trở thành những cái xác khô.
Còn hắn, chỉ hơi kiệt sức một chút mà thôi.
- Cô… vừa cứu tôi?
Vũ Hải Hùng là đứa thông minh. Hắn hiểu ngay mọi chuyện mà chả cần giải thích.
- Em không biết nữa.
- Vậy những đứa kia, liệu có thể… cứu được chúng không?
- Em không biết. Em không biết. Em đã thử rồi mà không được. Lúc nãy khi chạm vào anh, em lại có giấc mơ lạ lùng hồi đó. Nhưng lúc tỉnh lại thì em cũng đã kiệt sức rồi, em chỉ có thể gọi được mỗi anh dậy mà thôi…
- Thôi được rồi. Chỗ này nguy hiểm lắm, tìm một nơi an toàn đi.
Mưa rơi tầm tã trên người hai đứa, chúng dìu nhau tìm đường dọc tới Tòa án.
- Tại sao lại tới đó? - Vũ Hải Hùng thều thào hỏi.
- Em không biết nữa. Em chỉ có một cảm giác là buộc phải tới đó.
Hai bên đường bày la liệt những thân hình đang quằn quại kêu rên. Bọn họ ú ớ kêu cứu.
Linh cố nhíu chặt mắt. Cô bé không dám nhìn những hình ảnh ấy. Cô bé sợ cái cảm giác tội lỗi khi mình lực bất tòng tâm.
- Chuyện của Thu Mai… Không thể trách em được…
Vũ Hải Hùng lại thều thào.
- Không đúng… Là vì em… Chỉ vì em là Trần Phương Linh… Chỉ vì địa vị của em quá khác biệt, mà em cố tình không nhận ra điều đó… Em cứ cố gắng hòa đồng với mọi người, để rồi những người thân thiết với em đều gặp chuyện…
Linh ứa nước mắt khóc.
Vũ Hải Hùng chẳng biết phải nói làm sao. Trong thâm tâm, hắn cũng hiểu điều con bé nói. Có những kẻ sinh ra đã khác với người khác, và thế giới này vốn bất công như vậy. Muốn được bình thường, hay muốn được đặc biệt, đều không phải do ngươi thích là được.
- Nhưng ít ra… Em đã cứu anh.
- Nhưng còn bọn họ…
Chợt lúc này, những tiếng kêu than ngừng bặt, chỉ còn lại vài câu ú ớ nhẹ nhõm.
Nhìn xung quanh, tất cả những nạn nhân đều như được giải phóng khỏi cơn tra tấn kinh hoàng kia, bọn họ nằm thở phì phò trên mặt đất.
Trần Thịnh đứng đó. Hai bàn tay hắn bỏng rát vì sức nóng của dấu ấn. Một dấu ấn bằng kim loại mang Đồ Hình giống hệt thứ Đồ Hình bằng lửa của lão Thụy. Hắn cố hết sức ấn chặt dấu ấn ấy xuống nền đất.
Ngay lập tức, Trận Pháp khắp Đại Nam Đế Quốc ngưng hoạt động.
- Hả?!
Thiên Khải chợt nhận ra có gì đó bất thường với cơ thể mình. Khí lực trong cơ thể vẫn dồi dào thật đấy, nhưng khi đã vơi đi, là vơi đi mãi không đầy lại được.
Bốp!!
Một đấm của Vương Vũ Hoành đã giáng xuống.
- Đồ súc vật! Nãy giờ mày đánh tao sướng tay rồi chứ?
Vương Vũ Hoành nhìn phong độ như vậy, mà hóa ra lại là một kẻ thù dai.
- Mày đánh nữa đi! Mày đấm nữa đi! Mày bắn chưởng nữa đi!! Tao cho mày biết thế nào mới là địa ngục!!
Một màn bạo hành diễn ra ngay giữa không trung, với tiếng la hét kinh hãi của Thiên Khải, làm cho những kẻ đứng nhìn đều phải há hốc mồm.